Cửu Biện Liên

Quyển 15 - Chương 17: Bước ngoặt khó tin




“Chạy mau!” Tôi chợt lấy lại tinh thần. Tôi vung tay, cuống quýt lui nhanh về sau.

Cánh Vu Dương đập trên phạm vi lớn, tấm chắn nhanh chóng bị thu hẹp lại, chỉ chốc lát sau đã biến thành một đốm Ảm Hỏa rồi dừng lại, dường như đang dồn sức, sau đó giống như đạn pháo lao vào không trung.

Bóng dáng màu trắng đã hạ xuống, đương nhiên là Bạch trưởng lão đã biến thành Cửu Vĩ Ngân Hồ trước đó. Đối mặt với sự tấn công, ông ta không hề có ý tránh né. Chín cái đuôi mở rộng ra thành vòng tròn sau lưng, mà Ảm Hỏa cứ như chạm phải vật cản, tốc độ lao tới càng lúc càng chậm, cuối cùng gần như ngừng lại.

Tôi đứng trong kết giới, bên cạnh là một đống đổ nát hoang tàn, trước mắt là một thú một chim đứng song song. Nếu là bình thường, hình dáng của chúng cũng không coi là chủng loại quý hiếm. Nhưng mà hôm nay nó là một con hồ ly chín đuôi, quanh thân phát ra ánh sáng bạc, hình dáng lại to lớn. May là trước kia đã từng tưởng tượng trong lòng vô số lần, khi nhìn thấy thật vẫn không kiềm được hơi nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.

Gió lại bắt đầu thổi, lần này ánh trăng lưỡi liềm xuất hiện mỏng manh nhưng dày đặc, khí thế như vạn quân. Mưa rơi ào à, từng hố sâu nho nhỏ liên tiếp xuất hiện trên mặt đất, không ít tấm mái ngói cũng bị đập trúng nát bét. Ảm Hỏa lơ lửng giữa không trung nhanh chóng xoay tròn. Nhìn hình dáng nó, đúng là phần lớn thay đổi phương hướng đánh về phía Tham Lang.

Chắc hẳn Tham Lang cũng biết sự an toàn của mình không thể dài lâu. Chỉ thấy anh ta khó nhọc đứng lên, đi về phía kết giới của Vu Dương, cũng chẳng quan tâm có phải vết thương có chuyển biến xấu hay không. Anh ta nghiến răng, vác Lưu Hà trên vai.

Thẩm Thiên Huy thấy tình hình này thì cầm tờ giấy vàng dán lên người, nói câu “Tôi đến đó đây” rồi xông ra ngoài.

Ánh sáng hình lưỡi liềm lại càng nhiều hơn rồi, cứ như mưa bom bão đạn. Kết giới màu đỏ quanh thân Thẩm Thiên Huy có vẻ khó chống đỡ được, mới chạy được mấy bước liền từ từ nhạt đi. May là sân không lớn, khoảng cách vốn không xa, nếu không, thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.

Tham Lang vừa vào kết giới đã rên rỉ rồi, thở hồng hộc nằm trên mặt đất không hề động đậy, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch. Thẩm Thiên Huy kiểm tra vết thương của Lưu Hà, giọng điệu không hờ hững cũng không lo lắng: “Thuốc phát huy tác dụng rồi, tuy không đỡ hơn nhưng ít nhất cũng không tiếp tục chuyển biến xấu nữa.”

“Xem đi, cũng may mà có tôi, không thì Vu Dương có thể vẫn luôn bị chặn ở đó, còn cả con hồ ly kia không bị hạ độc nhưng sớm muộn gì cũng bị Phong Nhận cắt thành mảnh nhỏ.” Tuy rất yếu nhưng khi có cơ hội khoe khoang, Tham Lang vẫn không chịu bỏ qua.

Thẩm Thiên Huy mỉm cười, không nói gì nữa. Huyền Kỳ lại hứng thú, vội hỏi cái gì gọi là “Phong Nhận”.

