Cuồng Đế

Chương 46: Huyễn Viêm Lâu lại xuất hiện




“Đứng dậy đi!” Khuynh Cuồng gật gật đầu, duỗi tay trong không khí làm động tác nâng dậy, nói.

Bên dưới ám doanh Huyền Vũ là Huyền Vũ thất tinh lần lượt là Thiên Xu tinh, Thiên Tuyền tinh, Thiên Cơ tinh, Thiên Quyền tinh, Ngọc Hành tinh, Khai Dương tinh, Diêu Quang tinh (7 ngôi sao trong chòm sao bắc đẩu http://vi.wikipedia.org/wiki/Bắc_Đẩu_(sao)), thất tinh chia nhau âm thầm ẩn nấp trong bảy nước, mỗi một người đều mang chức vị quan trọng trên người, trong đó, Khai Dương tinh Đồng Dương chính là sủng thần của Yến Vũ.

“Hì hì.” Đồng Dương cười hì hì đứng dậy, nụ cười này phát ra từ sự vui mừng thật lòng hoàn toàn không giống với sự giả dối thường ngày: “Thánh tôn đến bắc cảnh đã nhiều ngày, Đồng Dương chậm trễ đến tham kiến xin thánh tôn trách tội.” Giọng nói lại không thấy một chút hoảng sợ, hắn biết thánh tôn sẽ không trách tội hắn.

“Ít nói chuyện ngoài lề, trực tiếp nói trọng điểm.” Khẽ cười mắng , Khuynh Cuồng nghĩ thầm: Có phải nàng đối với bọn họ quá tốt rồi không, làm cho bọn họ đều không biết lớn nhỏ gì, còn thường thường lấy nàng ra để đùa giỡn.

“Tuân mệnh.” Hai chân khép lại, Đồng Dương ôm quyền trịnh trọng nói, tiếp theo toét miệng cười nói: “Nguyên nhân Đồng Dương không lập tức đến tham kiến thánh tôn là bởi vì vị quân sư thần bí đến từ Nước Tề Nguyệt kia, hắn rất tinh ranh, thuộc hạ sợ bị hắn phát hiện cho nên không dám đến, mãi cho đến đêm nay mới để cho thuộc hạ tìm được kẽ hở đi ra, con mẹ nó, thật sự đáng sợ.” Nhận được tin tức thánh tôn cũng đến bắc cảnh, hắn đã kích động ba ngày ba đêm không thể ngủ, thật không dễ dàng đến đây! Còn không thể lập tức đến gặp, trong lòng rất sốt ruột! Hận nha! Thật sự muốn bắn cho tên ‘quỷ quân sư’ làm bộ làm tịch kia một phát.

Đổ mồ hôi, tên nhóc này (bên ngoài Khuynh Cuồng còn nhỏ hơn hắn) làm sao lại mở miệng nói tục rồi, hẳn không phải nàng dạy bọn họ chứ! Trên trán Khuynh Cuồng hiện lên ba vạch hắc tuyến, khẽ ho một tiếng nói: “Khụ, văn minh chút.”

“Nha.” Hắng giọng, Đồng Dương không đùa giỡn nữa, hơi nghiêm túc nói: “Lần này ba nước liên minh xâm phạm Bắc Cảnh của Long Lân là một tay Nước Tề Nguyệt sắp đặt, trước tiên giả vờ đoạn tuyệt với Yến Vũ, sau đó truyền ra tin tức, Yến Vũ và Hàn Sương liên minh, mượn đường biên giới phía đông của Hàn Sương tấn công Tề Nguyệt, mà Tề Nguyệt lại có thể danh chính ngôn thuận giả vờ sắp chiến tranh, thức chất quân đội âm thầm đến biên giới Hàn Sương, ba quân bí mật hợp nhất, vì muốn giữ bí mật, Nước Tề Nguyệt trước đó đã dặn dò, việc này chỉ có hoàng đế Yến Vũ và Hàn Sương biết, khi Đồng Dương biết quân đội Yến Vũ âm thầm chuẩn bị hành trang lại là áo bông lớn thì rất kinh ngạc, lập tức cho người của Chu Tước đem tin tức truyền về cho thánh tôn, mà việc Tề Nguyệt lãnh đạo liên minh của ba nước, Đồng Dương cũng là đợi khi đến bắc cảnh mới biết, cho nên không kịp báo cho thánh tôn, thánh tôn liền đã tự mình đến đây.

