Buổi sáng sớm ở nhà Hạ Mạch, người đàn ông nhỏ, mặc đồ đi học gọn gàng, trên cổ còn thắt một cái nơ để tôn lên vẻ đẹp trai của mình.
Đứng trước gương lớn, thấy mình đã đẹp trai, cậu bé mới gật đầu vừa lòng.
Hạ Mạch cũng đã chuẩn bị xong, trên đường đưa con trai cưng của mình đến nhà trẻ, cô không ngừng căn dặn cậu đủ điều.
"Quân nhi, đến nhà trẻ không được kiếm chuyện với bạn nữa, có biết chưa"
Cậu nhóc tỏ ra thái độ giận lẫy cô, lớn giọng nói.
"Ai bảo bạn ấy nói con không có cha, hứ"
Cô câm lặng, cô không biết nên giải thích thế nào với Quân nhi, điều quan trọng hắn cũng đã xuất hiện rồi, cô có nên đối diện với hắn không.
" Mẹ à, tại sao Quân nhi không có cha"
Cô cắn môi dưới một cái, những lúc cậu nhỏ hỏi về cha mình cô liền tránh qua vấn đề khác, bây giờ cô có nên tránh qua vấn đề khác tiếp không?
"Mẹ, đúng như lời mấy bạn nói sao, con thật không có cha, con là đứa con rơi sao"
"Nói bậy, tại sao Quân nhi lại không có cha được, cha con bận công việc đã đi nhiều năm, sắp trở về rồi"
Cô thật bối rối, nói đại một vấn đề khiến cậu yên tâm. Nhưng có vẻ cái điều cô nói đại đã làm cậu vui sướng hét lên.
"Thật sao mẹ, con sắp được gặp cha rồi" Hạ Chí Quân vui vẻ mà hôn má cô.
Đến nhà trẻ, cô giáo đi ra đón hai mẹ con cô, Từ Chí Quân thấy cô giáo chủ nhiệm liền cuối đầu chào cô.
"Chào cô Lâm ạ"
"Quân nhi ngoan" cô giáo vui vẻ đón lấy cặp trên tay cậu, dắt tay cậu đi vào, lúc này Hạ Mạch mới yên lòng rời đi.
Đi bộ một đoạn đường, khoảng chừng năm người đàn ông xông tới trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Hạ Tiểu Thư, ông chủ cho gọi cô"
Cô nhận ra năm người họ, chính là đàn em của Từ Chí Phi, hắn đúng là nhanh thật. Cô không thèm để ý bọn họ, lướt ngang đi qua. Năm người đàn ông đó lại lên tiếng.
"Hạ Tiểu Thư đắc tội rồi"
Câu nói vừa dức, Hạ Mạch bị một trong năm người đàn ông dùng khăn bịch miệng gây mê, và kéo cô lên xe.
Thuốc mê ngấm vào, cô ngất xỉu và không còn biết gì cả.
Cơ thể cô suy yếu mệt mỏi mở mắt dần, ập vào mắt cô là một màn đêm tối, thầm nghĩ trong lòng đã xảy ra chuyện gì, đúng rồi Quân nhi, cô nhớ ra rồi.
Cô tiến ra cửa, cùng lúc cửa cũng được mở ra. Từ Chí Phi tức giận bước vào, nhìn cô ấm ức mà nói.
"Mạch Mạch, đứa bé là con của ai"
Giọng điệu có phần hơi lớn, không to mà cũng không nhỏ khiến Hạ Mạch rét cả người.
"Anh quan tâm làm gì"
"Rốt cuộc em đã có ai rồi, tại sao năm năm qua em lại rời bỏ tôi"
Từ Chí Phi mất kiểm soát đi lại nắm lấy cổ tay cô, vì lực mạnh làm cô đau mà châu mày.
"Đau..."
Nghe cô nói đau hắn từ từ nới ra nhưng vẫn không buông.
"Nói đi, em đã bỏ theo tên khốn nào hả, lại còn có con"
Hạ Mạch có phần bất ngờ, cô mở to mắt nhìn hắn, rồi lại chớp chớp mắt nhìn hắn, muốn cười lại không cười ra. Hắn là đang dỗi sao?
"Đó là chuyện của tôi"
"Em..."
