Cuối Con Đường Tình

Chương 17




“Cốc cốc cốc.” Ba tiếng gõ cửa liên hồi khẽ vang lên cắt đứt mạch ký ức của Trầm Tuần.

Anh từ trên giường ngồi dậy, tiện tay khoác chiếc áo thun lên trên người rồi bước ra mở cửa.

Cô gái đứng trước cửa nồng nặc mùi rượu, Trầm Tuần chỉ cảm thấy vừa yêu vừa hận.

Cô cúi đầu, cái bóng thật dài che phủ hết nửa bên mặt, vẻ mặt cô đơn, ánh mắt toát ra vẻ kiều mị mê ly. Khi cô ngước mắt nhìn Trầm Tuần, cả người hình như muốn phiêu diêu.

Ở trước mặt cô, Trầm Tuần cảm giác dòng máu đang chảy trong thân thể mình đã không còn là máu, mà là một đại dương vô tận không bến bờ, một đại dương vì cô mà trỗi sóng sôi trào.

“Em vừa đi đâu mà uống say thế này?” Trầm Tuần chỉ nhíu mày.



Lạc Thập Giai uống cạn chai bia thứ tư, hơi men xông thẳng đến đỉnh đầu, lúc lạnh lúc nóng, nhưng cô không thấy say, trái lại càng làm cô thêm thanh tỉnh, càng thêm đau lòng.

Khoảnh khắc Trầm Tuần mở cánh cửa ra, nhìn vẻ mặt mệt mỏi, bộ dáng lôi thôi lếch thếch của anh, Lạc Thập Giai cảm thấy như có gì đó đang đâm nát trái tim của mình ra.

Lạc Thập Giai trầm mặc giơ tay lên, đẩy mạnh anh vào trong phòng.

Trầm Tuần không ngờ cô đột nhiên đưa tay đẩy anh, anh loạng choạng lùi về phía sau, hai hàng chân mày càng nhíu chặt hơn.

Lạc Thập Giai trở tay đóng cửa lại, không chờ Trầm Tuần kịp phản ứng, cô đã lao mình nhảy lên trên người của anh.

Do Trầm Tuần đang định ngủ trưa, trên người chỉ mặt một chiếc áo thun màu trắng. Hai người cứ ôm cứng lấy nhau như thế, tay cô nắm chặt lấy áo của anh, chân cô ghìm chặt lấy hông của anh.

Nhiệt độ hai cơ thể đan xen, dần dần trở nên nóng bỏng.

“Yêu em đi.” Lạc Thập Giai khẽ cắn tai Trầm Tuần, giọng nói khàn khàn thoảng mùi men say thốt ra ba chữ này.

Mà ba chữ này hiện giờ lại giống như một câu thần chú làm cho Trầm Tuần dường như nín thở, gần như ôm chặt lấy cô theo bản năng.

Kích tình giống như một ngọn đuốc, chỉ cần châm lên liền cháy lan ra đồng cỏ, từ trên người của Lạc Thập Giai, đốt tới trên người Trầm Tuần. Trầm Tuần khéo léo ôm chặt cô xoay người, bất ngờ làm cho cô không kịp phòng bị đè ép vào bờ tường.

Hô hấp của Lạc Thập Giai càng lúc càng nhanh, cô hôn lung tung lên người Trầm Tuần, đôi tay sờ soạng trên người anh, rồi luồn vào trong vạt áo, lòng bàn tay cực nóng thiêu đốt từng tấc tế bào trên cơ thể Trầm Tuần, vừa khiêu khích vừa nguy hiểm.

Hô hấp của Trầm Tuần cũng càng ngày càng nặng nề, một tay anh ôm lấy hông của Lạc Thập Giai, một tay vòng qua cổ Lạc Thập Giai, muốn cuốn chặt cô vào trong lòng mình.

Nụ hôn của anh mãnh liệt lại cuồng dã, hơi thở ấm nóng phả lên trên mặt, trên cổ, trên môi của Lạc Thập Giai. Anh chẳng khác nào một con mãnh thú, không có chút ôn nhu, lại giống như đang đem tất cả căm thù cất giấu sâu trong lòng phát tiết ra ngoài.

Chỉ trong khoảnh khắc răng môi gắn bó, Lạc Thập Giai cảm giác mình giống như một chiếc đồng hồ hẹn giờ, bị ai đó đập mạnh vào, cả linh hồn cũng rung lên.

