Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù

Chương 34: Kể về Từ Chí Vũ




Nằm lại bệnh viện cũng đã được một tháng, vết thương đã hồi phục hẵn, hắn đưa cô về nhà, không khí trong xe bỗng nhiên im ắng lạ thường. Không khí có hơi ngột ngạt, hơi khó chịu, cô nằm trong lòng ngực hắn cất lời.

"Đúng rồi, làm sao lúc em bị bắt cóc anh lại tìm được em"

Từ Chí Phi lườm xuống cô một cái, cầm tay cô lên để trước mặt cô rồi nói.

"Định vị GPS"

Hạ Mạch há mồm kinh hãi, cô còn đang thắc mắt làm thế nào anh biết cô ở căn nhà tối đó, vậy mà cô thật ngốc không nghĩ đến.

"Hay thật, em còn không nghĩ đến"

Từ Chí Phi khẽ cười nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Hạ Mạch cô nhớ lại khoảng thời gian bị bắt cóc đó, quả thật khiếp sợ, nhớ lại cô bỗng khẽ rùng mình một cái, chợt nhớ đến một chi tiết trước cây súng của A Lý, hắn vẫn cứng rắn không sợ sệt mà bảo vệ cô, điều này lại khiến tim cô thật ấm áp.

"Còn nữa, ngay lúc nguy hiểm như vậy, súng cũng kề sát người anh mà sao anh không một chút lo lắng vậy"

"Ngốc như em chắc chắn là sẽ không nghĩ đến anh có áo chống đạn rồi"

"À đúng rồi, em quên mất bên cạnh anh còn có Mục Lãng"

Từ Chí Phi thở dài một cái, lấy tay dây dây thái dương, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

"Phi"

"Hữm"

"Chí Phi"

"Hữm"

"Từ Chí Phi"

"Làm sao vậy"

"Anh nói xem, có phải em già rồi nên bị đãng trí rồi không"

"Nói cái gì vậy hả, ngốc quá, những lúc nguy kịch như vậy, có ai mà để ý những chuyện này đâu"

Hạ Mạch cười cười, tỏ vẻ đồng y

"Em nghe người ta nói, sinh con xong sẽ hay bị mất trí nhớ, nếu như vậy em sẽ không sinh con nữa"

Từ Chí Phi câu mày cuối xuống nhìn cô, hắn không hài lòng với câu nói vừa rồ của cô. Hạ Mạch biết là hắn đang kích động, vội bổ sung thêm.

"Em sợ trí nhớ em sẽ không được tốt sẽ quên mất anh"

"Nói lung tung gì vậy, em là người phụ nữ của anh, mỗi lúc đều ở bên cạnh nhau làm sao quên anh được chứ, em đừng nghĩ tiêu cực nữa"

Hạ Mạch liền im lặng, ngồi thẳng dậy, xích người vào sát vô xe, ánh mắt buồn tủi nhìn về xa xăm.

"Bảo bối, giận anh sao"

Hạ Mạch vô thức liếc hắn một cái rồi trở về trạng thái ban nảy, hắn cười thốt ra hai từ trẻ con.

Chiếc Bently rốt cuộc cũng lăn bánh tới nhà, trong nhà cậu nhỏ Quân nhi liền chạy nhanh đến ôm chằm lấy mẹ mình, cô vui vẻ bế hẳn cậu lên.

"Quân nhi ở nhà có ngoan không"

"Dạ có ạ, Quân nhi rất nghe lời chú út"

"Ngoan lắm"

Cô cười vui vẻ hôn lên chóp mũi của cậu, khiến cậu nhột mà cười khanh khách.

Nói đến Từ Chí Vũ, anh ngày ngày mặt dày đến nhà Tiểu Duệ, cầu mong xin cô cho hắn có được trách nhiệm với mẹ con cô.

Nói về Từ Chí Vũ, khoảng một năm về trước, trong một cơn mê say rượu, anh thưởng thức mỹ vị trên người một cô gái, cô gái luôn miệng cầu xin anh dừng lại, tiếng nấc nghẹn làm tim anh xao xuyến.

Lúc sáng tỉnh dậy, anh cứ cho rằng mình chỉ là lên giường với một cô gái làm ở hộp đêm, thế nhưng đây không phải là hộp đêm mà là một ngôi nhà nhỏ. Nhìn kỹ người bên cạnh anh nhận ra ngay là cô gái chơi dương cầm ở hộp đêm của anh.

Cứ nghĩ rằng, khi cô tỉnh dậy sẽ cho anh một cái tát rồi rủa một câu " Khốn khiếp đây là lần đầu tiên của tôi, anh phải chịu trách nhiệm"

Nhưng không Tiểu Duệ không hề tức giận, mà bình tỉnh ngồi dậy lượm đồ từ dưới đất lên mặt lại. Anh ngớ người ra, đây là xảy ra chuyện gì.

"Anh.... thay đồ xong rồi thì khoá cửa, đem chìa khoá gửi cô hàng xóm giúp tôi, tôi phải đi làm đây, đã trễ giờ rồi"

Nói rồi cô liền quay lưng đi ra cửa, một tích tắt đã mất bóng dáng cô.

Từ Chí Vũ, ngồi ngẫn người trên giường, anh còn chưa định hình được thì may mắn đã có tiếng chuông điện thoại kéo anh trở về.

Trước khi đi, anh đã để lại cho cô một ít tiền.

Sau khi Tiểu Duệ quay trở về, thấy có một xấp tiền để ở trên giường, cô cầm lấy đi đến hộp đêm tìm anh, khi đi còn không quên nhìn vết đỏ trên chiếc giường.

