Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 6




Đây là đâu?

Hắn nhìn bốn phía, một nơi mờ mịt, không có chút tiếng vang, yên lặng như trong môi trường chân không.

Đợi chút, gần hắn có bóng người, nhưng hắn không sao thấy rõ bọn họ, không sao nghe được tiếng động từ họ……

Quá im lặng! Hắn không thích im lặng như vậy!

Xoay mình, hô hấp của hắn đột nhiên gấp gáp, vì hắn đã phát hiện thứ ngăn cách hắn với những người khác là gì.

Thủy tinh! Bốn phía hắn tất cả đều là một tầng thủy tinh rất dày, hắn bị nhốt bên trong, nhốt trong…… Một cái ống nghiệm khổng lồ!

Thả tao ra! Hắn đập vào thủy tinh hô to.

Người sát bên ngoài cười châm chọc, miệng giống như nói: Đi đi! Dùng chân mày mà trốn!

Chân?

Hắn cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa ngất xỉu, nửa người dưới của hắn…… Không thấy đâu cả!

Hắn chỉ còn lại nửa người, giống như quái vật, bị những người đó nhìn ngó!

Chân tôi! Chân tôi đâu rồi?

Hắn gào thét, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười nhạo của đám người bên ngoài.

Hắn nhìn trái nhìn phải, kinh hoảng phẫn nộ, vô cùng lo lắng sợ hãi, dùng sức đấm vào thủy tinh, nhưng vào lúc này, những người bên ngoài thoắt biến thành một đôi chân, chạy tới chỗ hắn, không ngừng đá thủy tinh, thủy tinh liền vỡ nát, toàn bộ cái chân như muốn nhập vào cơ thể hắn!

Không! Đừng mà! Tôi chỉ muốn chân tôi! Trả lại cặp chân cũ của tôi đây–

“Không –” Đoàn Duẫn Phi đau khổ kêu lên, mở choàng mắt, trong mắt lộ vẻ lo sợ, cả người vã mồ hôi như tắm.

Là mơ! Hắn thở phì phò, thân thể căng cứng chậm rãi thả lỏng……

“Sao? Người đột biến mà cũng gặp ác mộng à?” Một giọng nói rắn rỏi dày đặc ngữ điệu người Nhật vang lên bên trái hắn.

Hắn cảnh giác quay đầu, phát hiện bốn phía là không gian cực kỳ giống phòng thí nghiệm, hắn chỉ mặc một cái quần đùi bó sát, giống một con ếch nằm ngửa trên bàn mổ chờ giải phẫu, tay chân đều bị khóa lại bằng thép ròng, đứng bên trái hắn là một ông già nghiêm khắc đáng sợ, tóc húi cua, mặc kimono truyền thống của Nhật, đang cúi đầu nhìn hắn cười lạnh.

Nơi này là……

Thần trí phân tán khắp nơi đều trở lại trong đầu, hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra, lập tức hiểu được tình cảnh trước mắt của mình.

Không cần phải nói, nơi này chính là tổng bộ ở thủ đô của Nhật Liên Tổ, còn ông già trước mắt, nhất định là Băng Thất Long Hình.

Được lắm, hắn bị Nhật Liên Tổ bắt làm tù binh rồi.

Hắn âm thầm thử cử động chân, nhưng chân hắn không thể dùng sức, vẫn tê dại như trước, căn bản không thể biến thân…

Chết tiệt! Hiệu lực của loại thuốc tê này thật là dài.

Cảm giác buồn nôn khi bị nhốt trong phòng thí nghiệm lại lần nữa bao phủ hắn, hắn vừa phẫn nộ vừa bất an.

“Mày mơ thấy gì vậy hả Đoàn Duẫn Phi?…… Không, tao nên gọi mày là Khai Dương mới đúng…… Hừ hừ, Khai Dương của Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cục đã lọt vào tay tao.’ Băng Thất Long Hình hơi mỉm cười, nhưng biểu cảm còn lạnh hơn băng.