Lạc Thập Giai đưa tay ôm mặt của Trầm Tuần, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức hơi thở của anh cũng thấm sâu vào trong trái tim của cô. Lạc Thập Giai gắng sức mở to mắt, tham lam nhìn Trầm Tuần, muốn nhìn thật rõ khuôn mặt lúc này của anh, muốn ghi nhớ thật kỹ từng đường vân tấc thịt trên da anh.

Nhưng cô càng muốn nhìn rõ, thì trước mắt càng mơ hồ, giống như một mảnh sương mù dày đặc, tuy hai người ở gần nhau như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không thể biết được trước mắt mình là cái gì.

Khi Trầm Tuần thấy rõ nét mặt của cô, anh ngây người sửng sốt một chút, nặng nề hít một hơi thật sâu, trở tay đẩy đầu cô ngã lên bờ vai của mình.

Tất cả kích tình, vào giờ khắc này lặng lẽ rút lui.

Tiếng hít thở của cả hai vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng.

Trầm Tuần không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng ôm thật chặt Lạc Thập Giai, rất chặt, như muốn đem Lạc Thập Giai hòa vào trong thân thể của mình.

Từng giọt nước mắt Lạc Thập Giai rơi xuống đầu vai của Trầm Tuần, nhuộm ướt chiếc áo thun màu trắng trên người anh.

Cô đột nhiên há mồm cắn mạnh vào đầu vai của Trầm Tuần, cô dùng hết sức, dường như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cô không khóc ra thành tiếng.

“Vì sao anh không làm tình với em?”

Lạc Thập Giai lại lần nữa cắn mạnh vai Trầm Tuần, nhưng Trầm Tuần vẫn chẳng nhúc nhích gì.

“Em say rồi.” Thanh âm của Trầm Tuần vẫn còn lộ ra ham muốn tình dục vẫn chưa phai nhạt, giọng nói khàn khàn cũng có chút uể oải. Anh dừng một chút lại nói, “Anh không muốn làm tình với một nữ ma men.”

Lạc Thập Giai cảm thấy trong ánh mắt dường như có một dòng sông bất tận chảy qua, cô im lặng chảy nước mắt, nước mắt uốn lượn trên gò má, chẳng biết phải chảy về đâu.

“Kiếp này, em chưa bao giờ thiếu ai, chỉ có mình anh.” Đoạn quá khứ kia như ngọn núi đè nặng lên trên lưng của cô, nhưng từ trước đến nay cô đều luyến tiếc vứt xuống, thà rằng mệt lả người cũng muốn cõng nó đi theo. Đó chính là sợi dây duy nhất gắn liền hai người họ, cô luyến tiếc buông tay, thanh âm của Lạc Thập Giai tuyệt vọng như vậy, “Trầm Tuần, em không tìm ra cách nào để trả lại anh.”

“…”

Trầm Tuần rút cánh tay lại, một tay đặt ở ót Lạc Thập Giai, khoảng cách thân mật như vậy, nhưng hai người lại không dám tiến gần đến nhau.

“Em không nợ anh.” Trầm Tuần nói: “Lạc Thập Giai, tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện.”

Anh yêu em, Trầm Tuần đã nói thầm ba chữ này mấy chục ngàn lần trong bụng mình rồi, nhưng chưa từng có cơ hội nói cho cô biết.

Không phải không muốn em, mà là không dám.

Bởi vì quá trân trọng, cho nên mới sợ hãi, sợ sau khi em tỉnh rượu sẽ hối hận.

****

Khi Loan Phượng gọi điện thoại đến cũng là lúc men rượu đang dâng lên khiến Lạc Thập Giai đau đầu như muốn nứt ra. Một đêm trôi qua, Lạc Thập Giai cảm thấy vừa mệt lại vừa khó chịu.

Người đã không còn say, nhưng Lạc Thập Giai vẫn đau đầu như búa bổ. Cảm giác say rượu vừa mệt vừa khó chịu.

Lạc Thập Giai cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra, chút ấn tượng cuối cùng trong đầu cô là mình ngã xuống trên lưng của Trầm Tuần. Anh yên lặng bước đi từng bước một, mà cô mơ mơ màng màng vung tay, sau đó đi trên hành lang đầy sáng rực ánh đèn của nhà nghỉ…

Nhấn phím nhận cuộc gọi, cố giữ bản thân được thanh tỉnh nhưng người vẫn mơ mơ màng màng.

“…”

“Sao con có thể nói những lời đó trước mặt Diêm Hàm, con muốn tỏ thái độ với ai?” Thanh âm của Loan Phượng bên kia đầu dây không được tốt cho lắm, giọng nói vang lên qua loa điện thoại vừa quen thuộc mà vừa xa lạ. Đây mới thực sự là bà, cái vị phu nhân ôn nhu kia, Lạc Thập Giai thực sự không quen.