Ở hộp đêm tiếng nhạc phát ra rất ồn ào, làm ở đây đương nhiên cô đã quen dần đi, cũng không lạ gì khi cô hiểu rõ ông chủ mình ngồi ở đâu uống cái gì.

Ở trên bàn trong góc tường trái, Từ Chí Phi cùng Từ Chí Vũ cùng nhau cụng ly rượu rồi uống, Tiểu Duệ đi thẳng đến bàn anh, đặt xấp tiền xuống hiên ngang nói với giọng điệu khinh bỉ.

"Tiền của anh đánh rơi ở nhà tôi"

Một câu ngắn gọn rồi bước đi, Từ Chí Phi bên cạnh thích thú, dựa lưng vào ghế xem trò vui, Từ Chí Vũ nhanh chóng đứng dậy đuổi theo cô, đuổi ra bên trong ngõ mới bắt kịp cô lại.

"Đây là tiền bồi thường cho cô, cô chê sao, chế ít tiền?"

Tiểu Duệ sầm mặt tức giận, giơ tay đánh một cái tát vào bên má của anh

"Đồ tồi, anh nghĩ rằng những phụ nữ trên thế gian đều dùng lần đầu tiên của mình để đổi lấy tiền sao?"

Từ Chí Vũ nở nụ cười mê người anh đáp trả.

"Chẳng phải sao, tiếc thật trước giờ tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ như cô nói"

"Cũng chưa chắc người phụ nữ anh gặp là họ tự nguyện, sao anh không nghĩ đến hoàn cảnh đưa đẩy họ vào đó. Còn với tôi, đêm hôm đó chỉ là sự cố xảy ra, anh tình tôi nguyện cứ như vậy xảy ra tình một đêm, tôi không cần tiền dơ bẩn của anh, và cũng không mong chúng ta có thể dây dưa, tôi sẽ xin nghĩ ở đây, mong rằng sẽ không gặp lại, tạm biệt"

Nói một mạch cô bỏ đi, Từ Chí Vũ bây giờ cứng đơ như cây cơ, vừa lúc Từ Chí Phi đi đến, hắn đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, liền đi đến trước mặt em trai mình tỏ vẻ xem thường.

"Đừng nên đau lòng quá"

"Anh... lúc anh lấy đi lần đầu tiên của chị dâu, phản ứng của chị ấy như thế nào"

"Ưmmm.... " Từ Chí Phi hậm hừ một lúc nhớ lại cái đêm đó, anh vô ý bật cười.

"Tức giận, muốn đem anh lên bàn thớt bầm ra từng mãnh"

Từ Chí Vũ buồn buồn tiếp tục hỏi.

"Vậy lúc đó anh làm sao"

"Uy hiếp, thích cô ấy liền trực tiếp đem cô ấy ở bên cạnh"

"Anh... cái này là giam cầm người ta đó"

Từ Chí Phi cảm thấy bị nhột liếc xéo liếc dọc anh một cái.

"Thế chú làm dùng cách của chú có được cô ấy cho anh xem"

"Giờ thì em đã hiểu tại sao chị dâu lại bỏ đi"

Từ Chí Phi tức giận đá một cái vào chân Từ Chí Vũ, anh ta đau điến la lên một cái, vẻ mặt câm giận nhìn hắn.

Ngày hôm sau, anh trực tiếp chứng tỏ cho Từ Chí Phi thấy cách để cưa đổ một cô gái của mình cho hắn xem. Sáng sớm anh đến một tiệm hoa, liền mua một bó hoa hồng 999 cây đỏ rực, đi đến nhà cô.

Bấm chuông đã nhiều lần nhưng vẫn không thấy cô ra mỡ cửa, bà hàng xóm cảm thấy ồn ào liền ra xem.

"Này cậu kia, cậu tìm ai"

"Cháu muốn tìm Tiểu Duệ"

"Đừng tìm nữa, con bé vừa chuyển đi rồi"

Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh, bần thần anh hỏi lại.

"Chuyển đi, lúc nào vậy"

"Ngày hôm qua, ôi trời, không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì với con bé, mà nó cứ khóc suốt, vừa khóc vừa dọn đồ thật đáng thương, không biết là ai đã làm gì con bé"

Từ Chí Vũ cả kinh. " Khóc, khóc sao?" Anh như không tin vào tai mình, ngày hôm qua là cô còn hùng hổ tức giận mà đánh anh, về nhà thì lại khóc ầm ỉ, khoan đã sao đột nhiên anh cảm thấy xót như thế.

"Ây da, con bé từ xưa đến nay ngoan hiền lễ phép, vui vẻ hoạt bát như thế, mà ai nở lòng nào chọc ghẹo gì khiến con bé khóc dữ dội, những thứ đó sao không chết quách cho rồi"

Từ Chí Vũ á khẩu, bà ta là đang mắng anh sao? Không thèm để ý đến bà hàng xóm, anh ôm bó hoa quay trở về nhà, Từ Chí Phi ngồi ở ghế sô pha thấy anh ôm hoa đi vào liền hớn hở cười ha hả.

"Chú em, xem ra cách mà anh đây dùng để giam cầm người phụ nữ mình còn có hiệu quả hơn là một bó hoa hồng, haha"

Từ Chí Vũ tức giận dậm chân đi lên lầu, với tay ném đi bó hoa vào thùng rác.

Nhiều tháng sau, Từ Chí Vũ lại gặp được cô, với bộ dạng sắp sinh, biết mình sắp được làm cha, anh thật mừng đến rơi cả nước mắt. Thế nhưng Tiểu Duệ lại cự tuyệt, bảo rằng, bản thân cô sẽ tự nuôi đứa bé, không cần anh phải có trách nhiệm, thế nên anh vẫn mặt dày van xin cô cho anh một cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.