Hắn hít một hơi, vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Băng Thất Hàn cười lạnh nhạt đứng bên kia bàn giải phẫu, dùng một loại ánh mắt kì lạ nhìn hắn.

Thoáng chốc, ác mộng bị ném ra sau đầu, tính cuồng của hắn lại trỗi dậy, ngữ điệu châm chọc Băng Thất Long Hình, “Không sao, con gái mày đến sắc dụ tao, có mệt đến mấy tao đây cũng cam lòng……”

Băng Thất Hàn nghe vậy biến sắc.

“Để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, đây là nguyên tắc của tao.” Băng Thất Long Hình hừ lạnh.

“Làm con gái ông vất vả rồi!” Hắn chế nhạo, liếc nhìn Băng Thất Hàn.

Sắc mặt Băng Thất Hàn càng lúc càng khó coi, phẫn nộ tiến lên phía trước, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.“Đủ rồi, đừng mồm mép nữa, mày hẳn phải biết mục đích bọn tao bắt mày.”

“Sao tôi biết được? Đáp án duy nhất tôi đoán ra chính là em yêu tôi mất rồi.” Hắn bướng bỉnh chớp chớp mắt với cô.

“Bốp!” Băng Thất Hàn phút chốc cho hắn một cái bạt tai.

Hắn nhíu mày, hóp má lại, chậc chậc nói, “Tôi vẫn nghĩ là em từng được tôi dạy dỗ, sẽ có thể ôn nhu hơn, kết quả vẫn hung hãn như cũ.”

“Câm mồm!” Cô tức giận quát to.

“Bảo tôi câm mồm, tôi đây sẽ không mở miệng nữa.” Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Đồ khốn nạn……” Cô suýt không nhịn được đấm vào quai hàm hắn.

Vừa rồi, nhìn bộ dạng hắn khi gặp ác mộng, cô thiếu chút nữa đã đồng tình với hắn, không nghĩ rằng hắn tỉnh lại vẫn không đổi được bản tính lưu manh.

“A Hàn, con sao thế? Sao lại có thể bị hắn xoay mòng mòng?” Băng Thất Long Hình cả giận nói. Hắn có chút kinh ngạc, cô con gái từ nhỏ đã được hắn dạy thành bình tĩnh tuyệt tình, lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn đến vậy trước mặt tên họ Đoàn này.

Băng Thất Hàn cả kinh, phát hiện mình thất thố, cắn môi dưới, cúi đầu lui về phía sau. “Con xin lỗi, thưa cha.”

Lần nào cũng thế! Chỉ cần đối mặt Đoàn Duẫn Phi, lý trí của cô sẽ không cánh mà bay! Cô rất muốn biết vì sao mình lại dễ dàng chịu ảnh hưởng của hắn như vậy……

“Ta biết con hận hắn, chờ đến sau khi buộc hắn nói ra nơi ẩn náu của Bắc Đẩu Thất Tinh, ta sẽ giữ lại một cánh tay cho con chặt chém.” Băng Thất Long Hình lại gần bàn mổ, mặt đầy sát khí. “Khai Dương, khai mau, Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cuộc trốn ở đâu?”

Đoàn Duẫn Phi cười cười, miễn cưỡng nói: “Tao quên rồi.”

“Thật không? Tao sẽ làm mày nhớ lại nhanh thôi……” Băng Thất Long Hình xoay mình rút ra một cây đao, chém nhanh vào đùi hắn.

Đôi mày anh tuấn của hắn chợt nhíu, cổ họng không phát ra nửa tiếng rên.

“Tao rất tò mò, không biết máu của người đột biến có đỏ giống người thường không.” Băng Thất Long Hình nheo mắt, nhìn dòng chất lỏng màu đỏ từ miệng vết thương chảy ra.

Đoàn Duẫn Phi trừng mắt nhìn hắn, cơn tức giận dần dần ngưng tụ.

