Cưới Tình Yêu Cũ

Chương 27




Ly nước trong tay Trầm Tùy Ý run rẩy, vốn đang cười hì hì lập tức trở nên nghiêm túc!

Nói em gái của anh ta là một người phụ nữ như vậy, hiển nhiên Trầm Tùy Ý không tin.

Nhưng Phó Hữu Minh chưa bao giờ nói dối!

Bởi vì anh không phải là một người thích nói dối!

Phó Hữu Minh đứng dậy nói: “Cho nên Tùy Ý, chuyện này đối với Thiển Thiển mà nói là một loại tổn thương. Nếu có thể, hy vọng cậu đừng nhắc chuyện này trước mặt cô ấy, cô ấy bị tổn thương đủ rồi!”

Ánh mắt Trầm Tùy Ý có chút nghi hoặc, cau mày nhìn Phó Hữu Minh, thật giống như không nhận ra người đàn ông trước mặt này.

Anh ta cho rằng, Phó Hữu Minh không muốn nói chuyện yêu đương căn bản bởi vì không thích phụ nữ.

“Xem ra cậu thật sự động tâm rồi!” Trầm Tùy Tâm nói rõ: “Đã nhiều năm như vậy, mình cho rằng cho tới bây giờ quen biết cậu chưa từng thấy cậu nghiêm túc như vậy. Vậy cậu định làm thế nào, nếu như Quý Vĩ thật sự tụ tập phóng viên trong buổi trình diễn thời trang, chứng minh rằng có quan hệ huyết thống với cậu, không phải sẽ càng khiến cho Thiển Thiển của cậu càng khó xử hơn ư!”

“Chuyện này mình sẽ xử lý!” Lông mày Phó Hữu Minh có chút thâm sâu, về việc Quý Vĩ anh thật không chắc rằng hắn ta có phải em trai anh hay không, cũng chưa từng được chứng thực.

Nếu quả thật chính là như vậy, vậy những thứ đầu đề truyền thông báo chí kia nhất định sẽ đem chuyện này ba hoa chích chòe thêm…

Trầm Tùy Ý chưa từng nhìn thấy Phó Hữu Minh như vậy, lần đầu tiên trên mặt anh xuất hiện vẻ lo lắng, đó không nên là vẻ mặt của Phó Hữu Minh. Trầm Tùy Ý đi đến chỗ Phó Hữu Minh, hai tay đút trong túi quần, có chút tò mò hỏi: “Cô ấy đến cùng có chỗ nào hấp dẫn, lại có thể làm cho cậu dấn sâu như vậy? Hữu Minh, cậu đã biến thành người khác mà mình không biết rồi!”

Phó Hữu Minh cười nhạt, lông mi hẹp dài lộ ra niềm hạnh phúc!

Cô đến cùng có chỗ nào hấp dẫn?

Điểm ấy chỉ sợ Phó Hữu Minh cũng không biết, anh chỉ biết thời điểm lần đầu tiên gặp người phụ nữ này, lòng của anh liền chìm đắm mất rồi!

Chìm đắm nhanh đến nỗi chính anh cũng khó phát giác được.

“Được rồi, nhìn cái bộ dạng này của cậu đoán chừng muốn nhổ ra cũng không được rồi.” Trầm Tùy Ý mở ra vui đùa, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay muốn ra về: “Mình cũng phải tranh thủ thời gian về nhà, nếu ông già biết chuyện đầu tiên mình đến nhà cậu, đoán chắc lỗ tai mình sẽ dài như cái kén rồi! Về chuyện Trầm Tùy Tâm, mình sẽ hỏi cho ra lẽ… Nếu quả thật như vậy, mình sẽ thay nó xin lỗi cậu!”

“Không cần!” Phó Hữu Minh mở miệng: “Mặc kệ đúng hay sai, xin lỗi cũng không cần nữa rồi! Mình nghĩ, Thiển Thiển giờ khắc này cũng không cần cô ấy xin lỗi, mà mình thì càng không cần! Có lẽ, mình còn phải bằng lòng cảm ơn Trầm Tùy Tâm đã chen vào, để cho mình một lần nữa có thể có được Thiển Thiển.”

Anh hít sâu một hơi, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, đi đến cạnh Trầm Tùy Ý nửa đùa nửa thật nói: “Mình còn khá lo lắng cho cậu đấy, năm đó không nói một tiếng đã bỏ nhà trốn đi. Bây giờ ông già có để cho cậu vào nhà hay không là một chuyện! Cậu có nghĩ, nếu như ông ấy cố ý cho cậu trở về tiếp quản công ty, cậu sẽ làm gì!”

Trầm Tùy Ý nhún nhún vai, biểu hiện không cho là đúng: “Năm đó không cản được mình, huống chi bây giờ! Được rồi, mình đi trước… Có thời gian, lại đến thăm Thiển Thiển nhà cậu!”

Phất phất tay, Trầm Tùy Ý quay ra mở cửa, sắc mặt từ lúc quay người lập tức trở nên khó coi.