“Đây chính là Phong Nhận đấy, lưỡi dao sắc bén do gió biến thành, được coi là pháp thuật sơ cấp nhất hệ Kim.” Tham Lang nhìn ánh sáng hình lưỡi liềm bĩu môi.

“Trưởng lão dùng pháp thuật sơ cấp nhất?” Nhìn dáng vẻ của Huyền Kỳ, căn bản cho đây là lời nói nhảm.

“Cậu thì biết cái gì.” Ánh mắt Tham Lang đảo qua. “Càng là cao thủ thì càng thích dùng pháp thuật sơ cấp, đối với họ mà nói, như vậy tốn ít sức nhất mà sức mạnh cũng không nhỏ.”

“Vậy Trưởng lão kia lợi hại cỡ nào?” Huyền Kỳ lại hỏi.

“Tự xem đi.” Khi nói mấy câu này, Tham Lang lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, không muốn mở miệng nữa. Anh ta nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ rất say.

“Vị Bạch trưởng lão này, Vu Dương đã từng nhắc đến rất nhiều lần rồi.” Thẩm Thiên Huy nhìn tình thế hiện giờ không ổn, cũng không giúp đỡ được gì đành nhớ lại lời của Vu Dương, “Mỗi lần nhắc đến, giọng anh ấy luôn mang vẻ kính nể. Nói rằng Bạch trưởng lão không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất đạm bạc, cực kỳ quan tâm tới hậu bối…”

“Chính là nói thứ này hả?” Huyền Kỳ ngắt ngang anh, chỉ con hồ ly chín đuôi kia, vẻ mặt không tin.

Thẩm Thiên Huy sửng sốt, hơi hơi chần chừ: “Tôi nghĩ vậy, chưa từng nghe nói trong tộc Cửu Vĩ Ngân Hồ có hai Bạch trưởng lão. Nghe Vu Dương miêu tả, hình ảnh trong tưởng tượng của tôi vẫn là ông lão dáng vẻ thần tiên.”

“Tôi từng nhìn thấy Bạch trưởng lão, đúng là giống dáng vẻ mà anh đã tưởng tượng.” Tôi nói.

“Từng nhìn thấy ở đâu vậy?” Không chỉ có Huyền Kỳ muốn hỏi mà Thẩm Thiên Huy cũng nghi ngờ nhìn tôi.

“Ở kho báu của Giao nhân, không phải là đều trúng độc của hoa Mê Tiên đó sao?” Tôi giải thích, “Tôi thấy một phần trí nhớ của Vu Dương, Bạch trưởng lão xuất hiện rất nhiều lần, nhưng mà dường như bộ mặt thật có phần không giống chúng ta vừa nhìn thấy. Khí chất đó đúng là rất giống với thần tiên.”

“Là nguyên hình.” Thẩm Thiên Huy sáng tỏ gật đầu.

“Nguyên hình là cái gì?” Câu hỏi của Huyền Kỳ cũng không ít.

Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lát rồi nói: “Thuở ban đầu sau khi yêu tu thành hình người, có một tướng mạo cố định, đây chính là nguyên hình. Có thể coi là ‘tướng mạo vốn có’, bất kể tương lai có thay đổi thế nào thì nguyên hình cũng sẽ không thay đổi.”

“Vậy đây là…” Huyền Kỳ lại chỉ hai bên đang giằng co.

“Nguyên hình.” Đương nhiên Thẩm Thiên Huy hiểu ý của cậu, “Khác với khi suy yếu vô thức, lúc yêu quái muốn trút toàn bộ sức lực cũng sẽ biến trở về nguyên hình… chính là họ đang liều chết đọ sức đấy.”

“Khi biến thành người thường, sức lực có thay đổi gì không?” Huyền Kỳ sờ bụng mình, “Mới vừa rồi thật đúng là ghê gớm, đến bây giờ vẫn còn đau âm ỉ nè.”

