Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 30: Xung động nghiêm phạt




Lúc này Sở Lâm Phong đã hoàn toàn mơ hồ, trong mắt chỉ có Tư Mã Tĩnh Di ở phía đối diện, căn bản không hề quan tâm tới việc thân phận của đối phương là gì, thực lực gì. Thậm chí ngay cả địa điểm hắn cũng không quan tâm mà chỉ giống như mãnh thú bỗng nhiên đứng lên, nhào về phía Tư Mã Tĩnh Di ở phía đối diện.

Kết quả đương nhiên là vồ hụt, Tư Mã Tĩnh Di thấy động tác và vẻ mặt của Sở Lâm Phong, dường như nàng lập tức nghĩ tới điều gì đó mà vội vàng lắc mình. Trong nháy mắt khi Sở Lâm Phong nhào về phía mình đã tránh ra.

Sở Lâm Phong thấy mình không thực hiện được ý đồ, lại bắt đầu nhào về phía nàng, hai mắt đỏ như máu khiến cho người ta nghĩ mà sợ.

Đây là lần đầu tiên Tư Mã Tĩnh Di gặp phải chuyện như vậy, cho nên trong lúc nhất thời cũng có chút luống cuống tay chân. Nếu như đổi lại là những người khác thì nàng có thể trực tiếp đánh ra một chiêu lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Thế nhưng Sở Lâm Phong thì lại khác, thiên phú hiếm thấy kia của hắn chính là đệ tử lý tưởng mà mình vẫn đau khổ tìm kiếm, nếu như giết đối phương trong lòng nàng sẽ rất luyến tiếc.

- Lẽ nào là bởi vì hắn uống trà này? Trong trà bị người ta hạ độc hay sao? Thế nhưng tại sao đối với ta lại không có chút phản ứng nào vậy?

Trong lòng Tư Mã Tĩnh Di thầm suy đoán.

Mà ngay lúc phân thần này, Sở Lâm Phong đã đi tới trước mặt của nàng, đôi tay cường tráng mà có lực lập tức ôm lấy, khiến cho nàng thiếu chút nữa không thở nổi.

Chuyện này còn chưa phải là chuyện nghiêm trọng nhất, không biết Sở Lâm Phong lấy dũng khí từ đâu mà thoáng cái đã hôn lên đôi môi của nàng. Tuy rằng trên mặt có mang khăn che mặt, thế nhưng Tư Mã Tĩnh Di lại có thể cảm giác được rõ ràng sự ấm áp từ trên môi của đối phương.

Một cỗ khí tức đặc hữu của nam nhân trong nháy mắt đã tiến vào lỗ mũi của nàng, biến hóa đột nhiên xảy ra khiến cho nàng trở tay không kịp.

Tuy rằng lúc này thần trí của Sở Lâm Phong rất mơ hồ, thế nhưng hành động lại không hề mơ hồ một chút nào. Hai tay hắn ôm Tư Mã Tĩnh Di lúc này đã bắt đầu thực hiện động tác khác.

Lập tức tháo xuống khăn che mặt của nàng, có lẽ là bởi vì... cái khăn che mặt này gây trở ngại cho nên mới có thể khiến cho hắn theo bản năng làm ra động tác này.

Tư Mã Tĩnh Di chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong đầu tức thì trống rỗng, mà Sở Lâm Phong lại thuận thế một lần nữa hôn lên môi của nàng.

- Ô ô!

Tư Mã Tĩnh Di bị cái hôn này của Sở Lâm Phong làm cho tỉnh táo hơn rất nhiều, trong miệng phát ra thanh âm cự tuyệt.

Đồng thời hai tay bắt đầu dùng sức thúc vào người của Sở Lâm Phong, nhưng dường như không làm gì được mà cả người trở nên mềm nhũn.

Cũng không biết Sở Lâm Phong học được chiêu thức này ở chỗ nào mà lại vừa hôn Tư Mã Tĩnh Di, đồng thời cái tay còn lại lại đặt lên trên một thứ vừa lớn vừa hùng vĩ.

Khi nắm vào trong tay còn không ngừng vuốt ve, cũng không quan tâm tới việc có dùng sức quá lớn hay không.

Bị một nam nhân nắm lấy bộ vị mẫn cảm của mình, hơn nữa còn là loại hành động rất có lực này, Tư Mã Tĩnh Di nhất thời cảm nhận được một loại cảm giác không nói ra lời.