Anh ta còn nhớ rõ năm đó thời điểm bỏ nhà đi, chính miệng cha anh đã nói: Mày nếu dám đi, về sau chuyện trong nhà đều không còn liên quan đến mày. Mày cho rằng tao chỉ có một đứa con trai là mày thôi sao? Tao cho mày biết, cùng lắm thì tao để em gái mày tìm một người đàn ông về ở rể, thà như coi là chính mình sinh ra, cũng hiếu thuận hơn so với tên súc sinh này!

Chuyện năm đó bỏ nhà ra đi Phó Hữu Minh cũng giúp đỡ không ít. Trong đầu Phó Hữu Minh bỗng cảm thấy mơ hồ là lạ chỗ nào, bước chân vội vàng chạy ra.

Vừa mở cửa, anh đã nhìn thấy Cố Thiển Hi đứng ở cửa ra vào.

Trong ngực của cô còn ôm một cái gối, tóc tai có chút rối loạn, nhẹ cắn môi không nhúc nhích. Đôi mắt sáng ngời như sao, trong con ngươi còn lấp lánh nước mắt nhàn nhạt.

Cô cứ đứng như vậy, kinh ngạc đứng ở cửa, ánh mắt rơi trên người Trầm Tùy Ý, tựa hồ còn có chút run rẩy.

Trầm Tùy Ý cúi đầu nhìn cô, thậm chí dép cũng chưa kịp mang. Đây là lần đầu tiên Trầm Tùy Ý cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt, cô rõ ràng nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược như vậy, còn có vạn phần ủy khuất. Nhưng trong đôi mắt chất chứa ánh lệ kia lại lộ ra sự mạnh mẽ và kiên cường.

Anh ta nghĩ, có lẽ anh ta đã biết vì cái gì mà Phó Hữu Minh bất chấp yêu người phụ nữ này rồi!

“Thiển Thiển, em đứng ở đây khi nào vậy?” Phó Hữu Minh giương mắt nhìn Trầm Tùy Ý che hơn phân nửa người Cố Thiển Hi, đập vào mắt đôi chân trần trắng bệch đứng trên mặt đất lạnh lẽo. Anh nhướng mày lập tức vọt tới, một tay ôm ngang Cố Thiển Hi lên, giọng điệu mang theo vài phần trách cứ: “Làm sao mà dép cũng không mang như vậy?”

Cố Thiển Hi cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, hít sâu một hơi nói: “Phó tiên sinh, em cần sự giúp đỡ của anh!”

Phó tiên sinh?

Trầm Tùy Ý khẽ giật mình, chắc chắn chính mình không nghe lầm ba chữ kia!

Cô gọi anh là Phó tiên sinh. Mà không phải là chồng hay ông xã, cũng không phải Hữu Minh, mà là Phó tiên sinh!

Chẳng lẻ Hữu Minh đối với người phụ nữ này chỉ là tình đơn phương thôi sao?

Phó Hữu Minh không muốn đi sửa lại ba chữ “Phó tiên sinh” kia, chỉ mở miệng hỏi: “Chuyện gì mà làm em gấp gáp đến dép cũng không mang như vậy?”

Cố Thiển Hi giãy giụa muốn xuống, nhưng Phó Hữu Minh lại sống chết không chịu buông tay, cô đành phải để nguyên: “Em gái em đang ở trong cục cảnh sát…” Cố Thiển Hi không muốn Phó Hữu Minh phải giúp, càng không muốn rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai, cũng không muốn để cho người khác thương hại cô. Nhưng Tô Tuyết đi ra nước ngoài rồi, cha mẹ cô cũng đi đến nơi đất khách quê người… Nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ Phó Hữu Minh, cô tựa hồ không tìm thấy nguòi nào có thể giúp đỡ.

Cho nên cô vội vội vàng vàng đi tìm Phó Hữu Minh, lại vô tình nghe thấy được anh nói với Trầm Tùy Ý: “Mặc kệ đúng hay sai, xin lỗi cũng không cần nữa rồi! Mình nghĩ, Thiển Thiển giờ khắc này cũng không cần cô ấy xin lỗi, mà mình thì càng không cần! Có lẽ, mình còn phải bằng lòng cảm ơn cô ấy đã chen vào, để cho mình một lần nữa có thể có được Thiển Thiển.”

Cho nên cô mới có thể sửng sốt mà quên gõ cửa, vừa vặn đụng phải Trầm Tùy Ý!

“Cục cảnh sát?” Phó Hữu Minh có chút bất ngờ, quay đầu lại nói với Trầm Tùy Ý: “Mình muốn đi đến cục cảnh sát một chuyến, không tiễn cậu được, để Tôn Nghệ đưa cậu về!”

“Không cần! Mình đi cùng hai người!” Trầm Tùy Ý cũng không biết vì sao lại thốt ra những lời này.

Phó Hữu Minh cũng không từ chối: “Vậy được, cậu xuống lầu trước chờ bọn mình!” Nói xong liền ôm Cố Thiển Hi về phòng, thay đồ mang giày cho cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.