Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 219: Cả đời quá ngắn




Hai người ngâm mình trong suối nước nóng, thỉnh thoảng Trì Tảo Tảo sẽ bĩu môi lải nhải hai câu nhưng tóm lại tâm trạng của cô rất tốt.

Cô ở trong suối nước nóng bơi qua bơi lại, bày đủ các loại tư thế cho Diệp Khuyết xem.

Diệp Khuyết nhìn điệu bộ vui vẻ của cô, anh cũng cảm thấy rất vui.

Làn da của cô nhóc rất trắng, giống như của trẻ sơ sinh, vừa mịn màng lại tinh tế.

Mỗi một lần cô bơi qua trước mặt anh, anh liền chạm vào một chút, cảm giác đó thật khiến người ta sung sướng.

Trì Tảo Tảo bơi qua bới lại, cô cảm thấy mệt mỏi, đến gần chỗ Diệp Khuyết, ngồi xuống, ánh mắt phát sáng nhìn anh nói: “Nếu có thể sống một cuộc sống vĩnh viễn thoải mái như này thì thật tốt.”

Người đàn ông vươn ngón tay dài, hất tóc trên trán cô, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nhu tình: “Cả đời, em không thấy quá ngắn sao?”

Trì Tảo Tảo cưỡi lên người anh, thân mình mềm nhũn như bông ghé sát vào anh: “Nhất sinh nhất thế, ông xã, sau này anh chỉ được phép yêu mình em, không cho anh xuất quỹ, không được học thói hư tật xấu của đàn ông, anh không được tìm tiểu tam tiểu tứ, tiểu ngũ được không?”

Anh nhíu mày, vươn tay sờ lên lưng cô: Em xác định, em muốn nằm như này?”

Con mẹ nó. Tư thế này quá***

Trì Tảo Tảo đơn thuần, không biết đàn ông có phản ứng mãnh liệt như nào cho nên dĩ nhiên không thèm quan tâm.

Những Diệp Khuyết bị cô cọ xát, có chút chịu không nổi. 

“Này có là gì? Em muốn cưỡi anh.” Cô làm nũng.

Diệp Khuyết nhíu mày càng chặt, trong lòng đang suy nghĩ có nên ăn cô ở chỗ này không.

Đúng lúc này, Đường Thì Sơ bỗng nhiên xông vào.

“Tảo Tảo….”

Khi Đường Thì Sơ đi vào, hai người vẫn dang duy trì tư thế thân mật, một trên một dưới khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man.

Anh ta nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía bọn họ.

Trì Tảo Tảo cười hì hì, rời khỏi người Diệp Khuyết, Diệp Khuyết cũng phủ thêm khăn lông cho cô.

“Đi lên, mặc quần áo vào, anh có việc muốn nhờ em giúp.” Khi nói chuyện, Đường Thì Sơ còn không dám  xoay người lại.

Trì Tảo Tảo nhìn về phía Diệp Khuyết, anh cũng bảo cô lên bờ, sau đó nhẹ nhàng che chở cho cô vào phòng thay đồ.

Sau khi thay quần áo, Trì Tảo Tảo hỏi: “Anh Thì Sơ, anh muốn tìm em là vì chuyện của Chung Tình?”

Nhìn thấy Trì Tảo Tảo đã thay quần áo, Đường Thì Sơ kích động lôi kéo cô: “Em và cô ấy là bạn cùng phòng, nói vậy thì quan hệ của hai người rất tốt.”

Trì Tảo Tảo buông tay: “Cô ấy không thích nói chuyện.”

“Mặc kệ thế nào thì quan hệ giữa em và cô ấy tốt hơn anh và cô ấy, em giúp anh, giải thích với cô ấy một chút, để cô ấy đừng oán hận anh nữa, được không?”

“…” Trì Tảo Tảo giống như lọt vào trong sương mù.

Giải thích?

Sao cô có thể giải thích được? Cô không biết mối quan hệ giữa bọn họ.

“Có cái gì để giải thích.”

Diệp Khuyết nói: “Thì Sơ, cậu chính là một người do dự không quyết đoán, cậu cần gì để ý đến cảm giác của một cô nhóc, chuyện trước kia, đã đi qua rồi.”

Khi nghe được những lời này, trong lòng Đường Thì Sơ cảm thấy không thoải mái, nhìn về phía Diệp Khuyết: “Khuyết, cậu hiểu tôi mà, chẳng những tôi cảm thấy có lỗi với Chung Ái, tôi còn nợ cô ấy một lời hứa hẹn, tôi không ngờ Chung Tình sẽ học đại học A, nếu không tôi đã sớm đi tìm cô ấy!”

Bỗng nhiên, anh ta cầm lấy tay Trì Tảo Tảo: “Tảo Tảo, em giúp anh tìm cô ấy để nói chuyện, được không?”

Trì Tảo Tảo cũng không ngốc, khi Đường Thì Sơ nói chuyện với Diệp Khuyết cô cũng hiểu một chút.

Bởi vì anh ta là anh Thì Sơ cho nên cô miễn cưỡng đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.