Nàng dùng hết sức lực quay đầu ra chỗ khác, tránh thoát bờ môi bá đạo của Sở Lâm Phong, sau đó phanh một cái.

Hung hăng bạt tai lên trên mặt của Sở Lâm Phong.

Chỉ là, dù là như vậy Sở Lâm Phong vẫn không hề tỉnh táo lại được, dường như dấu tay rõ ràng trên mặt không làm cho hắn có chút cảm giác đau đớn nào. Hắn vẫn ôm Tư Mã Tĩnh Di mãi không thả.

Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã thực sự nổi giận, mặc dù có lòng yêu tài đối với hắn, thế nhưng nàng lại không thể phóng túng hắn như vậy. Nếu không rất có thể lần đầu tiên của nàng sẽ bị mất vào trong tay hắn, hơn nữa còn ở dưới tình huống. người không tỉnh táo.

Thực lực Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên sao Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên có thể sánh bằng được chứ? Cao hơn không chỉ một bậc, tuy rằng Tư Mã Tĩnh Di không muốn làm Sở Lâm Phong thương tổn, thế nhưng lúc này nàng lại không thể không làm như vậy được.

Không làm hắn bị thương thì nàng sẽ thảm, sau khi cân nhắc lợi ích, trên một bàn tay của nàng nổi lên ánh sáng màu lam nhàn nhạt, đây là biểu hiện của tinh thần lực tác dụng lên phía trên.

Sau đó một chưởng hời hợt này đánh vào ngực của Sở Lâm Phong, nhưng một chưởng này lại làm cho đôi tay đang ôm nàng của Sở Lâm Phong thoáng cái buông lỏng ra.

Cả người trực tiếp bay ra ngoài, trên không trung còn máu đỏ tươi rơi xuống, rơi ra bên ngoài đình nghỉ mát.

Sở Lâm Phong từ từ bò dậy, cảm giác ngực đau đớn. Vẻ mặt hắn có chút nghi hoặc nhìn Tư Mã Tĩnh Di đang giận dữ đùng đùng.

Lúc này cảm giác khô nóng trong cơ thể kia đã dần dần thối lui, hai mắt đỏ như máu đã khôi phục lại vẻ bình thường:

- Tư Mã mỹ nữ, vì sao ngươi lại đả thương ta?

Tư Mã Tĩnh Di nhìn thấy Sở Lâm Phong đã trở lại bình thường, chỉ là bởi vì sự rụt rè của thiếu nữ phải làm cho nàng cả giận nói:

- Ngươi làm chuyện gì mà còn không biết sao? Nếu như là những người khác thì nhất định ta đã giết chết ngươi rồi.

Sau khi nói xong lời này nàng cảm giác trên mặt mình nóng hừng hực, nghĩ tới việc không ngờ tên này lại dám cưỡng hôn mình. Lại còn sờ soạng chỗ đó của mình, lửa giận trong lòng lập tức yếu đi.

Càng im lặng hơn là, không ngờ người này không nhớ rõ chuyện mà mình đã làm, nếu như bản thân nàng không tự chủ được, để hắn thực hiện thành công, như vậy chẳng phải nàng sẽ bị thiệt thòi lớn hay sao.

Sau khi Sở Lâm Phong nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, về sau dường như đã hiểu ra cái gì đó, nói:

- Xin lỗi, ta cũng không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, dường như ta không có cách nào khống chế được bản thân mình vậy. Nếu như ta làm ra hành động vô lễ đối với ngươi, xin ngươi không nên để ở trong lòng.

Sở Lâm Phong hời hợt nói ra chuyện này. Hắn đã hôn người ta, sờ soạng chỗ không nên sờ mà còn muốn người ta không để ở trong lòng, có lẽ chỉ có loại nhân vật ngưu bức như hắn mới nói ra được lời như vậy.

- Ngươi... ngươi... quên đi, thương thế của ngươi không sao chứ?

Lúc này Tư Mã Tĩnh Di thực sự không biết nên nói gì cho phải, tranh luận đề tài kia với hắn sẽ chỉ bị hắn làm cho tức giận chết tươi mà thôi.

- Còn chưa chết, chỉ là ngươi hạ thủ cũng quá nặng, lúc này trong cơ thể còn có huyết khí bốc lên nữa đó!

Sở Lâm Phong không rõ vì sao nàng ta lại hạ thủ nặng với mình như vậy. Có khả năng lúc đó hắn đã thực sự làm ra chuyện quá phận rồi.