Ngọc Hành nói đúng, Băng Thất Long Hình quả là tên cực kì tàn nhẫn.

“Tao rất tò mò, người đột biến có khả năng khép miệng vết thương nhanh hơn người thường không……” Băng Thất Long Hình nói xong lại nâng đao đâm thẳng vào chân hắn, mũi đao đâm ngập vào thịt gần mười cm.

“A –” Hắn cắn răng, đôi mày càng nhíu chặt.

“Hơn nữa nghe nói hai chân mày khác hẳn người thường, tao rất muốn xem kết cấu xương đùi mày, có lẽ, có thể cung cấp cho tao chút tư liệu nghiên cứu……” Băng Thất Long Hình cười lạnh, lại nhấc đao lên.

“A……” Hắn cố nhịn cơn đau đang giày vò, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Băng Thất Hàn mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hơi khó thở.

Cô từng nghĩ, đứng nhìn hình ảnh Đoàn Duẫn Phi bị chém từng đao từng đao, bị sỉ nhục đến chết mới có thể tiêu trừ nỗi hận của cô, nhưng vì sao ngực cô lại đau âm ỉ?

Từ nhỏ nhìn tác phong nóng nảy tàn khốc của cha, cô sớm đã quen thủ đoạn cha đối phó kẻ thù, vì sao…… Vì sao lúc này cô lại xúc động, muốn ngăn cha lại? Vì sao cô lại cảm thấy không đành lòng?

“Hừ! Đau không? Bắc Đẩu Thất Tinh bọn mày đã chặt chân tay con gái cưng của tao như vậy đấy, nỗi đau của mày, cùng lắm cũng chỉ bằng một phần vạn nỗi đau mà Quỳnh Tử đã chịu thôi!” Băng Thất Long Hình ghé sát vào Đoàn Duẫn Phi, lành lạnh nhìn mặt hắn.

Đoàn Duẫn Phi há to mồm thở mạnh, liếc nhìn Băng Thất Long Hình, đột nhiên nở nụ cười.

“Không! Mày sai rồi, khi Nhật Liên Quỳnh Tử chết, tuyệt đối không cảm thấy đau, bởi vì…… Trước khi cảm thấy đau, cô ta đã chết……”

“Cái gì?” Băng Thất Long Hình biến sắc.

“Nhưng… Vào khoảnh khắc cô ta chết… Trên mặt nhất định tràn ngập sợ hãi… Đây là vẻ mặt của mỗi người chết trong tay bọn tao… Mang theo nỗi sợ hãi vô hạn mà chết… Linh hồn cô ta… Nháy mắt đông cứng trong sợ hãi tử vong… Như vậy… Nhìn rất thú vị! Vọng tưởng cải tạo loài người, một lũ vô tri…… Cuối cùng cũng bị báo ứng……” Hơi thở hắn càng lúc càng hỗn loạn, nhưng mồm mép vẫn chẳng chịu thua ai.

Rõ ràng đau muốn chết, vẫn quật cường ngạo nghễ không chịu thua, Băng Thất Hàn lập tức quên lập trường của chính mình, ánh mắt dính chặt vào gương mặt tuấn tú kiên cường của hắn.

Cô rất muốn biết, Đoàn Duẫn Phi liệu có đủ dũng khí phản kháng người cha mà cô tôn kính như thần thánh?

“Mày muốn chết!” Băng Thất Long Hình giận tím mặt, rút mạnh đao đang cắm trên người Đoàn Duẫn Phi ra, máu từ miệng vết thương phun tung tóe, hai chân Đoàn Duẫn Phi một mảnh đỏ đến kinh người.

“A!” Hắn ngậm nhanh miệng, hai mắt trợn to như sắp lồi ra, đem nỗi đau đớn này nuốt vào bụng.

