Hạ Mạch lại bị nhốt vào không gian tối, rốt cuộc Hạ Nhiên đã làm ra những gì chứ, tại sao chị đi rồi để lại bao nhiêu rắc rối như vậy.
Khóc, bây giờ khóc thì làm được gì chứ, chỉ là bây giờ cô rất rất nhớ hắn và con trai cô. Cô thầm nghĩ trong lòng. Có lẻ cô sẽ phải đi cùng chị cô rồi, trước khi đi cô chỉ mong rằng, Từ Chí Phi cùng con trai cô sống thật hạnh phúc, chỉ như vậy cô mới thanh thản ra đi.
Chiều tối cô vẫn bị nhốt ở trong căn phòng tối này, ngay lúc này bên ngoài lại có một tiếng xe tiến vào, rồi từ từ cánh cửa phòng cô được mở ra, bước vào là một người đàn ông, ông ta bước dần về phía cô, trên khuôn mặt có một chút nếp nhăn, ánh sáng soi vào mặt ông cô mới nhìn rõ khuôn mặt ấy, không ai khác chính là Từ Chí Dũng.
"Ông..."
"Thế nào, bất ngờ như vậy"
Hạ Mạch co người rút về phía sau, Từ Chí Dũng bước lên chổ cô, bàn tay thô bạo dùng sức bóp cằm cô. Đau điếng cô hét lên.
"Nói, cái máy ghi âm ở đâu hả"
"Cái.. máy gì chứ tôi.. không biết"
Hạ Mạch bị đau mà lấp bấp, câu trả lời lại khiến ông ta càng thêm giận dữ, ông ta cầm ngay con dao lên kề vào cổ Hạ Mạch.
Trong lòng cô cực kỳ hoảng sợ, nhưng cô thật sự không biết cái máy ghi âm nào cả.
"Mày không nói tao giết mày lẫn con mày"
"Không được, tôi xin ông, hãy nghĩ đến nó là con của A Phi và là cháu nội của ông, xin ông hãy tha cho nó"
"Haha, mày đang ra điều kiện sao, chỉ cần mày giao ra máy ghi âm, tao sẽ tha cho mẹ con mày"
Hạ Mạch không nghĩ ông ta lại ác đến vậy, rõ ràng ông ta không xem Từ Chí Phi ra gì cả, ông ta chỉ nghĩ đến bản thân cho mình mà thôi.
Phía dưới căn nhà, lại thêm mấy chiếc xe tiến vào, dường như những chiếc xe đó đang gấp gáp, đến đích chiếc xe thắng gấp lết bánh, trong lòng Hạ Mạch cầu mong rằng cái chết xảy ra không quá đau đớn với cô, khoảng khắc cô tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết, thì bề trên đã nghe lời thỉnh cầu của cô.
"Mạch Mạch"
Tiếng thở dốc thồng thộc của Từ Chí Phi, đôi chân thon dài bước nhanh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn ôm chặt trên đầu cô, Hạ Mạch vui mừng siết chặt hắn.
"Em không sao chứ"
Hạ Mạch cắn răng lắc đầu. A Lý cùng chạy vào bên phòng dơ súng lên chỉa ngay về hướng Từ Chí Phi.
"Con mẹ nó, Từ Chí Phi mày đến nạp mạng cho tao sao"
Từ Chí Phi không màng đến tên A Lý là đang chỉa súng vào hắn, hay là nói những câu chăm chọc, bây giờ hắn chỉ biết, hắn đã đến cứu cô kịp thời, nếu hắn không tới kịp thì có thể hắn sẽ đi theo cô.
Hạ Mạch siết chặt eo hắn nhìn về phía cây súng của A Lý, cô lắc đầu lo sợ, đẩy hắn ra.
"Phi, anh mau chạy đi, đừng quan tâm đến em"
"Nói cái gì vậy hả, có biết anh lo cho em lắm không"
Hạ Mạch bắt đầu để ý, quần áo trên người hắn dường như chỉ có áo sơ mi cùng quần tây âu, nhưng nó lại không được thẳng tề như thường ngày hắn mặc, mà bây giờ nó là đang bị xốc xếch lên, mái tóc hơi dài của hắn cũng có phần hơi rối, không còn vuốt ngược ra đằng sau như thường ngày nữa.
" Tôi không nghĩ rằng ông là người bắt cóc vợ tôi đấy, cha thân yêu"
"Mày cũng nhanh thật, tìm ra chỗ này trong tích tắt" Từ Chí Dũng đứng một bên, khuôn mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, còn vỗ tay tán thưởng.
"Không tìm ra sớm như vậy thì ông nghĩ tôi có thể đứng ở giới này tới bây giờ sao"
"Haha giỏi lắm con trai của ta"
"Tôi cho ông nữa tiếng lập tức rời khỏi đây nếu không cả tình cha con tôi cũng không nể"
Chuyện gì thế này, Hạ Mạch có nghe nhầm không, anh là đang tuyên chuyến với lại cha của mình sao, sao có thể như vậy, lúc này cô còn cảm nhận được cơ thể Từ Chí Phi cứng đờ, khí phách đều lạnh băng như vậy, cô chắc chắn một điều lòng hắn giờ đang rất buồn.
"Thằng nghịch tử, vì một con đàn bà mà mày dám trở mặt với tao"
Dùng ngữ điệu lớn giọng như vậy xem ra ông ta thật sự rất tức giận.
"Vì tôi còn xem ông là cha tôi nên tôi mới cho ông nữa tiếng lập tức biến khỏi nơi này và trốn tới một nơi thật xa"
Từ Chí Dũng lập tức sững sốt, không lẻ cái máy ghi âm là hắn dữ.