Hắn thêm giận dữ mà tiến về phía cô, mất trọng tâm cô ngã xuống giường, khi ngã xuống theo phản xạ cô túm lấy áo hắn khiến hắn ngã đè lên người cô.
"Chẳng phải năm năm trước anh là người đuổi tôi đi sao"
"Anh... anh không đuổi, anh lúc đó chỉ muốn đưa em sang Úc cho em tiếp tục học, anh biết là em đã bỏ lở ước mơ của mình, nên anh muốn..."
Cô lại tiếp tục kinh ngạc, nhưng chỉ được năm giây mà thôi.
"Anh nói dối, là tôi phá đứa con của anh nên anh mới hận tôi, anh đuổi tôi" Hạ Mạch như gào thét.
"Đúng là lúc đó anh rất đau lòng, lúc đó anh thật sự rất hận em...."
"Anh không cần nhiều lời, giờ thì mau thả tôi ra"
"Không"
Cô tức điên lên, không biết đã mấy giờ rồi, hình như cô đã ngủ rất lâu, căn phòng thì tối om, điện thoại thì bỏ quên ở nhà, đang lúng túng không biết làm sao, thì Từ Chí Phi lại lên tiếng.
"Chỉ mới 2 giờ chiều"
"Anh.... Quân nhi ở đâu"
"Thằng bé còn ở nhà trẻ"
Hắn cười nham hiểm, tiến sát khuôn mặt cô, vừa định áp sát môi cô thì cô tránh đi.
" Từ Chí Phi năm năm trước anh dùng thủ đoạt thuốc kích thích ép tôi ở bên cạnh anh, năm năm sau anh lại bỉ ổi dùng thuốc mê bắt ép tôi"
Từ Chí Phi cứng họng, từ khi nào cô gái nhỏ này mồm mép lại lợi hại hơn xưa như vậy.
"......" hắn không biết nên nói gì tiếp theo đành im lặng.
Nếu đã không biết nói gì tiếp theo thì nên hành động đi, Từ Chí Phi ngồi dậy, cởi áo vest mình ra, nới lỏng cavart
"Anh... anh định làm gì"
"Em đoán xem"
"Tôi sẽ cắn lưỡi"
Hạ Mạch mất bình tĩnh, hắn lại sợ không dám manh động.
"Được rồi, anh không đụng vào em"
Hắn buồn rầu tiếc nuối ngồi dậy, Hạ Mạch như thoát nạt.
"Anh đưa em về"
Cả hai lặng lẽ đi ra xe, cô không nói anh cũng không nói, cứ như vậy mà đi suốt một quãng đường đến nhà cô.
"Hừmm, anh sẽ quay về hồng kong sao"
"Ừm"
"Vậy... tôi vào đây" Hạ Mạch mở thắt dây an toàn ra bước xuống xe, Từ Chí Phi cũng bước xuống theo.
"Mạch Mạch...."
"Mẹ"
Lời muốn nói còn chưa nói hết, bị một giọng nói non nớt phá ngang, hắn nhìn theo phía đứa bé đang chạy đến ôm cô gái nhỏ của mình.
Hạ Chí Quân nhìn về hướng hắn, hô to một tiếng khiến cô tái mặt.
"Cha, là cha"
Hạ Mạch trơ mắt, vội đưa tay bụm miệng cậu con trai mình, rồi liếc nhìn hắn một cái.
Hạ Chí Quân ú ớ trong tay Hạ Mạch, Từ Chí Phi tiến về phía hai mẹ con cô hỏi.
"Cháu vừa gọi chú là gì"
Sợ con mình sẽ ngộp thở cô bỏ tay ra.
"Là cha, con biết người là cha của con mà"
" Quân nhi không được nói bậy"
Từ Chí Phi vẫn còn đang trên mây, hắn thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Năm năm trước cô đã phá bỏ đứa con của hắn, năm năm sau lại có một đứa bé con của cô gọi hắn là cha.
Vậy chỉ còn hai sự lựa chọn, một là cô chưa từng bỏ đứa nhỏ, hai là cô ăn ốc bắt hắn đổ vỏ.
Đang mãi miên suy nghĩ, Hạ Chí Quân đem từ sau lưng một tấm hình về phía hắn, hắn đón nhận, nhìn vào tấm hình hắn khẽ nhíu mi.