“Mẹ cảnh cáo con đấy, Lạc Thập Giai, con có giỏi thì đi Ninh Hạ luôn đi đừng bao giờ trở về nữa! Lạc Đông Hải từng nuôi con một ngày nào sao? Lão ta biết mẹ mang thai con liền cong đít bỏ chạy! Gạt mẹ đi khai khoáng! Sau đó thì sao? Ngoại trừ lão cho con một cái mạng này, thì lão còn cho con cái gì? Con còn đi nhặt xác cho lão hả? Con là cái gì của lão mà phải tận hiếu tận tâm?”

Lạc Thập Giai chậm rãi ngồi dây, kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng. Lạc Thập Giai đưa tay di di huyệt thái dương của mình, mệt mỏi hỏi người bên đầu dây bên kia, “Vậy còn mẹ? Ngoại trừ cho con cái mạng này thì mẹ đã cho con cái gì?”

Giọng cười lạnh lùng của Loan Phượng vang lên bên đầu bên kia điện thoại, tiếng cười kia xuyên qua sóng điện thoại phát ra bên này loa càng thêm âm lãnh đáng sợ.

“Nếu không có mẹ, con có thể đến trường sao? Con có thể làm luật sư sao? Con có thể sống cuộc sống an ổn như vậy sao?”

Lạc Thập giai nhắm chặt mắt, “Đúng, là nhờ công của mẹ.”

“Lạc Thập Giai.” Loan Phượng lạnh lùng cất tiếng gọi tên của cô con gái ruột. Mười tháng hoài thai, nhưng hai người không có bất cứ tình cảm mẹ con gì, bà nói, “Mẹ mang thai khi mới mười sáu tuổi, mười bảy tuổi thì sinh ra con, cũng từ đó cuộc đời của mẹ đều bị con hủy hoại.” Loan Phượng lạnh lùng cười, “Tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể coi thường mẹ, duy chỉ có con, con không có tư cách đó.”

“Mặc kệ mẹ có tin hay không, nhưng con chưa từng có coi thường mẹ!” Lạc Thập Giai mím môi, đuôi mắt buông xuống, trong thanh âm tràn đầy uể oải: “Quyết định năm đó của mẹ là một quyết định sai lầm, mẹ không nên sinh ra con.”

“Lạc Thập Giai, đã thu được món hời còn đi khoe mẽ, nếu mẹ không sinh ra con, không nuôi con lớn chừng này, hiện giờ còn kịp hối hận sao?”

“Cho nên?”

“Mau về nhà cho mẹ! Con đi Ninh Hạ làm cái quái gì? Diêm Hàm nói, chỉ cần con quay về Tây An, con muốn làm việc ở đâu, ông ấy đều thu xếp cho con.”

Lạc Thập Giai nhìn thế giới tràn trề sức sống bên ngoài cửa sổ, cái thế giới được gọi là niềm hi vọng đó chỉ cách cô một tấm kính thủy tinh trong suốt, cũng giống như cuộc đời cô suốt bao năm qua, mỗi lần cô cho rằng đã thoát khỏi bóng ma ấy rồi thế nhưng khi quay đầu nhìn lại mới phát hiện, bóng ma đó vẫn còn đang bám ở dưới chân của cô. Cho đến tận lúc cuối cùng, cô cũng chấp nhận vận mệnh của mình, cam chịu số phận con đĩ mà kiếp này bản thân cô phải đối mặt cho đến tận khi hóa thành nắm tro tàn.

Nhưng cô vẫn thấy đau lòng, đau như nghìn vạn cây kim đang đâm vào trái tim cô.

“Mẹ, đã bao nhiêu năm, mẹ vẫn còn giả vờ như không biết gì cả sao?”



Loan Phượng xuất thân không tốt, trong bảy cô con gái thì bà xếp thứ năm. Trên không đau dưới không thương, chưa học xong bậc tiểu học, đã bị buộc đi ra ngoài làm công kiếm tiền. Bà quen với Lạc Đông Hải khi mới tới Tây An. Mang thai năm mười sáu tuổi, Lạc Đông Hải từng hứa hẹn cho bà và con một cuộc sống tốt hơn, nên đã đi đến khu khai thác mỏ, thế nhưng ông một đi không quay về. Một mình Loan Phượng không nuôi nổi đứa con nhỏ, sau khi sinh hạ Lạc Thập Giai liền đem cô vứt cho nhà của Lạc Đông Hải. Mẹ già của Đông Hải chăm sóc Lạc Thập Giai được hai năm thì bệnh qua đời, Loan Phượng đành phải nhận Lạc Thập Giai về nuôi nấng.

