Giang Tiểu Thần bước ra khỏi biệt thự cũ, chán nản châm một điếu thuốc kém chất lượng tự bọc lại bằng giấy, rít mạnh một hơi.
Càng nghĩ đến chuyện đính hôn từ bé anh càng tức giận, tìm vợ cho anh cũng không có gì sai, nhưng ít nhất cũng phải nói cho anh biết một tiếng chứ.
Ông già cũng thật là, anh đã hơn hai mươi tuổi rồi, nếu không phải lần này xuống núi có việc, có lẽ anh vẫn còn bị giấu giếm suốt.
Hút xong một điếu thuốc, Giang Tiểu Thần ném tàn thuốc xuống đất rồi nhấc chân dập tắt, sau đó nhìn về phía sau với vẻ mặt giễu cợt nói: "Đừng đi theo tôi nữa, nhìn thấy anh từ lâu rồi, đi ra đi."
Vừa dứt lời, trợ lý của Tiêu Chính Nam lúng túng bước ra ngoài.
"Xin chào thần y Giang... Tôi tên Tiêu Sơn, là trợ lý của ông Tiêu Chính Nam."
"Mẹ nó, mấy người còn chơi trò bám đuôi này, theo dõi tôi làm gì?"
Tiêu Sơn nghe xong lập tức giải thích nói: "Thần y Giang, anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn tìm anh, là ông Tiêu muốn tìm anh."
"Là ông già kia? Xin lỗi nhé, không có hứng thú." Giang Tiểu Thần xua tay, sau đó ngang nhiên bỏ đi.
"Xin thần y Giang dừng bước, thần y Giang..."
Tiêu Sơn chạy tới trước mặt Giang Tiểu Thần chặn đường anh, nhưng ngay giây tiếp theo, một cây kim bạc bay ra, đâm vào đùi anh ta, khiến anh khuỵu chân xuống đất.
"Muốn chết à!"
Đôi mắt của Giang Tiểu Thần nheo lại, một cây kim bạc khác xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Ngay lúc anh chuẩn bị giết Tiêu Sơn, Tiêu Chính Nam hoảng hốt chạy ra ngoài, hét lớn: "Thần y Giang, xin bớt giận."
Nhìn thấy Tiêu Chính Nam, Giang Tiểu Thần mới dừng tay, kim bạc trong lòng bàn tay biến mất không chút dấu vết.
Nếu không làm như vậy, lão già này hẳn vẫn còn đang trốn, bây giờ cuối cùng cũng thành thật xuất hiện.
"Ha ha ha, từ cổ chí kim thiếu niên xuất anh hùng. Hôm nay tôi cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói này." Tiêu Chính Nam nhìn thấy Tiêu Sơn quỳ trên mặt đất không thể cử động thì đột nhiên cười lớn.
Tiêu Sơn là người nhà họ Tiêu, võ công được Tiêu Chính Nam truyền cho, thực lực đứng số một số hai trong số những người cùng thế hệ ở nhà họ Tiêu, ai có thể ngờ được khi anh ta đứng trước Giang Tiểu Thần lại không có chút lực phản kháng nào.
Có thể thấy Giang Tiểu Thần quả thực không tầm thường, khó trách Tô Dân Sinh lại tin tưởng anh như vậy.
Trong tình cảnh lúc đó, chỉ cần Giang Tiểu Thần phạm sai lầm sẽ chết không phải nghi ngờ, nhưng từ đầu tới cuối anh không nhiều lời, cho dù có người nhà họ Tô và ông ta cố gắng khuyên can cũng vô ích.
"Thần y Giang, cậu có thể giải huyệt đạo cho Tiêu Sơn không?" Tiêu Chính Nam lịch sự nói.
Giang Tiểu Thần cũng không có ý định giết người này, nếu anh thật sự muốn giết anh ta, khi cây kim bạc đầu tiên bay ra anh ta đã chết rồi.
Giang Tiểu Thần nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Sơn, rút kim bạc ra, Tiêu Sơn lập tức ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống cảm ơn: "Cảm ơn thần y Giang!"
"Thôi dừng, tìm tôi có việc gì thì cứ nói, tôi còn có việc khác phải làm." Giang Tiểu Thần không thích hai người này, nhưng người đã tìm tới, có lời thì vẫn phải kiếm chứ.
Tiêu Chính Nam cúi đầu cung kính nói: “Không giấu gì thần y Giang, tôi quả thật có chuyện muốn ngờ cậu. Nếu cậu đã lên tiếng thì tôi sẽ nói thẳng. Cháu gái tôi Tiêu Thanh Di có một người bạn, người bạn ấy mắc phải một căn bệnh lạ. Mỗi khi phát bệnh, h@m muốn ở phương diện kia vô cùng mãnh liệt, cô ấy đã tìm đến tôi nhờ giúp đỡ, nhưng tôi cũng bó tay, không biết liệu thần y Giang có thể giúp đỡ không?”
"Ngay cả ông cũng không trị được?" Trong mắt Giang Tiểu Thần tràn đầy nghi hoặc.
Tiêu Chính Nam cười khổ nói: “Ôi, thật sự không có cách nào, đối phương yêu cầu không thể gặp mặt trực tiếp chữa trị, chỉ có thể thông qua một sợi dây để bắt mạch. Mà năng lực của tôi chỉ có thể nhìn ra được chút ít, không thể tìm được giải pháp cụ thể."
"Ồ? Bệnh nhân này nghe có vẻ rất thần bí, xem ra ông Tiêu sẽ không nói cho tôi biết danh tính của cô ấy đúng không?" Giang Tiểu Thần lại nói.
