Cưới Tình Yêu Cũ

Chương 1




Cố Thiển Hi cảm thấy giờ khắc này cô giống như một trò cười.

Bởi vì chồng cô tay kéo một người phụ nữ khác, bàn tay cô ta đặt lên bụng đã giải thích hết thảy rõ ràng.

Cha mẹ chồng cùng ngồi ở trước mặt cô, lên tiếng khuyên bảo: “Hai con kết hôn cũng đã bảy năm vẫn không có tin tức. Mẹ cùng cha chồng con cũng đều đã lớn tuổi, cũng đã rất gấp sợ không đợi nổi nữa. Thiển Hi, con là một cô gái tốt, vì hương khói tổ tiên của gia đình, mau ký tên đi!”

Nói cho cùng cũng là trách cứ cô Cố Thiển Hi bảy năm cũng không thể mang thai.

Nhưng chuyện này là lỗi do ai?

Cần phải đi kiểm tra, xét nghiệm gì cô cũng đã làm, nhưng vẫn tìm không ra nửa điểm nguyên nhân.

Cố Thiển Hi từng dựa vào trong ngực Quý Vĩ, khuyên hắn cũng nên đi bệnh viện kiểm tra thử. Quý Vĩ lập tức nổi giận, ra sức khẳng định tuyệt đối không thể nào là vấn đề của hắn.

Giờ đây, Cố Thiển Hi nhìn người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp trong ngực hắn, rốt cuộc tin lời hắn.

“A Vĩ, đây cũng là lời trong lòng anh sao?” Cố Thiển Hi trong lòng còn chút mong đợi, dù sao hai người họ cũng đã kết hôn bảy năm, bọn họ ngoài tình cảm chí ít cũng sẽ có một chút thử thách. Huống hồ, hôm nay lại là kỷ niệm ngày cưới!

Lại nói bảy năm bên nhau, mỗi người đàn ông đều không thể tránh khỏi những cám dỗ.

Nhưng Cố Thiển Hi cố chấp muốn biết đáp án của Quý Vĩ, đến khi tâm chết như tro.

“Cố Thiển Hi, đều đã đi tới bước này rồi, cô còn muốn biết cái gì nữa?” Trầm Tùy Tâm kéo cánh tay Quý Vĩ, điệu bộ cao ngạo nhìn Cố Thiển Hi. Hành động của cô ta như đang nói: Không thể sinh con, cô còn có thể trách ai?

Cố Thiển Hi không biết từ khi nào Quý Vĩ có quan hệ cùng Trầm Tùy Tâm, cô nhìn xuống bụng Trầm Tùy Tâm, như đã rõ. Chỉ sợ cái thai đó đã được năm tháng?

“A Vĩ, em muốn nghe câu trả lời của anh!” Cô vẫn cố chấp hỏi Quý Vĩ: “Đối với anh mà nói, không sinh con được quan trọng như vậy sao? So với tình yêu của chúng ta còn quan trọng hơn ư?”

Quý Vĩ thở dài một hơi, giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu: “Em còn muốn tôi nói cái gì đây? Bảy năm rồi, cuộc sống như vậy tôi chịu đựng đủ rồi. Thiển Hi, chúng ta có lẽ nên chia tay trong yên ổn, nếu như em ký tôi có thể chu cấp cho em một khoản tiền, ít nhất em có thể an ổn sống tiếp nửa đời còn lại.”

Trầm Tùy Tâm vừa nghe Quý Vĩ nói, lập tức nhảy dựng lên: “A Vĩ, sao còn muốn đưa tiền cho cô ta? Tương lai sinh con ra, cái gì cũng cần phải có tiền, chúng ta chẳng lẽ không định tổ chức tiệc mừng cho con sao?” Cô ta chán ghét nhìn Cố Thiển Hi một cái, ánh mắt giễu cợt nhìn cô: “Cô chịu không ký, thì ra chính là chờ câu nói kia phải không? Cố Thiển Hi, làm trò trước mặt cha mẹ nãy giờ, cô chính là ám chỉ điều này đúng không!”

Cha? Mẹ?

Cố Thiển Hi dở khóc dở cười, cô ta gọi cũng thật thuận miệng.

“Thiển Hi, Tùy Tâm nói rất đúng, trẻ con tương lai cũng cần rất nhiều tiền. Cô cùng A Vĩ đã có một cuộc hôn nhân, chẳng lẽ lại cùng mọi người trở mặt? Cô mau ký đi, cũng đừng nên làm cho tôi xem thường cô thêm nữa, được không?” Hứa Vân nhìn Cố Thiển Hi, trong mắt có mấy phần khinh thường. Ngược lại, cha Quý Vĩ, Quý Thành Văn vẫn không nói năng, chẳng qua là ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.

Kẻ thứ ba chạy tới cửa, chồng phản bội, cha mẹ chồng cùng nhau xuất trận… Lý do chính là bảo cô phải ly hôn!

Cố Thiển Hi cảm thấy đây nhất định chính là chuyện đáng châm chọc nhất trên đời.

“Nếu như tôi nói không, Trầm tiểu thư có phải suốt đời định làm kẻ thứ ba?” Cố Thiển Hi nhìn Trầm Tùy Tâm, lại nhìn bụng của cô ta, đau khổ trong lòng gấp bội.