Dưới tay các nhà khoa học được tôn vinh là xuất sắc nhất, hắn đã hưởng qua loại đau khổ này, bọn họ đem những vật thể sống kì lạ bằng kim loại ăn vào cơ thể hắn, mỗi khi biến thân, nỗi đau khi xương biến đổi, so với nỗi đau hiện tại Băng Thất Long Hình gây ra trên người hắn, chỉ có hơn chớ không kém.

Cho nên, chút đau này chẳng thấm tháp gì!

Thật sự chẳng thấm vào đâu……

Băng Thất Hàn mặt hơi biến đổi, nắm chặt tay, bỗng nhiên nhớ tới câu nói hắn bật ra trước khi té xỉu, khi đó, hắn thà chết còn hơn!

Khi đó hắn nghĩ gì? Trước kia hắn từng trải qua những gì? Là dạng khổ gì còn đau hơn cha cô tra tấn hắn, là chuyện gì làm cho hắn, dù bất khuất là thế vẫn tình nguyện lựa chọn cái chết?

“Quả nhiên khác hẳn người thường, như vậy mà còn chịu được, người đột biến đúng là khác biệt……” Băng Thất Long Hình trừng mắt nhìn hắn, cười âm độc, “Đùa đủ rồi, tiếp theo, vở kịch chính mới mở màn. Chờ sau khi tao tiêm cho mày thuốc điều khiển não bộ, chỉ cần ba phút, mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời tao, tao muốn mày nói, mày không thể không nói, muốn mày chết, mày không thể không chết, giống như đám “tử sĩ” của tao vậy.”

Dứt lời, một tên thủ hạ tiến lên, tiêm thuốc điều khiển não bộ vào mạch máu hắn.

Đoàn Duẫn Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Đã sớm nghe nói mày là tên máu lạnh như ma, chẳng những sở trường dùng thuốc gây nghiện để nghiên cứu đối tượng, còn cướp đoạt tư duy của người khác…… Mày còn có thể được coi là người sao, Băng Thất Long Hình?”

“Cứ nói đi! Mày chỉ còn lại hai phút ba mươi giây để thể hiện tài miệng lưỡi thôi.” Băng Thất Long Hình nhìn đồng hồ hẹn giờ, biết mình sắp khống chế hoàn toàn được Khai Dương.

Băng Thất Hàn nhìn chằm chằm Đoàn Duẫn Phi, không hiểu trong đầu mình nghĩ gì, người muốn hắn biến thành cái xác không hồn nhất phải là cô chứ! Nhưng cô lại đang khẩn trương, khẩn trương cho hắn……

Một khi thuốc xâm nhập vào não, trên thế giới sẽ không còn Đoàn Duẫn Phi nữa!

Ba phút trôi qua, Băng Thất Hàn và Băng Thất Long Hình, còn có bọn Võ Điền Lôi Thái im lặng quan sát sự biến hóa của Đoàn Duẫn Phi, bốn phía im lặng, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.

Lúc này, Đoàn Duẫn Phi đột nhiên cười to, làm tất cả mọi người hoảng sợ.

“Ha ha ha…… Thật quá buồn cười, bọn mày thực sự nghĩ là loại thuốc này có thể khống chế được tao?”

Băng Thất Long Hình sắc mặt đại biến, tiến lên kiểm tra vẻ mặt Đoàn Duẫn Phi, cảm thấy ngoài ý muốn với việc thuốc không có tác dụng trên người hắn.

“Đừng tưởng rằng Bắc Đẩu Thất Tinh dễ đối phó, lão già Băng Thất!” Hắn cười thối tha, vẻ mặt châm biếm.

“Người đột biến thật sự mạnh tới vậy sao? Tao không tin, tao nhất định sẽ tìm ra nhược điểm của mày!” Băng Thất Long Hình phẫn nộ nhìn hắn một lần, quay đầu quát Băng Thất Hàn: “Tiếp tục theo dõi, phái người chích máu, kiểm tra thân thể, xương cốt hắn, ta muốn xem rốt cuộc người đột biến khác người bình thường như thế nào.”