Thẩm Thiên Huy cười: “Ông ta cũng không phải là Vu Dương, không cần phải phong bế chính mình, bất kể là duy trì nguyên hình hay là lấy dáng vẻ người thường, năng lực hẳn là giống nhau. Vừa mới ra tay, ông ta căn bản chưa dùng sức, chỉ là muốn cảnh cáo, để chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu mà đánh thật, cậu cảm thấy bây giờ chúng ta còn có thể đứng nói chuyện phiếm như thế này hay sao?”

Huyền Kỳ nhất thời cứng họng, chỉ đành ngượng ngùng cười cười trừ.

Về lời giải thích của “nguyên hình”, tôi cũng không cảm thấy hứng thú lắm, vẫn đặt phần lớn sức chú ý ở chỗ Vu Dương.

Ảm Hỏa vẫn xoay tròn giữa không trung, nhưng dường như Bạch trưởng lão không muốn tiếp tục giữ thế cân bằng này nữa, kích cỡ của Phong Nhận không chỉ trở nên to lớn mà uy lực cũng càng mạnh lên. Bởi vì mưa gió lớn tấn công mà mặt đất dưới chân chúng tôi khẽ rung rung. Chỉ chốc lát sau, “răng rắc” một tiếng, cây sơn trà trong sân cũng khó may mắn thoát được, bị chặt ngang, nửa bức tường cũng không kém cạnh mà bị san bằng.

“Không… Không có việc gì chứ?” Tình thế oanh động trời đất này khiến Huyền Kỳ hơi hơi run sợ, đã sớm không còn lòng dạ nói chuyện phiếm rồi.

Thẩm Thiên Huy ngẩng đầu nhìn kết giới: “Miễn là còn chưa phân thắng bại thì hẳn không có việc gì.”

Vu Dương ra sức quạt hai cái cánh lần nữa, giữa vùng đất bằng phẳng nổi lên một cơn gió nóng. Ảm Hỏa lẳng lặng nổ thành vô số quả cầu lửa nho nhỏ, từng quả bay về phía từng Phong Nhận. Hai bên tiếp xúc, sôi trào như hiện tương hóa học. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng tôi giống như nhân vật của công chúng đối mặt với cánh truyền thông, bị đèn flash vây xung quanh, lóa mắt đến nỗi trước mắt đều là đốm sáng màu sắc rực rỡ.

Bạch trưởng lão nhìn một chiêu tiến công đã bị hóa giải, con ngươi xoay vòng, ngay sau đó lại là một mảng Phong Nhận, lao về phía chúng tôi như dời núi lấp biển.

Số Phong Nhận quá nhiều, tuy bị ngăn cản chút ít nhưng vẫn có không ít đánh trúng kết giới. Phút chốc, bên tai vang lên loạt tiếng “bùng bùng”, giống như hạt mưa hắt trên cửa sổ thủy tinh. Vu Dương ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng, vừa vỗ cánh ngăn cản vừa lại gần chúng tôi. Tôi đương ngẩng đầu, trước khi bị bóng dáng màu đen ấy chắn đi tầm mắt thì chợt thấy Bạch trưởng lão đang nhìn dáo dác khắp nơi. Con ngươi xanh lam lóe qua tia sáng giảo hoạt.

Ông ta đang tìm cái gì?

Vừa rồi đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, giờ phút này tôi chợt hiểu ra… Từ lúc Lưu Hà và Tham Lang rơi xuống, đã không thấy bóng dáng Quỷ Ẩn đâu.

Ý nghĩ vừa lóe qua, tôi vội nhìn quanh bốn phía. Nhưng bởi vì ánh sáng trên người Vu Dương quá gần, chút ánh sáng xanh vốn nhỏ bé li ti lại càng khó phát hiện hơn. Cuối cùng sự tìm kiếm của tôi không hề có bất kỳ kết quả nào.