Cô từ bỏ cuộc sống của mình, lựa chọn gả vào Quý gia, ngày đêm thay Quý gia hết tâm mà nghĩ. Kết quả chính là đổi lấy kết quả như vậy sao!

Trầm Tùy Tâm trong nháy mắt liền cứng đờ tại chỗ, cô ta không nghĩ tới người phụ nử này lại nói như vậy.

“Thiển Hi, cô hà cớ gì phải làm như thế! Cho dù cô không chịu ly hôn, giữa chúng ta cũng không có khả năng. Quý gia cần người nối dõi, mà cô lại không thể sinh con… Tôi đã cho cô ở Quý gia nhiều năm như vậy, hết thẩy không phải đã quá đủ rồi sao! Nếu như hôm nay cô không chịu ký, tôi sẽ tố lên tòa án, đến lúc đó tất cả mọi người đều mất mặt thôi!” Quý Vĩ cảm giác được Trầm Tùy Tâm khẩn trương, lại lo lắng đứa con trong bụng, nhất thời liền đen mặt, nói chuyện không chừa nửa phần đường sống.

“Tố tụng?” Cố Thiển Hi đứng lên, khóe môi mang theo nụ cười như có như không: “Tốt! Để cho tất cả mọi người đến xem anh, Quý Vĩ, rốt cuộc là dạng người gì, để cho tất cả mọi người đến xem Trầm Tùy Tâm là một người đàn bà ra sao!”

“Ba” một tiếng, Quý Vĩ không chút báo trước một cái tát liền đánh tới.

Hắn nhìn Cố Thiển Hi trên mặt trong nháy mắt sưng đỏ, nhất thời có chút hối hận!

Trầm Tùy Tâm chân mày cau lại, hướng Cố Thiển Hi một cái nhìn đắc thắng.

Cố Thiển Hi ôm khuôn mặt bỏng rát, không tin nhìn Quý Vĩ.

Kết hôn bảy năm, hắn lúc nào cũng một thân trí thức, ngay cả nói nguyện cho tới bây giờ đều không quá ồn ào lớn tiếng. Hôm nay lại vì một người đàn bà đang mang đứa con của hắn mà động thủ đánh cô.

Cô không khóc, chẳng qua là oán hận khẽ cắn răng, dùng hết sức lực cuối cùng nói từng chữ rõ ràng: “Quý Vĩ, anh nghĩ ly hôn, trừ khi tôi chết!”

Xoay người, cô giống như nổi điên mà chạy khỏi Quý gia, đem hết thảy đồ đạc để lại cho người đàn bà mang giọt máu của Quý gia kia!

Tiếng sấm gầm thét vang trời, mưa to không ngừng đổ xuống vô tình rửa sạch cả vùng đất. Hàng nước mắt vì gió mùa thu quét tới mà rơi lã chã trên khuôn mặt Cố Thiển Hi, không cách nào ngừng lại. Cô chạy trốn trong mưa lớn, giống như người điên mà chạy không có mục đích.

Loáng thoáng trong không trung, cô tựa hồ còn có thể nghe thấy âm thanh Trầm Tùy Tâm hướng Quý Vĩ làm nũng, nói đứa con trong bụng đang đá, tương lai nhất định là một đứa con trai rất nghịch ngợm. Quý Vĩ sủng nịnh đem cô ta ôm sát trong ngực, ở trán nhẹ nhàng hôn, mà Hứa Vân cùng Quý Trường Văn thì cười nhạt ngồi ở đó. Một nhà vui vẻ hòa thuận.

Xóa bỏ tâm trí ra khỏi những ảo tưởng, Cố Thiển Hi bộp một tiếng té ngã trên mặt đất. Bùn đất trong nước mưa vấy bẩn làm làn váy trắng tinh của cô phủ một lớp đất đen dày, như tâm trạng của cô bây giờ, vô cùng nặng nề. Cố tựa hồ đã dùng cạn khí lực, té ở rãnh cống không muốn đứng lên, tùy ý người đi đường qua lại xem cô như người điên.

Quý Vĩ, nếu tình yêu chỉ là một con đường trong cuộc đời, tôi thà rằng anh chưa từng xuất hiện trong thế giới của tôi.

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên thừa ra một cây dù, vì cô ngăn trở cái lạnh buốt như băng tuyết. Cố Thiển Hi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cầm trong tay chiếc dù đứng ở một bên. Anh ta mặt mũi tuấn tú, nhưng lại mang theo vài phân lạnh lùng, vào lúc này mùa thu mưa to gió lớn đang quét tới lại thêm mấy phần quyến rũ.

Cố Thiển Hi tựa hồ cảm thấy người đàn ông này rất quen, nhưng gặp ở đâu thì cô không nhớ rõ.

“Em muốn ngồi đây khóc cùng ông trời đến lúc nào?” Đây là câu nói đầu tiên của anh ta, Cố Thiển Hi lau vệt nước trên mặt, thân thể yếu ớt đứng lên. Cô toàn thân cao thấp đã ướt đẫm hết cả, khắp nơi đều là vết bẩn, bẩn đến rối tinh rối mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.