“Vâng……” Băng Thất Hàn lên tiếng, ánh mắt vụng trộm nhìn Đoàn Duẫn Phi.

Hắn đang cười, nhưng cũng đồng thời đổ mồ hôi! Toàn bộ trán đều vã mồ hôi!

Điều này chứng tỏ, dược tính vẫn có tác dụng, nhưng hắn đã chống lại bằng ý chí kinh người……

Băng Thất Long Hình tức giận bừng bừng đi ra ngoài, rời khỏi phòng nghiên cứu.

Băng Thất Hàn nhìn cha rời đi, mới lại gần bàn phẫu thuật, cúi đầu nhìn chằm chằm Đoàn Duẫn Phi.

“Đừng chống cự nữa, sẽ chỉ làm mày càng thống khổ thôi……” Cô thấp giọng nói.

Đoàn Duẫn Phi toàn thân run nhè nhẹ, một cỗ lực lượng rất lớn không ngừng va chạm trong óc hắn, hắn sớm cảm thấy ù tai, hoa mắt, tim co rút… Nhưng hắn không muốn thần phục cỗ lực lượng kia, bởi vì hắn biết, chỉ cần thả lỏng một chút thôi, hắn sẽ không thể khống chế được chính mình.

“Đau có thể làm tôi tỉnh táo…… Có đau…… Mới chứng tỏ tôi còn sống……” Hắn mệt mỏi nâng mắt nhìn cô, trầm trọng thở hào hển.

“Dù mày có chống cự thế nào, thuốc điều khiển não bộ cuối cùng vẫn ăn mòn ý nghĩ của mày, từ bỏ đi!” Cô trầm giọng khuyên, không hiểu sao muốn hắn sớm được giải thoát.

Tiếng ong ong không ngừng quấy nhiễu lỗ tai hắn, cơn đau càng lúc càng kịch liệt làm hắn khó thở, nhưng hắn vẫn không muốn giao quyền tự chủ ra, hắn không bao giờ muốn để bất kì kẻ nào khống chế, bài bố hắn nữa.

“Chém tôi…… Thêm mấy đao đi…..” Hắn yêu cầu.

Cô trợn to mắt, thất thanh: “Mày chê máu mày chảy chưa đủ nhiều sao?”

“Sao…… Em đang…… Lo lắng cho tôi sao?” Hắn cố gắng nhìn mặt cô.

Lòng cô vô cùng kinh hãi, vội vàng bác bỏ: “Hừ! Chỉ là tao không hy vọng mày chết trước khi tra ra căn cứ của Bắc Đẩu Thất Tinh.”

“Tôi nghĩ…… Em luyến tiếc tôi……” Hắn hơi hơi cử động khóe miệng.

“Mày đừng quên, tao hận mày! Hận không thể giết chết mày!” Cô cả giận nói.

“Thực đáng tiếc…… Tôi còn cực kì…… Thích em đó…… A!” Hắn rất muốn thoải mái nói chuyện, nhưng sức chịu đựng của thân thể đã đạt cực hạn, nói xong câu này, một trận đau nhức liền xâm nhập vào đầu hắn, hắn đau đến mức toàn thân co rút, lắc đầu kêu đau.

Cô ngây người vài giây, vội vàng lại gần kêu lên: “Đoàn Duẫn Phi, sao vậy?”

“A……” Hắn kêu lên dữ dội, ra sức giãy dụa, vòng sắt khóa tay chân hắn cơ hồ biến hình, máu trào ra từ lỗ mũi và khóe miệng hắn, làm người ta kinh tâm động phách.

Cô cúi người ngăn hắn lại, quay đầu quát Võ Điền Lôi Thái: “Hắn sắp không xong rồi! Mau giúp hắn giải độc!”

“Nhưng…… Chỉ cần giải được độc, hắn sẽ có kháng thể, lần sau sẽ không dùng được nữa……” Võ Điền Lôi Thái chau mày nói. Phản ứng của cô rất không bình thường!

