Editor: Puck
Hơi cảm thấy mệt mỏi, cô về phòng ngủ nằm xuống, đầu khẽ dính gối, ý thức mơ hồ lập tức mơ hồ, giấc ngủ này rất sâu, mãi cho đến khi cảm thấy có người dịu dàng vuốt ve gò má cô, cô mới chậm rãi hé mắt ra.
Không biết Lôi Quân vào từ lúc nào, áo khoác âu phục tùy ý nhét lên ghế sa lon đơn, cà vạt rộng thùng thình, nút áo sơ mi cũng cởi ra hai nút, nhìn có vẻ vô cùng phóng khoáng.
Anh ngồi bên giường nhìn cô chằm chằm, ánh mắt âm u, môi mỏng nhếch lên độ cong kỳ lạ.
“Người đẹp ngủ, nếu em không tỉnh lại, anh muốn hôn tỉnh em.” Ngón tay cái khẽ nâng môi đỏ của cô, đầu ngón tay anh vừa thô ráp lại ấm áp.
Mặt Phương Tịnh Vân đỏ bừng, chớp chớp mắt mơ màng, nhỏ giọng đáp: “Sao anh lại tới đây? Không phải công ty có cuộc họp sao?”
Anh vui vẻ mà cầm chiếc đồng hồ Seiko đắt đỏ để trước mặt cô, nửa đùa nói: “Tiểu thư thân ái, đã qua giờ tan việc rồi, ông chủ cần nghỉ ngơi, không phải họp.”
“A?” Cô giật mình, mới phát hiện buổi chiều ngủ một giấc lại trọn vẹn đi qua hơn ba tiếng. “Trời ạ, em ngủ rất lâu...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ, hơi muốn nâng nửa người dậy, nhưng người đàn ông lại có ý vô ý chặn chăn lại, hại cô không thể động đậy chút nào. “Quân, anh có thể không...”
“Không thể.”
“Hả?!” Cô chỉ muốn xin anh “Tốt bụng” xê dịch một chút.
Lôi Quân nghiêng người, hoàn toàn ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, chóp mũi thân mật cọ lên mũi thon, như cười như không nói: “Mang thai khiến cho em trở nên thích ngủ, tốt nhất cũng có thể khiến cho em trở nên thèm ăn, như vậy sẽ nuôi béo thân thể dễ hơn một chút rồi.” Anh hôn miệng nhỏ của cô, giọng khàn khàn, “Dáng vẻ khi ngủ của em thật đáng yêu, thật sự muốn há miệng nuốt em vào trong bụng.”
Tim Phương Tịnh Vân đập nhanh hơn, hô hấp không thuận.
Trời ạ, cô chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông trước mắt tràn ngập quyến rũ như thế, đôi mắt sâu thăm thẳm giống như muốn nhìn sâu vào trong linh hồn cô...
Mới bị hơi thở của anh bao phủ thôi, cô đã cảm thấy sắp ngất, thậm chí toàn thân như nhũn ra.
“Anh... Em, em em cũng không phải... Cũng không phải đồ ăn.” Cô nói một câu “Là lẽ đương nhiên”.
Lôi Quân nhếch môi mỏng, “Ai nói? Em chính là đồ ăn của anh.”
Hả?! Khuôn mặt cô đỏ bừng đến sắp bốc khói, đôi mắt tròn xoe vừa tỉnh ngủ hơi vô tội, như nai con bambi.
“Nếu như anh đói bụng rồi, chắc dì Lan đã kêu phòng bếp chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta... Chúng ta có thể xuống lầu ăn tối...”
“Nếu như anh chỉ muốn ăn em thì sao?” Anh thật sự trêu chọc cô đến nghiện.
Trước kia khi ở chung một chỗ, khoái cảm tình dục tràn lan luôn nhanh chóng nắm giữ tất cả, anh quyến luyến thân thể uyển chuyển của cô, quyến luyến mỗi một lần vùi sâu vào trong thân thể cô, cảm giác mềm mại chiếm lấy cô.
Cô giống như sinh ra vì anh, có thể hai người phù hợp như thế, mỗi lần cô vặn vẹo rên rỉ dưới anh, khuôn mặt nhỏ ửng hồng lại điềm đạm đáng yêu luôn có thể ép anh đến điên rồ.
Nhưng từ thời gian trước khi hai người phát sinh mâu thuẫn, cô mở miệng muốn rời khỏi anh, cầu xin anh bỏ qua cho cô, tinh thần chiếm hữu cô mãnh liệt đột nhiên dâng trào trong lòng anh, phát hiện mình vốn không thể thoải mái mà thả cô đi, mãi đến khi đó, anh mới cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc mình có cảm giác như thế nào với cô.
Cô là của anh.
Mềm mại và xinh đẹp của cô chỉ thuộc về một mình anh.
Kết hôn với cô dường như là chuyện tự nhiên, huống chi, trong bụng cô còn có con của anh.
Phương Tịnh Vân không đoán ra được trong đầu anh đang nghĩ cái gì, cố gắng muốn dẹp loạn trái tim đập quá nhanh, cắn cắn môi nói: “Anh... Anh không thể cứ luôn muốn, cứ luôn muốn... Tối hôm qua chúng ta mới, mới làm, hơn nữa không chỉ một lần, anh có thể đừng muốn nhiều như vậy được không...” Nói xong, toàn thân cô cũng không khác lắm đỏ toàn bộ, từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân, mỗi tế bào đều đỏ lên.