Hạ Mạch mở to hết mắt nhìn bọn họ, giật lấy tấm hình từ trong ray hắn chạy vọt vào nhà, quên luôn cả con trai mình đang ở ngoài.
"Tại sao con lại có hình của chú"
"Là của mẹ, mẹ rất nhiều đêm đem hình cha ra khóc, nhưng mẹ lại không cho Quân nhi biết, là Quân Nhi lén nhìn mẹ"
Hắn mừng rõ, khuôn mặt trở nên tươi tắn, cầm vai Hạ Chí Quân mà lắc.
"Có thật không, hay là cha đang mơ"
"Quân nhi có cha rồi, Quân nhi có cha rồi, từ giờ sẽ không còn ai bảo Quân nhi là con rơi nữa"
Cậu bé như vỡ oà chạy đến ôm chằm eo hắn, hắn khom người bế cậu lên, liên tục hôn vào mặt cậu.
"Vậy tại sao lần đầu tiên con gặp mặt cha con lại như không biết"
Hạ Chí Quân nhớ ra liền nói.
"Là do chú Vũ dặn con không được nói với cha để tạo sự bất ngờ cho cha, nhưng con đợi không được nên con muốn nói liền ạ"
Hắn xúc động ôm chầm lấy Quân nhi, hắn không phải đang mơ chứ.
Còn phía Hạ Mạch, cô ở trong phòng khoá cửa, cô xấu hổ không thể độn thổ, từ khi nào con trai cưng của cô lại bán đứng cô như vậy, thật tức chết cô mà, còn nữa tấm hình là cô cất ở nơi một mình cô biết, vậy mà lại để Quân nhi biết. Vậy cũng có nghĩa những đêm cô khóc vì nhớ hắn Quân nhi đã nhìn thấy hết. Đột nhiên sống mũi cô cay cay, dường như muốn vỡ oà, nhưng lại nhớ ra một vấn đề là hắn còn ở đây
Đang bối rối không biết phải đối diện với hắn như thế nào!! cô đánh liều mở cửa phòng đi ra xem thử.
Cảnh tượng gì đây, từ khi nào cha con hắn lại thân thiết với nhau như vậy chứ, còn thắm thiết ôm nhau ngồi trên sô pha mà xem phim.
Cái gì chứ là phim đang chiếu đến cảnh hai người hôn nhau sao.
"Này, Từ Chí Phi sao anh lại cho con tôi xem cái này"Cô cầm ngay cái remo tắt đi.
"Mở cửa rồi sao, anh còn đang định đạp cửa"
"Cha ơi con để mẹ lại cho cha, con đi vào phòng ngủ đây"Hạ Chí Quân hôn hắn một cái ngay má. Hắn cũng vui vẻ đáp lại.
Khi cậu nhỏ đi vào phòng đóng cửa, Từ Chí phi nở nụ cười tà ma, Hạ Mạch nổi hết cả da gà.
"Anh còn đứng đây làm gì, mau đi về"
Hạ Mạch bình tỉnh tiến tới kéo tay hắn ra cửa, nhưng thật xuôi cho cô. Đuổi người lại bị người đuổi, hắn bế ngang cô lên đi về phòng cô.
Hạ Mạch la hét vùng vẩy lại không si nhê, khoá cửa phòng, hắn đặt cô lên đùi mình ngồi trên ghế.
"Nói đi, tại sao năm năm trước em lại gạt anh, không thành thật em đừng hòng rời khỏi giường"
Cô hơi sợ, đành cuối mặt xuống nói nhỏ.
"Tôi... chỉ muốn thử lòng anh, với lại lúc đó hận anh nên..."
"Em thật ngốc, em làm anh rất đau lòng"
"Tôi xin lỗi... "
Hắn cưng chiều vỗ dành cô, ôm cô chặt vào lòng, nói ra lời đấy lòng.
"Hạ Mạch, anh rất nhớ em"
Một câu nói chứa đựng bao nhiêu ấm ức, nhớ nhung đều dồn vào một câu nói.
Cô mỉm cười vươn tay ôm hắn lại, khoan đã hình như có gì đó cấn cấn ngay mông cô.
Cô tái mặt nhìn hắn, bị cô bắt gặp hắn có chút mất mặt, nhưng mặt đã dày rồi nên chả ăn nhầm gì.
"Anh... muốn em"