“Bây giờ còn muốn dùng nữa sao? Hắn sắp không chịu nổi rồi! Nếu hắn chết, manh mối sẽ đứt!” Cô cả giận, lớn tiếng.

“Nhưng……” Võ Điền Lôi Thái do dự.

“Tôi lệnh cho anh giải độc cho hắn! Đừng để tôi nói tới lần thứ ba.” Cô lạnh lùng ra lệnh.

Võ Điền Lôi Thái hít một hơi, không nhiều lời nữa, chỉ thị nhân viên phòng nghiên cứu giải độc tố của thuốc điều khiển não bộ cho Đoàn Duẫn Phi.

Đoàn Duẫn Phi nhanh chóng ngất đi, mặt xám như tro, môi tái nhợt hơn cả giấy, hơn nữa trên người đầy vết máu, bộ dáng quả thực giống người chết……

Ruột gan Băng Thất Hàn rối cả lên, cô thà nhìn tên cuồng lãng vui vẻ, lỗ mãng Đoàn Duẫn Phi, cũng không muốn thấy hắn giống con chuột bạch thoi thóp nằm ở nơi này!

Ý nghĩ đột nhiên nảy ra này làm cô bất an, sợ hãi, kinh hoảng.

Cô làm sao vậy? Làm sao có thể đồng tình với Đoàn Duẫn Phi? Hắn đáng phải nhận lấy kết cục này, không phải sao?

Đáng đời hắn lắm!

“Để mắt đến hắn!” Cô bỏ lại những lời đó, xoay người vội vàng chạy ra khỏi nơi làm cô hít thở không thông này, tới ao cá ở vườn sau, bình ổn lại nhịp tim dồn dập dị thường của mình.

Cô cần yên lặng một chút, cần sửa sang lại những suy nghĩ lung tung của mình, cần…… Tháo bỏ tất cả cảm giác không nên xuất hiện trong lòng đi!

Đêm thật thanh vắng, trong bóng đêm yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập cuồng dã của chính mình.

==========

“Thiên Quyền, nghe nói khỉ lông vàng bị Nhật Liên Tổ bắt rồi?” Diêm Quýnh vẻ mặt lo lắng, vọt vào phòng họp, lớn tiếng chất vấn Gia Cát Tung Hoành đang ngồi bàn bạc với Thiên Xu.

Gia Cát Tung Hoành quay đầu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, Khai Dương bây giờ đang bị nhốt tại Nhật Liên Tổ.”

“Hắn rốt cuộc làm cái quái gì vậy? Sao lại để một con đàn bà bắt sống chứ?” Diêm Quýnh có vẻ tức giận, nhưng rõ ràng trong lời nói tràn ngập lo lắng.

“Đừng lo, Thiên Toàn, Khai Dương sẽ không sao.” Gia Cát Tung Hoành trấn an hắn.

“Ai thèm lo cho hắn? Chính hắn phong lưu háo sắc, chơi đùa với phụ nữ lâu có ngày gặp họa, tốt nhất là cho hắn một bài học.” Diêm Quýnh hừ lạnh một tiếng.

“Thật sự không lo à? Bây giờ hắn đang ở trạng thái gần chết đó!” Thiên Xu đột nhiên nói.

“Gần chết? Có ý gì vậy?” Diêm Quýnh nhíu mày.

“Hình như Băng Thất Long Hình muốn lấy hắn làm vật nghiên cứu……” Gia Cát Tung Hoành giải thích.

“Nghiên cứu? Lão già khốn kiếp đó muốn nghiên cứu Khai Dương?” Nghe hai chữ đó, Diêm Quýnh lập tức nổi giận gầm lên.

Các thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh sớm đã căm thù hai chữ “Nghiên cứu” đến tận xương tuỷ.

“Đúng vậy.”

“Sao chúng ta còn chưa lập tức đi cứu Khai Dương?”