“Hôm nay ba nước liên kết thành một, quân lực của các đội phân bố như thế nào? Trong liên quân có bao nhiêu là phong minh ám binh?” Khuynh Cuồng dùng ngón tay gõ nhẹ đầu gối hỏi, không hề lệch chút nào so với suy đoán của nàng.

“Bề ngoài, lần này xâm phạm là do Yến Vũ phát động, cho nên chủ soái, phó soái, còn có tham tướng là thuộc hạ đều là Yến Vũ, quân đội trong tay là năm vạn chủ quân cùng với năm vạn quân doanh trại bên phải là của Yến Vũ, tướng quân tiên phong và tướng quân doanh trại bên trái là người Hàn Sương quốc nắm giữ doanh trại tiên phong, doanh trại bên trái có năm vạn quân Hàn Sương, còn lại mười vạn quân tinh nhuệ ở trung lộ là của Nước Tề Nguyệt, tướng quân trung lộ và quân sư thì đến từ Tề Nguyệt, còn về phong minh ám binh, chỉ có tên quân sư kia biết, bọn chúng trộn lẫn trong ba quân, khó mà phân biệt, thuộc hạ đã thăm dò nhiều lần, cũng khó mà cạy được miệng quân sư.”

“Nói như vậy, phong minh ám binh là do tên quân sư thần bí kia nắm trong tay, nếu như ta suy đoán không sai, người đánh trống ngày đó, chính là hắn.”

Gật gật đầu: “Không sai, quân sư hắn không chỉ là đại biểu của Tề Nguyệt cũng là người cầm đầu đội quân liên minh ba nước lần này, tất cả kế sách đều từ trong tay hắn mà ra.”

“A! Xem ra vị trí của hắn ở Tề Nguyệt không thấp đâu ! Điều tra rõ nguồn gốc của hắn chưa?” Quân sư thần bí quả nhiên đến từ Tề Nguyệt, cùng Nguyệt Quân Phong có quan hệ không ?

“Hắn rất thần bí, luôn đội nón, không nhìn thấy được mặt thật của hắn, nghe giọng nói không nhận ra là trẻ hay già, mọi người chỉ kêu hắn là quân sư, ngay cả tên của hắn cũng đều không biết, theo như Đồng Dương âm thầm quan sát nhiều ngày qua thấy được ba điều, thứ nhất hắn suy nghĩ sâu sắc, quỷ kế đa đoan hơn nữa nham hiểm thâm độc, khiến cho người khác có cảm giác vô cùng lạnh lẽo, thứ hai, võ công của hắn cao không thể lường, mặc dù hắn chưa từng để lộ võ công, Đồng Dương cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng từ bước đi vững vàng và hơi thở ra vào của hắn có thể biết, hắn nhất định không phải là người không có chút võ công nào, như vậy chỉ có một khả năng, hắn là một cao thủ so với thuộc hạ còn cao hơn, thứ ba, cũng là một cái tin tức nội bộ kinh người vừa mới phát hiện.” Nói xong, cố ý ngừng lại một lát, hướng Khuynh Cuồng toét miệng cười một cái thật lớn, cố ý kéo lên hứng thú của nàng, muốn làm cho nàng phải hỏi.

Đáng tiếc, Khuynh Cuồng là người như thế nào chứ, làm sao có thể để cho hắn đắc ý, hơi nhắm mắt lại, chờ hắn tự mình nói ra. Mà chính mình lại ở trong đầu thầm sắp xếp lại những lời Đồng Dương vừa mới nói, cũng ở trong não tìm tòi xem phải chăng có người tương ứng.

Từ trong tin tức Doãn Hoành truyền về từ Nước Tề Nguyệt có thể biết, người ở vị trí cao thật sự được hoàng đế Tề Nguyệt tin tưởng không ngoài ba người, người đầu tiên chính là Nguyệt Quân Phong ‘nhân thái tử’ của Tề Nguyệt, suy nghĩ của hắn tuy rất thận trọng nhưng cũng không thấy được nham hiểm thâm độc, hơn nữa hắn cũng chỉ cho người khác cảm giác ôn hòa mà không phải là lạnh lẽo, một người khác chính là Đức vương em ruột của hoàng đế Tề Nguyệt, người này tài hoa phong lưu, giỏi chơi chữ, chỉ là một quan văn, căn bản là không biết võ công, hơn nữa thân thể yếu đuối nhiều bệnh, loại bỏ. Còn một người, thần nữ của Nguyệt điện, người chủ quản việc thờ cúng, giới tính không phù hợp, loại bỏ.

