Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 4: Dị Vực Giáng Lâm (2)




Vị bác sĩ phụ trách mổ chính trong ca phẫu thuật cứu Lâm Phàm ban nãy đang vui vẻ hưởng thụ bữa ăn của mình, đúng lúc ấy lại có y tá chạy đến thông báo cho ông biết, người mà ông vừa mới cứu cách đây không lâu lại tự khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm rồi, cần ông mau chóng quay trở lại cứu hắn.

Ông ta chậm rãi phun miếng gà Cung Bảo trong miệng ra, bình tĩnh nhận xét: "Hắn có bệnh a."

Y tá sốt ruột nói: "Chủ nhiệm, thật sự là hắn có bệnh mà, bệnh tâm thần, chúng ta trị không được."

Chuyện này đã kinh động đến tai phó viện trưởng của bệnh viện, ông ta nghe xong thì chỉ thở dài một hơi, sau đó cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi tới số phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

"Hách viện trưởng, lão ca ngươi không phải là đang cố ý chỉnh ta chứ, ngươi xem ngươi đưa tới cho bọn ta bệnh nhân kiểu gì vậy, vừa mới hoàn thành ca phẫu thuật thành công chưa được bao lâu, hắn lại tự biến mình hôn mê, phải đẩy vào phòng cấp cứu lần nữa rồi."

"Chuyện khác không nói, nhưng riêng việc này thì đừng hòng ta đổi ý. Đợi lát nữa khi ca cấp cứu hoàn thành, ta sẽ tự mình điều động xe cứu thương đưa hai vị đại thần này về trả cho ngươi."

"Đừng có nói sẽ cùng ta uống rượu, đây không phải là vấn đề mà rượu chè có thể giải quyết. Ta còn phải điều hành cả cái bệnh viện nữa, ngươi không biết chỉ trong vòng có nửa ngày, ta phải tiếp nhận bao nhiêu khiếu nại rồi đâu, những bệnh nhân khác và người nhà của bọn họ đều phàn nàn đây này, còn giữ hai đại thần kia ở đây, bọn họ sẽ không có cảm giác an toàn, ngươi hiểu không?"

"Vả lại chuyện bên Thái Sơn kia ngươi cũng biết rồi, hiện tại bệnh viện bên chỗ ta đang phải tiếp nhận rất nhiều ca nguy kịch, mọi người đều bận rộn, bệnh nhân cần cứu chữa rất nhiều, khẳng định không có khả năng bởi vì bệnh nhân tâm thần đó mà cứ phải điều động bác sĩ và y tá đi theo giải quyết cho hắn hoài được."

"Thôi được rồi, ta cũng biết ngươi mệt mỏi vì bọn họ như thế nào. Ta cũng hiểu nổi khó xử của ngươi, nhưng tình huống bây giờ thật sự không có biện pháp giữ bọn họ ở lại đây lâu dài được."

"Mẹ nó! Hách lão ca, yêu cầu của ngươi quá phận rồi đó, nếu như ngươi cứ lằng nhằng như vậy, ngươi có tin ta sẽ trực tiếp yêu cầu bác sĩ mổ chính trượt tay một chút, cho ngươi đưa trả hai tên tàn tật trở về cho ngươi hay không?"

"Cái gì? Cầu còn không được."

"Được, được, khi nào rảnh thì gặp, ngươi cứ chờ đó tiếp nhận người về đi."

Phó viện trưởng thiếu chút nữa đã ném luôn cái điện thoại, đợi ông thương lượng ổn thỏa xong liền mệt mỏi thở dài một phen. Mấy phút sau, ông lại nhấc điện thoại lên phân phó.

"Chuẩn bị sẵn một chiếc xe cứu thương, chờ ca cấp cứu đó kết thúc thì lập tức trả người về bên Thanh Sơn."

….



Bên ngoài phòng cấp cứu.

Trương lão đầu sốt ruột đi lòng vòng trước cửa phòng phẫu thuật.

Không có khả năng a, trong sách rõ ràng đã nói chỉ cần châm cứu vào địa phương đó thì tuyệt đối sẽ không có việc gì. Tại sao đầu óc tiểu tử Lâm Phàm kia lại thấy choáng váng rồi hôn mê?