Nếu quả thật là như vậy thì cũng không thể trách được đối phương, chỉ có thể nói bản thân hắn xui xẻo, hết lần này tới lần khác lại bộc phát ra vào đúng lúc này. Cũng may là gặp phải nàng, nếu như là những nữ tử khác thì có lẽ hắn đã làm ra chuyện không bằng cầm thú rồi.

Trên mặt Tư Mã Tĩnh Di hiện lên một nụ cười bất đắt dĩ, nàng nói:

- Hạ thủ nặng? Nếu như ta thực sự hạ thủ nặng thì ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, ta mới dùng năm thành lực đạo mà thôi. Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên trúng một chiêu của ta là sẽ bị mất mạng, ngươi nói xem ta có xuống tay độc ác hay không?

- Năm thành? Có thể dùng một chiêu đánh chết cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên?

Sở Lâm Phong nghe xong trong lòng lập tức nổi lên sóng gió, đây là thực lực của Địa Vũ Cảnh sao?

Đối phương mới chỉ có thực lực Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên a, nếu như là nhị trọng, tam trọng thì sẽ cường hãn đến mức nào cơ chứ?

Cũng may là trên người hắn còn mặc Thiên Tàm y, nếu như không có nó thì có lẽ bằng vào năm thành lực lượng của Tư Mã Tĩnh Di đã lấy đi cái mạng nhỏ của hắn rồi.

Sở Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tư Mã Tĩnh Di ở đối diện một chút, đột nhiên phát hiện ra không biết từ khi nào khăn che mặt trên mặt đối phương đã biến mất.

Một dung mạo nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện ở trước mắt của hắn. Một khuôn mặt vô cùng mịn màng giống như trứng ngỗng vậy. Chỉ là lúc này trên gương mặt có một tia hồng, có vẻ rất là mê người.

Ánh mắt như nước, giống như có thể xuyên qua tâm tư của người khác vậy, Sở Lâm Phong nhìn vào không khỏi ngây người.

- Đẹp quá!

Hắn không kìm được mà phát ra một tiếng than thở.

Nếu như nói Lâm Nhược Hi đẹp như mẫu đơn, như vậy Tư Mã Tĩnh Di sẽ đẹp giống như thược dược, đều là loại xinh đẹp khiến cho người ta liếc mắt nhìn là có thể trầm mê vào trong đó.

Đương nhiên Tư Mã Tĩnh Di có thể nghe được tiếng tán thán trong miệng của Sở Lâm Phong, nàng rất có lòng tin đối với dung mạo của mình.

Rất nhiều thiếu niên lúc nhìn thấy dung mạo của nàng đều có ánh mắt vô cùng kinh ngạc và rất tà ác, đối mặt với ánh mắt như vậy nàng rất là phản cảm.

Thế cho nên nàng mới dùng khăn che mặt để che khuất dung mạo xinh đẹp của nàng. Chỉ là lúc này nàng đã nhìn thấy được một loại ánh mắt khác lạ từ trong mắt của Sở Lâm Phong.

Trong loại ánh mắt này không có một chút tà niệm nào, hoàn toàn là một loại ánh mắt thưởng thức, giống như ánh mắt lúc đang nhìn một loại sự vật xinh đẹp vậy.

Tuyệt nhiên khác biệt với những ánh mắt trước kia nhìn nàng, phát hiện này khiến cho thái độ của Tư Mã Tĩnh Di đối với Sở Lâm Phong cũng đã thay đổi không ít, cũng đã chứng minh hành động vừa rồi của hắn là vô tâm.

- Đây là đan dược chữa thương! Ta rất chờ mong biểu hiện đặc sắc của ngươi ngày mai!

Tư Mã Tĩnh Di lấy ra một bình sứ màu đỏ ở trên người rồi đưa cho Sở Lâm Phong, lại nói.

Sau đó nàng xoay người rời đi, nàng không biết nên đối mặt như thế nào với Sở Lâm Phong, nụ hôn đầu của mình bị hắn vô tình chiếm lấy, thân thể của mình cũng bị hắn vô tình đụng tới.

Ngộ nhỡ hắn ta lại xuất hiện tình huống vừa mới như lúc trước, khi đó nàng thực sự không biết mình có thể chém giết được hắn hay không. Chỉ là cái loại cảm giác này cho tới bây giờ nàng chưa từng có, dường như rất là thoải mái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.