Khi còn bé, sức khỏe Lạc Thập Giai yếu ớt, trước năm tuổi thường xuyên đổ bệnh, ba ngày bị bệnh nặng hai ngày lại bệnh nhẹ, Loan Phượng không được học hành lại không có chỗ dựa, để có tiền nuôi con, buộc lòng bà phải đi làm kĩ nữ.

Đối với Loan Phượng mà nói, Diêm Hàm chính là người đã cứu vớt và làm thay đổi cuộc đời bà. Mấy năm qua bà sống cùng Diêm Hàm, gia thế Diêm Hàm càng ngày càng phát triển, thế nhưng từ đầu đến cuối không vứt bỏ mẹ con bà.

Loan Phượng cảm kích Diêm Hàm, Lạc Thập Giai nghĩ, cô cũng nên cảm kích ông mới đúng.

Tiền? Chỉ cần muốn sẽ có. Chỉ cần cô mở miệng, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Loan Phượng không cho cô đi Ninh Hạ là đúng. Cô còn phải đi Ninh Hạ làm gì chứ?

Lạc Thập Giai không nhịn được cười tự giễu bản thân. Căn hộ cô cùng Trình Trì mua ở khu phát triển gì gì đó, suy cho cùng vẫn là ở vùng ngoại thành mà thôi. Muốn đi vào trong nội thành cũng phải lái xe hơn tiếng đồng hồ. Chỉ cần cô muốn, Diêm Hàm có thể mua cho mười căn.

Cô và Loan Phượng có gì khác nhau chứ? Đều dùng thân đổi lấy tiền và hàng hóa.

“Cộc, cộc.” Cửa phòng bị ai đó gõ hai tiếng, Lạc Thập Giai hít sâu một hơi, đứng dậy đi mở cửa.

Vẻ mặt Trầm Tuần hơi thâm trầm, muốn nói gì đó lại thôi.

Lạc Thập Giai mở to đôi mắt nhìn anh, hai người cứ ngưng mắt nhìn nhau một hồi lâu, không ai lên tiếng.

Trầm Tuần thở dài một hơi.

“Anh phải đi, anh phải đến hồ Thanh Hải. Anh biết chỗ này không thuận đường với em, cho nên không muốn làm lỡ thời gian của em.” Trầm Tuần rút một xấp tiền từ trong túi ra, đưa cho Lạc Thập Giai: “Đây là ba nghìn tệ, anh chỉ có bấy nhiêu, em cầm lấy mà dùng, sẽ không có vấn đề gì.”

Lạc Thập Giai bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trầm Tuần, cắn môi, hồi lâu sau cũng không chịu nói.

“Anh phải đi đây.” Trầm Tuần dừng một chút, trong thanh âm có chút nghẹn ngào rất khó phát hiện ra được, “Em bảo trọng.”

“Khoan.” Lạc Thập Giai cầm lấy áo khoác của anh, không cho anh đi.

Cô xoay người trở về phòng, lôi từ trong túi ra hai xấp tiền mặt, nhét vào trong tay Trầm Tuần.

“Trầm Tuần, em có tiền.” Lạc Thập Giai hít mũi một cái, cố kìm nén nước mắt nghẹn ngào, “Anh có thể mang em theo không?”

Mặt Trầm Tuần ngưng trọng, mày nhăn lại, anh nắm chặt hai xấp tiền trong tay, những tờ tiền nhăn nhúm lại. Trong đầu anh vang lên một âm thanh thì thầm, anh không ngừng đấu tranh với ý chí của chính mình, cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.

Trầm Tuần đưa tay kéo mạnh Lạc Thập Giai vào trong lòng.

Nước mắt Lạc Thập Giai rốt cục rơi xuống.

“Đừng khóc.” Trầm Tuần run rẩy nói: “Chỉ cần em khóc, anh đã cảm thấy trời đất như sụp đổ.”

Lạc Thập Giai cũng cố sức ôm chặt lưng Trầm Tuần, trân trọng như vậy, cô cảm thấy linh hồn của chính mình đã rất già rất già, không đủ sức gắng gượng thêm một lần ly biệt nữa.

“Trầm Tuần, đừng bỏ em lại một mình.” Lạc Thập Giai khóc tê tâm liệt phế, “Một mình em đi trên con đường dài thăm thẳm, con đường không có anh, em sắp không biết đường để quay về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.