“Còn chưa được.” Thiên Xu nói.

“Vì sao?”

“Còn chưa tới lúc.”

Diêm Quýnh trừng đôi mắt sắc bén nhìn Thiên Xu trên màn hình, tức giận không thôi. “Không phải ngươi lại tính kế gì chứ, Thiên Xu?”

“Hắn là mồi nhử, nhiệm vụ của hắn lần này chính là đầu tiên câu lấy con cá nhỏ Nhật Liên Tổ, sau đó dẫn dụ con cá lớn “Nặc Á Phương Châu” cắn câu.” Thiên Xu chậm rãi nói.

“Nặc Á Phương Châu?” Lòng Diêm Quýnh chấn động. Nặc Á Phương Châu không phải là kim chủ đứng sau phòng thí nghiệm đột biến năm đó sao!?

“Nặc Á Phương Châu luôn theo dõi hành động của chúng ta, bọn họ muốn lợi dụng Nhật Liên Tổ đối phó chúng ta, vậy thì ta hãy lợi dụng lại Nhật Liên Tổ dụ họ xuất hiện.”

“Ngươi để Khai Dương đi làm mồi nhử? Ngươi lấy mạng hắn ra giỡn sao? Bị bắt đến Nhật Liên Tổ, bị Băng Thất Long Hình nghiên cứu, ngươi biết rõ mỗi người chúng ta đều không chịu nổi việc bị người đùa giỡn một lần nữa……” Diêm Quýnh càng nói càng giận bừng bừng, khuôn mặt vốn lạnh lùng che kín lửa giận.

“Thiên Toàn, yên tâm một chút, đừng nóng nảy, Khai Dương không thể không chịu nổi đòn này.” Gia Cát Tung Hoành thử xoa dịu cơn phẫn nộ của hắn.

“Ngươi càng lúc càng giống Thiên Xu, Thiên Quyền à, trong kế hoạch của các ngươi, có từng băn khoăn đến việc bọn ta có thể chết chưa? Đã từng chưa?” Diêm Quýnh bén nhọn hỏi đến cùng.

“Thiên Toàn……” Gia Cát Tung Hoành đang muốn trả lời, lại bị Thiên Xu ngắt lời.

“Rồi!” Giọng Thiên Xu trầm ổn hữu lực. “Trước khi giao nhiệm vụ cho mọi người, ta luôn muốn mọi người sống sót trở về!”

“Thế ư? Ta lại cho rằng ngươi luôn nấp vào chỗ an toàn, đẩy bọn ta vào nơi nguy hiểm!” Diêm Quýnh cười lạnh.

“Ta vẫn luôn dõi theo các ngươi……Thiên Toàn, qua máy tính, Internet, vệ tinh nhân tạo, ta vẫn luôn bên các ngươi……”

“Hừ, ngươi dùng máy tính khống chế bọn ta, trong não mỗi người bọn ta đều có một con chíp ghi rõ số hiệu của người đột biến, ngươi lợi dụng con chip đó theo dõi bọn ta, giống như xem phim điện ảnh vậy, tìm kiếm kích thích khi bọn ta vào sinh ra tử……” Nỗi uất ức nhiều năm của Diêm Quýnh toàn bộ bùng nổ.

“Im miệng! Thiên Toàn!” Gia Cát Tung Hoành khẽ quát.

“Để hắn nói, Thiên Quyền.” Thiên Xu nói.

“Hừ! Cái gì mà vẫn luôn dõi theo bọn ta cơ chứ, ngươi chỉ biết trốn trong máy tính ra lệnh, vĩnh viễn không ra khỏi vòng tròn đó, ngươi thậm chí sợ phải đối mặt với bọn ta, mười mấy năm qua tránh không gặp mặt, thần thần bí bí lấy bọn ta làm quân cờ, lợi dụng bọn ta để thắng ván cờ……” Diêm Quýnh bất chấp phải trả giá thế nào, phun hết tất cả những lời giữ kín từ đáy lòng ra.