Ba người đều không phải, nhưng việc liên minh ba nước quan trọng như vậy, Nước Tề Nguyệt không thể phái một người vô danh tiểu tốt không ai biết đến đứng ra, nếu như vị quân sư thần bí này không phải là quý tộc đương triều, lại có thể thống lĩnh cuộc chiến xâm lược của ba nước, như vậy chỉ có một khả năng, hắn là người của Nguyệt Quân Phong, thân thể hoàng đế Tề Nguyệt không tốt, đại quyền của một nước đều trong tay Nguyệt Quân Phong, như vậy cũng rất hợp lý.

Rất lâu không thấy Khuynh Cuồng mở miệng hỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Đồng Dương cuối cùng tự mình không nhịn được mà mở miệng nói: “Cái thứ ba là, Đồng Dương thường xuyên chú ý từng hành động của quân sư Tề Nguyệt, ví dự như sau trận chiến dịch kia, liền phát hiện có mấy lần sau nửa đêm, luôn có hắc y nhân thần bí đi vào trong lều của hắn, sợ bị phát hiện cho nên thuộc hạ không dám đến quá gần, tối nay nhân lúc hắc y nhân rời khỏi, thuộc hạ phái Dương Vệ ở giữa đường thăm dò hắn, kinh ngạc phát hiện võ công của hắn và võ công mà thánh sứ tình cờ sử dụng giống nhau như đúc.”

“Huyễn Viêm Lâu?” Khuynh Cuồng đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt đen láy sâu xa hiện lên ánh sáng sắc bén, trước đây Diệp Ảnh là sát thủ của Huyễn Viêm Lâu, tình cờ sẽ sử dụng võ công của Huyễn Viêm Lâu, thất tinh cũng từng được Diệp Ảnh dạy võ công, cho nên nhận ra được.

“Không sai, là Huyễn Viêm Lâu đúng như sự miêu tả của thánh sứ, Đồng Dương khẳng định người này là người trong Huyễn Viêm Lâu. Quân sư hạ lệnh án binh bất động, ngoại trừ kiêng nể Huyền La quân, giống như là đang chờ cái gì đó, bây giờ nghĩ lại, nhất định có liên quan đến Huyễn Viêm Lâu.” Gật gật đầu, Đồng Dương đắc ý nói, chờ Khuynh Cuồng khen ngợi.

Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của hắn giống như đứa nhỏ đang chờ được khen ngợi, Khuynh Cuồng không biết làm sao đành mỉm cười nói: “Đồng Dương, làm tốt lắm.”

Không ngờ đã trải qua mười năm, Huyễn Viêm Lâu cuối cùng lại xuất hiện, quả nhiên, trần càn quét mười năm trước Huyễn Viêm Lâu không bị tiêu diệt, biến mất lâu như vậy, nàng cũng âm thầm thăm dò lâu như vậy không ngờ lại cuất hiện khiến cho người khác bất ngờ như thế, thật sự là kinh người.

“Hì hì…” Giống như đứa bé được cho kẹo, Đồng Dương cười vô cùng hài lòng.

Buồn cười mà lắc đầu, Khuynh Cuồng lẩm bẩm nói: “Huyễn Viêm Lâu, Huyễn Viêm Lâu, không ngờ ngay cả Huyễn Viêm Lâu cũng bị lôi vào, liên quân ba nước, Huyễn Viêm Lâu, phong minh ám binh, quân sư thần bí, Nguyệt Quân Phong…toàn bộ những cái này giống như một cái võng, bao trùm không chỉ Long Lân quốc mà còn toàn bộ đại lục Phượng Thiên, người phía sau hậu trường này, là Nguyệt Quân Phong sao? Hay là, hắn cũng chỉ là một quân cờ trong đó, người thật sự đánh cờ luôn âm thầm điều khiển toàn bộ những chuyện này, hắn sẽ là ai? A, tốt tốt, tốt a!” Thật sự rất tốt, nàng thích nhất khiêu chiến, đặc biệt là loại khiêu chiến của đối thủ đủ để ngang hàng với nàng.