Lôi Quân trầm lắng mà cười ra tiếng, “Trời ạ, em thật đáng yêu.”
Anh nhịn không được nữa, hôn miệng ngọt ngào của cô, dỗ dành cô mở miệng vì anh, để cho lưỡi ấm áp của anh có thể từ từ đút vào trong miệng cô, cuốn mút lấy cái lưỡi thơm tho.
Phương Tịnh Vân vốn chưa từng định chống lại, để tùy anh tỉ mỉ hôn, sau đó chậm rãi dấy lên phản ứng hừng hực, trở thành cô dây dưa môi lưỡi anh không tha.
Đó là một nụ hôn nóng bỏng hết sức tuyệt hảo, khi anh chậm rãi lui ra thì giữa hai miệng vẫn còn dính vài tơ bạc.
“Tiểu Vân, em không thể trách anh vẫn luôn muốn, vẫn luôn muốn, ai bảo em mềm như vậy, thơm như vậy, ngon miệng như vậy.” Anh thở dài, lại xấu xa nói: “Nếu không phải lo lắng đến việc em mang đứa nhỏ, anh thật sự muốn dùng phương pháp biến thái, rất điên cuồng muốn em... Anh thích nghe tiếng kêu lúc đạt tới cao trào của em, lúc đó em rất mê người, rất gợi cảm, em có biết không?”
“Anh... Anh nhất định phải nói những lời này sao?” Hại mặt cô đỏ không ngừng. Không thích đâu!
Anh gợi cảm nhíu mày, “Em không thích anh nói, nếu anh trực tiếp làm thì sao?”
Cô trợn to mắt đẹp, “Mới không có!”
“Nói dối là hành động không tốt nhé.”
“Em mới không nói dối.” Bóp méo sự thật!
Chính anh lúc được phóng viên phỏng vấn còn mãnh liệt nói dối, bây giờ còn lên án cô?
“Ha ha ha...” Lôi Quân cười sảng khoái, đường cong tuấn mỹ đột nhiên mềm mại đi.
Rất đẹp trai, rất anh tuấn... Phương Tịnh Vân bị dáng vẻ vui sướng cười sảng khoái của anh hấp dẫn vô cùng, cô vốn yêu anh, vào giờ phút này, trái tim thiếu nữ càng chấn động mạnh.
Gò má cô đột nhiên ửng hồng, khát vọng trong nháy mắt khuếch tán như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Nghĩ cũng không nghĩ nhiều, tay trắng như ngó sen của cô chủ động nắm lấy cổ anh, nhào đến dưới mặt anh, môi mềm mại dùng sức hôn lên môi đẹp mắt đẹp của anh.
Lôi Quân không khỏi trừng lớn mắt, cảm thấy khí huyết lao nhanh khi cô chủ động.
“Em yêu anh...” Cô khẽ nói ra lời yêu thương.
Mặc dù bây giờ anh anh thương yêu ngọt ngào với cô toàn bộ là vì đứa nhỏ, cô cũng cảm thấy được thương yêu rồi.
Đã là như thế, để cho cô sống trong giấc mộng có anh đi, đừng để ý quá nhiều, nghe theo khát vọng trong lòng, tập trung yêu anh, bởi như vậy, cô sẽ vui mừng nhanh hơn một chút...
“Tiểu Vân, nói lại lần nữa xem.” Lôi Quân nhỏ giọng yêu cầu, anh chưa bao giờ biết rằng mình muốn nghe ba chữ kia – không phải chưa từng có người phụ nữ nào nói với anh, nhưng từ trước tới nay anh cười nhạt, mà một câu ngắn ngủi bật ra từ trong miệng cô lại thần kỳ mà chấn động tâm hồn anh.
Ngay từ khi bắt đầu cô đã bị anh hấp dẫn thật sâu, điều này, trong lòng anh hiểu được.
Cô để cho anh kim ốc tàng kiều, trải qua cuộc sống gần như ẩn cư, sinh hoạt chủ yếu cũng gần như đặt trên một mình anh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe thấy cô chính miệng nói ra với anh –
Em yêu ah.
“Quân... Em yêu anh.” Phương Tịnh Vân thuận theo tâm nguyện của anh, khẽ nói, cánh tay gầy mảnh ôm chặt lấy anh không buông, lệ dịu dàng cứ tràn ra hốc mắt như vậy.
“Em yêu anh...” Thật yêu, thật thương anh, yêu đến trái tim đau đớn, thật sự cam tâm tình nguyện vĩnh viễn thừa nhận đau đớn lần này, chỉ cầu ngọt ngào trong hờ hững.
Đột nhiên, cánh tay cường tráng của người đàn ông dùng sức ôm lấy cô, sức lực giống như muốn đè ép cô vào trong thân thể anh.
Lôi Quân không nói gì, khuôn mặt tuấn tú vùi vào trong tóc đen thơm của co, hô hấp thô ráp vang lên bên tai, tim đập mạnh mẽ va đập trước ngực, cũng đồng thời chạm lấy ngực Phương Tịnh Vân.
Ôm như vậy, còn có lực rung động hơn bất kỳ hành động thể xác quấn quýt tình ái khác nhiều.
Trong lúc vô hình, một lực lượng ngọt ngào lại mạnh mẽ lặng lẽ kéo đau hai trái tim, cũng lặng lẽ kéo hai trái tim vào cùng một chỗ, trong lúc vô tình đã ý hợp tâm đầu...