“Thiên Toàn, đủ rồi.” Gia Cát Tung Hoành không nghe nổi nữa, hắn đứng lên, kéo lấy tay Diêm Quýnh.

“Không phải ngươi cũng rất bất mãn sao? Thiên Quyền, lão đại đã trốn chúng ta hơn mười năm, chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn là ai?” Diêm Quýnh chuyển đối tượng sang Gia Cát Tung Hoành, cả giận nói.

“Ta rất muốn biết, nhưng hiện tại không phải lúc để nghiên cứu Thiên Xu, việc trước mắt là phải tìm ra hung thủ chân chính đã biến chúng ta thành bộ dạng này! Ngươi cân nhắc nặng nhẹ được không hả? Những người đó muốn bắt chúng ta về, người tự cho mình là sứ giả của thượng đế, người tránh ở chỗ tối, kẻ thù thực sự của chúng ta không phải Thiên Xu, mà là bọn họ!” Gia Cát Tung Hoành nghiêm khắc răn dạy.

Diêm Quýnh ngẩn ngơ, huyết khí sôi trào dần dần lắng xuống.

Đúng vậy, Thiên Xu không phải kẻ thù của hắn, ngược lại còn là ân nhân cứu mạng hắn, là ân nhân……

Hắn ảo não cúi đầu, xoay người đưa lưng về phía Thiên Xu.

“Nặc Á Phương Châu đã bắt đầu hành động, ba tập đoàn tài chính lớn sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, nhiệm vụ lần này của Khai Dương, bên ngoài là đối phó Nhật Liên Tổ, nhưng thực tế cũng là dẫn dụ ba tập đoàn tài chính lớn đó hiện thân, hắn biết rõ công tác của mình, cho nên không cần lo lắng, hắn có năng lực xử lý nguy cơ lần này……” Gia Cát Tung Hoành lại nói.

“Vậy thì, để ta đi hỗ trợ hắn.” Diêm Quýnh sắc mặt nghiêm túc.

“Thiên Ki đã sang đến Nhật Bản, chuẩn bị tùy thời nhận lệnh……” Thiên Xu lại mở miệng.

“Không được, ta nhất định phải đi, không thể để tên tiểu tử Khai Dương chết ở Nhật Bản được, hắn còn thiếu ta một trận quyết đấu!” Diêm Quýnh hừ lạnh, bước ra khỏi phòng họp.

Gia Cát Tung Hoành sững lại vài giây, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng. “Thật là tên mạnh miệng, rõ ràng lo cho Khai Dương……”

“Hai người họ lúc nào cũng ầm ĩ, nhưng tình cảm thì tốt hơn bất kì ai.” Thiên Xu thở dài.

“Đây cũng là một hình thức hữu nghị.” Gia Cát Tung Hoành nhận xét.

“Thật khiến cho người ta hâm mộ……” Giọng nói của Thiên Xu tràn ngập nỗi cô đơn.

Gia Cát Tung Hoành theo dõi hắn, nói: “Hâm mộ cái gì? Tình hữu nghị sao? Kỳ thật mỗi người chúng ta đều không chỉ là đồng chí của ngươi, mà còn tình nguyện làm bạn ngươi, chỉ là, ngươi đã dựng nên một bức tường ngăn cách giữa chúng ta mà thôi.”

Thiên Xu mở to hốc mắt trống rỗng, trầm mặc không nói, như lâm vào trầm tư.

Gia Cát Tung Hoành cũng không mong chờ có được câu trả lời, hắn đẩy gọng kính mắt, nói: “Ta phải đuổi tới Nhật Bản trước khi Thiên Toàn làm loạn kế hoạch của chúng ta, đi trước đây.”

Sau khi hắn rời khỏi phòng họp, Thiên Xu mới thì thào tự nói, “Nếu có thể, ta cũng rất muốn ra khỏi bức tường này…… Ta cũng rất muốn……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.