“Cô đang tìm tôi sao?” Lúc đang thầm cảm thấy bất ổn, nơi đôi cánh không chạm tới, gần như sát sịt với kết giới, một bóng người hơi mờ đột ngột xuất hiện.

“Cẩn thận Quỷ Ẩn!” Tôi rốt cuộc không nhịn nổi, bật to tiếng kêu hô.

Cùng lúc đó, bóng dáng ấy biến mất. Thế tiến công của Phong Nhận mạnh mẽ hơn trước, dù Vu Dương thần thông quảng đại tới đâu chăng nữa, chỉ sợ cũng không tài nào đối phó nổi hai người một trước một sau giáp công.

Song, kỳ quái là, một giây sau, Vu Dương cũng không hề ngã xuống mà chỉ thấy người Bạch trưởng lão đột nhiên bay cao, có thứ gì đó phát nổ khẽ vang “đùng”. Ông ta cuống quýt tránh thoát khỏi màn sương mỏng xuất hiện ngay sau đó, cũng lập tức dấy lên một trận gió. Ánh mắt từ khiếp sợ, nghi ngờ rồi chuyển thành nổi giận, phát ra tiếng rít gào trầm thấp từ cổ họng.

Vu Dương vỗ mạnh cánh mấy cái, cũng tạo một trận gió lớn nhưng ngay sau đó nhanh chóng hóa một tấm chắn trước người.

Chuyện gì xảy ra? Ba người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.

“Là Vu Dương à?” Huyền Kỳ và tôi phản ứng lại đầu tiên.

“Không biết.” Thẩm Thiên Huy lắc đầu, “Quá nhanh nên không thấy rõ.”

Tôi nhìn chăm chú Bạch trưởng lão giữa không trung. Cuối cùng bên cạnh ông ta dần thấp thoáng ánh sáng xanh, động tác cũng không còn linh hoạt bằng lúc trước. Nhìn dáng vẻ, hẳn là đang tránh né ánh sáng xanh.

“Hình như là… là Quỷ Ẩn…” Lời nói ra, ngay cả chính tôi cũng không tin.

“Hả?!” Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đồng thanh tỏ vẻ kinh ngạc.

“Đúng là ánh sáng của gai Thanh Thương.” Tôi nghĩ, tôi sẽ không nhìn lầm.

“Cô ta không phải là kẻ tay sai, ngay cả mệnh lệnh của Lang Vương cũng không nghe mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đại Hình Quan sao? Không thể nào, không thể nào.” Huyền Kỳ ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn, cố gắng muốn trông rõ, “Em nghĩ, là bạn của Vu Dương tới.”

“Không thể nào, sao Bạch trưởng lão có thể để những người khác vào được chứ?” Thẩm Thiên Huy cũng không đồng ý với suy đoán này.

“Đúng vậy, là Quỷ Ẩn.” Lúc này, tiếng Vu Dương vang lên.

Chúng tôi đều sửng sốt, không ngờ anh biến về nguyên hình mà còn có thể cất tiếng người.

“Anh đang nói chuyện đấy à?” Huyền Kỳ chầm chậm đi tới. Tôi biết suy nghĩ của cậu, hẳn là cậu rất muốn Vu Dương đang quay lưng về phía chúng tôi quay lại, muốn tận mắt thấy chim nói tiếng người như thế nào.

Tất nhiên Vu Dương cũng không để ý, cứ thế nói tiếp: “Mới vừa rồi cô ta không có tấn công tôi mà như đang yểm hộ tôi, tung hỏa mù, nhìn thấy không? Đúng là thứ vừa nổ tung bên cạnh Bạch trưởng lão.”

“Đó không phải là đạn khí độc à?” Huyền Kỳ nhớ lại lúc đầu thấy nhện bay Giới Mễ.

“Nhưng, tại sao chứ?” Đúng là không tài nào giải thích nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.