Càng nghĩ lão lại càng thấy không đúng.

Càng nghĩ lão lại càng cho rằng không có khả năng.

Trương lão đầu xuất ra một nắm ngân châm, ông ta kéo tay áo lên, nhắm thẳng vào huyệt vị trêи người mình đâm xuống.

Châm thứ nhất: không có việc gì.

Châm thứ hai: cũng không có việc gì.

...

Châm thứ mười ba.

Ầm!

Trương lão đầu ngã cái rầm xuống đất ngất đi, người chung quanh đều kinh hãi hét toáng lên, vội vàng tránh né ra xa.

Một vị y tá gấp gáp tiến lên xem xét, vừa nhìn thấy tình huống trêи người Trương lão đầu, lập tức lệ rơi đầy mặt, bi thống hô to:

"Bác sĩ, cứu!!!"

Trong phòng cấp cứu.

Các bác sĩ và y tá phụ trách bệnh nhân đặc biệt từ bệnh viện Thanh Sơn đều vô cùng bận rộn.



Trước đó chỉ phải cấp cứu cho một mình Lâm Phàm nên vẫn còn tương đối dễ thở, không có bất cứ vấn đề hay áp lực gì, nhưng chỉ vài phút sau Trương lão đầu đã được đưa vào theo, khiến cho bọn họ có chút luống cuống tay chân.

Bác sĩ chủ nhiệm nói: "Lê viện trưởng đã từng nói với ta, bác sĩ nào đến bệnh viện chúng ta cũng đều có thể có cơ hội tôi luyện y thuật, bởi vì bọn họ phải thường xuyên giải phẫu những ca có tính nguy hiểm cực cao. Lúc trước ta còn không rõ lắm, chỗ chúng ta chỉ là một bệnh viện nhỏ, làm gì có nhiều ca nguy hiểm như vậy để mà phụ trách. Nào ngờ ta về đây nhận chức chín năm, trong chín năm đó, ta đã phải phẫu thuật cho tên tiểu tử này những 48 lần, mà mỗi một lần đều được đưa tới trong tình trạng nửa cái mạng đã đặt trong quan tài."

"Bác sĩ Vương thì tiếp xúc với tiểu tử này 32 lần, đương nhiên, như các ngươi cũng biết, bác sĩ Vương đã từ chức rồi."

Trong phòng cấp cứu, các y tá lẳng lặng nghe chủ nhiệm kể chuyện quá khứ.

Các nàng cực kỳ đồng cảm với ông ta, cũng cực kỳ muốn cảm khái.

Vị bệnh nhân này chính là một người ôm tâm lý tiểu cường chân chính, một mực tìm đường chết nhưng cũng một mực không chết được.

"Phó viện trưởng nói như thế nào?" Bác sĩ chủ nhiệm hỏi.

Ông ta đã cho người báo với phó viện trưởng, nếu như bây giờ không có được một cái đáp án làm ông hài lòng, ông sẽ lập tức từ chức về nhà chăm nuôi cháu trai, bệnh tâm thần quả thật là đáng sợ mà.

Một vị y tá nhỏ giọng nói: "Phó viện trưởng phân phó xuống, đợi lát nữa khi ca cấp cứu này kết thúc thì lập tức an bài xe cứu thương, ông ấy tự mình lái xe đưa bọn họ trở về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn."

Bác sĩ chủ nhiệm nghe nói xong, tia nắng hi vọng lại ngập tràn trong lòng ông.

"Mau xốc lại tinh thần cho ta, ta hi vọng trong vòng ba canh giờ, chúng ta có thể tống tiễn hai người này biến ra khỏi bệnh viện của chúng ta, các người có làm được hay không?"

"Được."

Giờ khắc này, các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đều dấy lên tình thần nhiệt huyết hừng hực như liệt hỏa. Bọn họ tựa như siêu nhân biến hình, chỉ muốn bật hết hỏa lực lên, mau mau chóng chóng cứu tỉnh hai vị ôn thần kia dậy rồi tiễn bọn họ lên đường về nhà.

Chỉ vậy thôi, không còn cầu mong gì khác.

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.