Nhìn thấy đôi mắt của nàng hiện lên ánh sáng hưng phấn, Diệp Ảnh và Đồng Dương nhìn nhau một cái cũng hiện lên ánh mắt nóng lòng muốn thử nhìn nàng, cuối cùng có thể thể hiện hết tài năng rồi! Những năm này, thật sự là kìm nén chết bọn họ, đặc biệt là nhìn thấy nàng rõ ràng là thiên tài ngút trời lại luôn che dấu hào quang của chính mình, bị nói thành ‘bao cỏ’ vô dụng, bọn cũng không kìm chế được mà muốn ra tay, hừ, để cho người trong thiên hạ nhìn cho thật rõ, ‘bao cỏ’ bọn họ vừa nhìn không nổi là tài hoa hơn người như thế nào, khiến cho trời đất biến sắc như thế nào.

Nhìn thấy ánh sáng hưng phấn đốt người trong mắt hai người, Khuynh Cuồng cong miệng mỉm cười nói: “Ảnh, Huyễn Viêm Lâu ngươi quen thuộc nhất, việc này liền giao cho ngươi đi làm, chỉ cần tìm ra chỗ của nó là được, Đồng Dương, tiếp tục chú ý từng hành động của quân sư kia, điều tra xem hắn làm sao có quan hệ với Huyễn Viêm Lâu? Cẩn thận, đừng để cho hắn phát hiện được ngươi.”

Đồng Dương vừa nghe, thế nhưng không tuân theo: “Thánh tôn, người ta đều ức hiếp đến trên đầu rồi, người còn không chuẩn bị ra tay sao?” Làm sao có thể như vậy, hại hắn cao hứng vô ích, hắn không muốn tiếp tục ở bên cạnh tên mãng phu Yến Đạt Lãng kia nữa! Hắn muốn ở bên cạnh thánh tôn, thật sự hâm mộ thánh sứ ngày ngày được ở bên thánh tôn.

“Làm sao? Ngươi ngứa tay, muốn ta giúp ngươi tập luyện à? Ừ, hình như lâu rồi ta không kiểm tra võ công của ngươi, nhất định là lười biếng trốn tránh không luyện công.” Khuynh Cuồng xoay xoay cổ tay của mình nói.

Nghe vậy, gương mặt Đồng Dương thay đổi lớn, khuôn mặt búp bê lập tức trở nên méo xẹo, liên tục xua tay: “Không, không cần, ta tuyệt đối không dám lười biếng, thánh tôn người tha cho ta đi! Cách đây không lâu, Huyền Vũ thần quân mới kiểm tra qua võ công của ta, đánh ta đến nỗi ba ngày không xuống được giường, ngài là người lớn liền tha cho ta đi!”

“Ha ha , ai kêu thất tinh các ngươi một người so với một người càng lười, Huyền Vũ cũng là hận rèn sắt không được.” Khẽ vẩy tay áo, Khuynh Cuồng pha trò nói, tiếp theo liền ngồi xuống, cong lên một nụ cười ngông cuồng nói: “Ngươi cũng đừng cảm thấy oan uổng, không bao lâu nữa ta sẽ để cho ngươi trở về, ừ, ra tay, tất nhiên là phải ra, nhưng phải xem ra tay như thế nào?”

“Vậy, thánh tôn chuẩn bị ra tay như thế nào?” Đồng Dương chớp chớp đôi mắt sáng như sao, tò mò hỏi, thật sự rất muốn hỏi, không bao lâu nữa là bao lâu đây! Hắn hận không thể lập tức trở về, còn có sáu người khác cũng vậy, mỗi lần gặp mặt đều cùng nhau kêu ca, may mắn, hắn không phải người thảm nhất, cho nên cũng kìm lại.

Khuynh Cuồng cười một cách kì bí, không trả lời câu hỏi nói: “Hai tháng sau chính là tiệc đoan ngọ mười năm một lần, bây giờ ngay cả Huyễn Viêm Lâu cũng xuất hiện rồi, đãi tiệc lần này so với lần trước nhất định càng thêm hứng thú, thật sự mong chờ nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.