Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá

Chương 3




Trên chiếc BMW x7 hướng tới biệt thự cũ của nhà họ Tô, trông Giang Tiểu Thần rất bình tĩnh.  

Còn Tô Nhược Sơ ở bên cạnh, họ đều ngồi ở hàng ghế sau, nhưng cô lại đanh mặt, tránh xa Giang Tiểu Thần.  

Dù thế nào cô cũng không thể nào ngờ được rằng Giang Tiểu Thần lại là người ông nội mời đến, cũng không thể hiểu được rằng một tên cầm thú lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn có bản lĩnh gì khiến cha cô đích thân chạy đến tập đoàn Tô thị một chuyến, còn muốn đích thân đưa anh trở về biệt thự cũ nhà họ Tô.  

“Cô Tô, không sao đâu, tôi tha thứ cho cô.” Giang Tiểu Thần nhìn Tô Nhược Sơ và nghiêm túc nói.  

Tha thứ cho tôi sao?  

Hai tay Tô Nhược Sơ khoanh trước ngực siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.  

Tên khốn nạn này còn lên mặt nữa cơ đấy, lúc lên xe còn dựa vào việc có cha cô làm chỗ dựa nên khăng khăng ngồi bên cạnh cô, hiện giờ còn nói với cô những lời quái lạ như vậy.  

“Nhược Sơ, cậu Giang đang nói chuyện với con đấy, sao con lại không hiểu chuyện vậy hả?” Tô Kiến Quốc lái xe nhìn thấy Tô Nhược Sơ im lặng không trả lời, lập tức lên tiếng khiển trách.  

“Không sao, không sao, có lẽ là tôi đã làm sai điều gì đó, cô Tô vẫn có thành kiến với tôi.”  

“Con nhìn đi, đều cùng tuổi nhau, cậu Giang người ta hiểu chuyện biết mấy.” Tô Kiến Quốc rất biết điều, có thể đã biết được điều gì đó từ Tô Dân Sinh nên rất khách sáo với Giang Tiểu Thần.  

Tuy nhiên, Tô Nhược Sơ không hề quan tâm, sắc mặt lạnh lùng như băng, có lẽ đây là trạng thái bình thường của cô.  

Giang Tiểu Thần chỉ muốn thăm dò suy nghĩ của Tô Nhược Sơ với mình. Sau khi biết được tình hình thật sự, anh cũng không nói tiếp nữa mà lấy điện thoại ra chơi game.  

Không lâu sau, họ đã đến nơi ở của Tô Dân Sinh, cũng chính là biệt thự cũ của nhà họ Tô.  

Tô Kiến Quốc đi xuống xe đầu tiên, Giang Tiểu Thần lập tức theo sau, còn Tô Nhược Sơ do dự một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi xuống xe.  

Giang Tiểu Thần tưởng rằng Tô Nhược Sơ không muốn nhìn thấy mình nên mới chậm rãi xuống xe, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ xuống xe một cách thiếu tự nhiên của cô, anh lập tức phì cười, hóa ra là do tối qua anh dùng sức quá.  

Tô Nhược Sơ nghe thấy tiếng cười của người đàn ông, cô chỉ muốn giết anh ngay lập tức.  

May mà Giang Tiểu Thần không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, mà đi theo Tô Kiến Quốc.  

Trước mắt là một tòa biệt thự lớn kiểu cũ, mang phong cách gần gũi với những năm 1970, 1980, tạo cảm giác cổ kính nhất định. Tuy nhiên đài phun nước hình tròn trước sân lại gần với phong cách hiện đại hơn, sự hòa hợp rất đặc biệt, là một thánh địa dưỡng lão.  

Tô Kiến Quốc dẫn đường, Giang Tiểu Thần đi theo sau vào sân lớn đằng sau biệt thự.  

Lúc này, hai người già ngồi ở sân sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng đằng sau, hình như là trợ lý.  

“Ông Tô, bệnh của ông tôi cũng bó tay thôi.” Một ông già trong số đó quan sát một lúc rồi nói, sau đó bất lực đứng dậy khỏi ghế.  

Người này chính là ông cụ của nhà họ Tiêu ở Trung Hải, tên là Tiêu Chính Nam, được mệnh danh là thần y Tiêu.  

Tô Dân Sinh nói: “Sống chết có số, giàu có do trời, tôi đã sống hơn nửa đời rồi, nếu thật sự không thể chữa được thì cũng chỉ đành phải cam chịu số phận thôi.”  

Tiêu Chính Nam bất lực thở dài, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải căn bệnh lạ như vậy.  

Ông ấy đã hành nghề y bao nhiêu năm, thân là chủ tịch hội học thuật y thuật Trung Hải, từng cứu vô số người, nhưng lại không thể chữa được căn bệnh lạ của Tô Dân Sinh.   

Hai người họ trò chuyện một lúc, nhóm người Giang Tiểu Thần nhanh chóng đi tới.  

Tô Kiến Quốc lại gần, lập tức nói: “Cha, con đưa đại sư Giang Tiểu Thần đến rồi.”  

“Ồ?”  

Tô Dân Sinh ngồi thẳng lưng nhìn sang.  

“Cậu Giang ở đâu?”  

“Là vị này.”  

Tô Kiến Quốc chỉ vào Giang Tiểu Thần.  