"Đây là mong muốn của bệnh nhân, tôi thật sự không thể nói ra được. Có điều thần y Giang có y thuật cao minh, nếu cậu chịu giúp, tôi sẽ liên lạc với Thanh Di, để con bé thông báo tình trạng của bệnh nhân, sau khi có được sự đồng ý của bệnh nhân, tôi có thể nói cho cậu danh tính của cô ấy."
"Không cần phiền phức thế, tôi chỉ chữa bệnh dựa vào cái duyên, thế nên thật xin lỗi ông Tiêu, thứ cho tôi không thể giúp gì." Giang Tiểu Thần nhếch khóe miệng, vẫy tay với hai người, sau đó bỏ đi.
"Thần y Giang xin dừng bước. Về chuyện trước đó ở nhà họ Tô, tôi thực sự rất xin lỗi. Mong cậu có thể tha thứ cho tôi."
“Tôi không phải là người nhỏ mọn, ông nói thế lại thành ra tôi là người như vậy.”
"Ha ha ha, là tôi hẹp hòi. Thần y Giang coi cứu người làm việc vui, tất nhiên là người lòng dạ khoan dung." Tiêu Chính Nam không hề giấu giếm sự tôn trọng của mình đối với Giang Tiểu Thần.
Dừng một chút, ông ta lại nói thêm: "Tôi có thể nói cho thần y Giang chút chuyện về bệnh nhân vừa rồi. Cô ấy có thân phận không tầm thường, chỉ cần khỏi bệnh, cậu sẽ nhận được thù lao cực kỳ hậu hĩnh."
"Vậy sao? Bao nhiêu?"
"Mười triệu!"
Hơn nữa, đây chỉ là thứ yếu, một người có địa vị như cô ấy, dù là về các mối quan hệ hay tài nguyên, những gia tộc khác ở Trung Hải không thể so sánh được.
Chữa khỏi bệnh là một ân huệ, tuy rằng có thể thần y Giang không cần, nhưng khi cần thiết nhất định sẽ rất tiện. Thần y Giang chắc chắn là biết điều đó, cho nên Tiêu Chính Nam cũng không giải thích.
Bởi vì một cao nhân như thần y Giang hiếm khi tiếp xúc với người khác ở bên ngoài.
Giang Tiểu Thần hơi khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Chính Nam: "Khụ khụ, ông có thể nói rõ hơn không, chữa trị khỏi sẽ đưa bao nhiêu tiền?"
"Mười triệu…"
"Được! Duyên đến rồi, lại đến nhiều là đằng khác, sắp tràn cả ra ngoài rồi! Tôi nhận bệnh nhân này, giúp tôi liên lạc với cháu gái ông đi."
"Chuyện này, chuyện này..."
Tiêu Chính Nam và Tiêu Sơn nhìn nhau, đột nhiên Tiêu Chính Nam bật cười.
"Ha ha ha, thần y Giang thật là hài hước. Coi như tôi đã được mở mang kiến thức về tấm lòng cứu khổ cứu nạn này, không thể không bội phục."
Tiêu Chính Nam vốn không ôm chút hy vọng nào, không khỏi nghĩ thật ra Giang Tiểu Thần đã định đồng ý từ trước, ông ta lấy bừa một lý do anh cũng sẽ đồng ý, bởi vì làm gì có người nào thể hiện rõ cho người ta thấy bản thân cứu người vì tiền? Hơn nữa lại còn là một cao nhân như thế.
Trong mắt Tiêu Chính Nam, cao nhân như Giang Tiểu Thần đã vượt qua người thường, không còn hứng thú với tiền bạc nữa, cho nên ông ta mới tưởng tượng anh là một cao nhân không chịu ràng buộc bởi thế tục.
Nhưng trên thực tế, Giang Tiểu Thần rất thích tiền, anh chính là vì mười triệu đó.
"Thần y Giang có tấm lòng như biển cả. Sống ở trên cao còn quan tâm đ ến người dân bên dưới như vậy. Tôi bội phục, bội phục. Xin hãy nhận của tôi một lạy."
Tiêu Chính Nam kích động quỳ xuống trước mặt Giang Tiểu Thần, Tiêu Sơn và Tiêu Chính Nam cũng có ý nghĩ giống nhau, đều “phịch” một cái quỳ xuống trước mặt Giang Tiểu Thần, hoàn toàn thần thánh hóa hành vi của Giang Tiểu Thần.
"Hai người đừng quỳ, duyên tới duyên đi. Tôi chữa bệnh luôn xem một chữ “duyên” thôi."
Giang Tiểu Thần vô cùng khó hiểu, không phải anh chỉ nhận một bệnh nhân thôi mà, sao lại khen ngợi xong còn quỳ lạy thế này?
Chẳng lẽ mười triệu là quá ít so với lợi ích họ có được nên mới phấn khích đến mức quỳ xuống? Mẹ kiếp, bọn môi giới đúng là không phải thứ tốt, sớm biết vậy thì vừa nãy đã tăng giá rồi.
Tiêu Chính Nam và Tiêu Sơn đứng lên, lịch sự nói: “Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu. Thần y Giang chữa bệnh chỉ nhìn duyên số, chúng tôi đều hiểu cả.”
Nói xong họ lại suy nghĩ, thực ra đây chỉ là lý do cho tấm lòng cứu khổ cứu nạn của thần y Giang ấy mà.
"Thần y Giang, cậu sống ở đâu? Ngày mai tôi sẽ kêu cháu gái đến đón cậu rồi nói cho cậu về chuyện của bệnh nhân."
Nghe xong, Giang Tiểu Thần vẫy tay với Tiêu Chính Nam rồi sải bước rời đi: "Bảo cô ấy mười một rưỡi trưa mai đến cục dân chính đón tôi."