"Mày..." giọng nói run run bàn tay chỉ vào mặt hắn cũng không cứng cỏi.
Tử Chí Phi lạnh lùng càng thêm lạnh lùng, đem từ trong túi một cái máy ghi âm hình cây bút, ánh mắt sắc bén cùng câm giận nhìn ông ta.
"Ông bắt vợ tôi cũng chỉ vì là cái thứ này đúng không, ông nghĩ rằng bí mật thì sẽ mãi mãi là bí mật sao. Ông đừng quên cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, kết thúc đi, cảnh sát đang trên đường đến, ông ở hay đi tuỳ ông"
Từ Chí Dũng kinh sợ ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt của ông trắng toát, trên trán đổ đầy mồ hôi hột.
Từ Chí Phi liền ôm Hạ Mạch chuẩn bị rời khỏi, đi chưa được hai bước một tiếng súng liền nổ.
Hạ Mạch hoảng sợ bịch tai nép vào người hắn, A Lý chỉa cây súng vào ngay sau lưng người hắn, cả hai dừng bước.
"Thằng chó chết, tao cho mày đi sao"
"Tao đang cho mày một con đường sống nhưng mày lại không biết quý trọng" Từ Chí Phi gầm hơi nhẹ.
"Haha chẳng phải do mày ép tao vào con đường cuối cùng sao" A Lý gần như gào hét.
"Là do mày chọn con đường không có lối thoát mày đừng có mà trách cứ tao"
"Con mẹ nó súng là đang chĩa vào người mày đó, mày con vênh láo lên dọng với tao"
Từ Chí Phi dần dần xoay người lại, trực tiếp đối diện với A Lý, tay nắm chặt Hạ Mạch kéo cô nấp phía sau lưng mình, dùng bộ mặt ta không sợ đối diện với A Lý.
Bên phía ngoài tiếng xe cùng còi hú cảnh sát ập tới, Từ Chí Dũng đứng dậy đi ra phía cửa sổ xem, xong rồi ông ta quay trở lại Từ Chí Phi.
"Tại sao mày nói cho tao nữa tiếng để đi, chưa đến nữa tiếng cảnh sát lại đến"
"Ông quên rằng ông có hai thằng con trai sao"
"Con mẹ nó A Vũ nó cũng nhúng tay vào"
"Làm sao không có tôi hả, ông giết mẹ chúng tôi lại muốn tôi như thằng ngốc không biết gì sao"
Từ Chí Vũ chạy nhanh vào trong, cho dù cảnh sát hay Mục Lãng có can anh lại thì anh vẫn một mực đi vào trong.
"Cái gì, A Vũ chú nói sao" Từ Chí Phi như không tin vào tai mình, nắm thành quyền chặt nghiến răng nhìn ông ta.
"Anh hai là Đại Chủng đã thú nhận với em, ông ta vì lòng tham của mình mà đến vợ mình cũng không màng tới"
Phía bên ngoài cảnh sát hô to.
"Tất cả những ai ở trong hãy dơ tay và đầu hàng, nếu không sẽ tấn công nổ súng"
A Lý lợi dụng sơ hỡ kéo Hạ Mạch về phía mình, dơ súng chĩa vào đầu cô.
"Chuyện nhà chúng mày thì về mà giải quyết, tốt nhất chúng mày bảo mấy thằng chó cảnh sát đó để tao đi, nếu không tao sẽ bắn chết cô ta"
Cảnh sát cũng đã ập tới, rất nhiều cảnh sát đang cầm súng chỉa về phía A Lý, Từ Chí Phi lúc này như hoá điên.
"Mạch Mạch"
Hạ Mạch mỉm cười nhìn cười, khuôn mặt mỹ lệ nhìn hắn.
"Phi, anh đừng sợ, em sẽ không sao đâu"
Cái gì mà không sao, cái người phụ nữ ngốc nghếch này, nguy hiểm đang ở trước mặt mình, mà còn bảo là không sao.
"Em đừng sợ anh sẽ cứu em"
"Mày qua đây tao bắn nó"
"Được tao không qua, mày đừng làm gì vợ tao"
Hắn như mất kiểm soát, có trời mới biết lòng hắn đang vô cùng rối bời, nhỡ như cô có chuyện gì, hắn biết sẽ như thế nào đây, giây phút này hắn không thể cứu cô, hắn thật thấy bản thân mình quá vô dụng, ngay cả phụ nữ của mình còn cứu không được thì còn nói là yêu cô sao.
A Lý đem cô đi ra phía xe, rồi lái xe đi mất. Từ Chí Phi lập tức ra xe đuổi theo.
"Con mẹ nó, thằng chó đó lại dám đuổi theo"
A Lý tăng tốc chạy nhanh, phía sau Từ Chí Phi cũng đạp ga đuổi theo.
Hạ Mạch ngồi bên trong lo sợ, mặc dù lòng cô sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn một dạng không sợ.
Xe chạy lên một con đường, xung quanh lại là cây cối, xe chốp máy ngay giữa đường, Hạ Mạch nhanh chóng dùng lực đạp hắn một cước, mỡ cửa xe chạy nhanh.
A Lý bị cô đạp trúng ngay bụng mà ôm lấy, hắn ta rủa một câu, nhanh chóng cầm súng đuổi theo cô.
"Con đàn bà thối đứng lại"
Hạ Mạch vì trời tối om mà chạy vấp ngay một cành cây, cô ngã xuống, liền ôm chân một giây rồi tiếp tục chạy.
Cô cứ mãi chạy đến khi cạn kiệt sức lực, cô quỵ xuống, trước mắt cô là màu tối om, và dần dần cô không còn ý thức nữa.