Lúc này, Giang Tiểu Thần vẫn đang nghịch điện thoại. Thấy vậy, Tô Nhược Sơ nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Anh còn nghịch điện thoại gì chứ, còn không mau khám bệnh cho ông nội tôi đi.”  

“Căn bệnh này không khó chữa, chờ tôi chơi xong ván này đã.” Giang Tiểu Thần nói, sau đó mỉm cười nhìn Tô Dân Sinh: “Ông cụ Tô chờ một lát, tôi đánh xong ván này sẽ chữa khỏi cho ông ngay.”  

“Anh!”  

Tô Nhược Sơ lập tức cạn lời.  

Tên này chẳng lẽ phép gì hết, hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.  

Ngoài Tô Nhược Sơ ra, câu nói “lập tức chữa khỏi cho ông ngay” cũng thu hút sự chú ý của Tô Dân Sinh và thần y Trung Hải Tiêu Chính Nam.  

“Ông Tô, chàng trai trẻ này từ đâu đến vậy?” Tiêu Chính Nam rất không hài lòng hỏi.  

Ngay cả bệnh của Tô Dân Sinh còn chưa xem mà lại tự tin nói có thể chữa được, thật sự quá ngông cuồng, ngông cuồng giống như một tên lừa đảo.  

Không, không phải là giống như, mà chắc chắn anh là một tên lừa đảo! Cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ lừa đảo!  

Tô Dân Sinh khẽ mỉm cười, nói: “Vị này là một người bạn của tôi.”  

Bởi vì đại sư đã quyết định không xuống núi nữa nên Tô Dân Sinh không muốn tiết lộ thân phận của anh. Vì vậy đành phải nói đồ đệ Giang Tiểu Thần của đại sư là một người bạn của mình.  

“Ông Tô à, căn bệnh này rất khó điều trị, nhưng ông cũng không thể chạy chữa lung tung được. Như vậy căn bệnh sẽ nặng nề hơn thôi, sẽ nhanh chóng ảnh hưởng đến thân thể của ông.”  

Tiêu Chính Nam cho rằng lời giải thích của Tô Dân Sinh là chạy chữa lung tung.  

Nhưng khi ông ấy vừa dứt lời, chỉ thấy Giang Tiểu Thần siết chặt nắm đấm, kêu lên: “Qua ván rồi.”  

Giọng nói này khiến Tiêu Chính Nam giật mình, ấn tượng về Giang Tiểu Thần càng kém hơn.  

Tên nhóc này không chỉ là một kẻ lừa đảo mà còn là một kẻ lừa đảo không lịch sự và không chuyên nghiệp.  

Giang Tiểu Thần không phát hiện ra sắc mặt sa sầm của Tiêu Chính Nam, thay vì nói là không phát hiện ra, chi bằng nói rằng anh hoàn toàn không thèm để ý.  

“Ông cụ Tô, chào ông, tôi là Giang Tiểu Thần, đồ đệ của sư phụ Thái Thượng.”  

Bởi vì anh là đồ đệ của đại sư, Tô Dân Sinh vô cùng tôn trọng đại sư đó, nên khi đối mặt với Giang Tiểu Thần, ông ấy cũng như vậy.  

“Ha ha ha, cậu Giang, những năm nay sư phụ của cậu có khỏe không?”  

Giang Tiểu Thần bê một chiếc ghế nhỏ đến ngồi xuống, quan sát hai cái bắp đùi của Tô Dân Sinh, nói: “Khỏe lắm, không có chuyện gì là lại đi tìm phụ nữ già.”  

Tô Dân Sinh câm nín.  

“Ông cụ Tô, ông cũng đừng khách sáo với tôi, cứ gọi cậu Giang khiến tôi không quen, ông cứ gọi tôi là Tiểu Thần là được.” Giang Tiểu Thần vừa lấy kim bạc trong túi ra vừa nói.  

“Được được, ha ha ha ha, gọi Tiểu Thần được đấy, Tiểu Thần nghe thân thiết hơn.”  

Giang Tiểu Thần cũng mỉm cười, tiếp tục múa kim bạc trong tay, nói: “Ông cụ Tô, tôi chuẩn bị bắt đầu, ông chịu đựng một chút nhé.”  

“Khoan đã! Cậu định làm gì vậy?”  

Thấy Giang Tiểu Thần định cầm kim bạc đâm vào đùi Tô Dân Sinh, Tiêu Chính Nam kêu lên.  

“Sao vậy?” Giang Tiểu Thần nhìn sang.  

“Cậu chỉ thoáng nhìn đùi của ông Tô rồi bắt đầu châm cứu sao?” Tiêu Chính Nam nghi ngờ hỏi.  

“Không thì sao?”  

“Cậu…”  

Tên nhóc này bị điên rồi đúng không? Coi bệnh của Tô Dân Sinh là bệnh vặt thật hả?  

“Cậu có biết ông Tô mắc bệnh gì không? Bắp đùi của ông ấy bị tê liệt đã ảnh hưởng đến kinh mạch của cơ thể ông ấy. Sử dụng cách châm cứu sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch toàn thân, rất có thể sẽ mất mạng tại chỗ, rốt cuộc cậu có biết chữa bệnh không vậy hả?”  

Nghe vậy, Tô Nhược Sơ và Tô Kiến Quốc liền hoảng hốt bước tới.  

“Thần y Tiêu, có thật vậy không?” Tô Nhược Sơ không tin Giang Tiểu Thần nhất lên tiếng hỏi đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.