“Nguyên Trịnh Phàm, sao cậu không trả lời tớ.”
“Xong rồi, Ninh Ninh thấy hết đau chưa?” Trịnh Phàm ngước mắt nhìn bảo bối trước mắt, cũng chẳng buồn cho Tề Dục một cái ánh mắt.
Viễn Ninh ngượng cười, vội gật đầu thu chân lại thì bị Trịnh Phàm nắm lại, cẩn thận mang giày vào chân cô.
Tề Dục nhìn hai người trước mắt thì bắt đầu bốc hỏa bừng bừng. Anh ta nhìn thẳng vào Viễn Ninh như muốn xuyên thủng cô. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Viễn Ninh đã chết biết bao nhiêu lần.
Viễn Ninh nhìn Tề Dục thì bắt đầu ngu ngơ. Sao anh ta nhìn cô bằng ánh mắt tình địch a, cô cướp bạn gái anh ta sao?Cô có thích con gái đâu mà giành với anh ta. Hay là…
Viễn Ninh trợn mắt nhìn Tề Dục. Cô từng nghe Mạn Tuyên nói về Tề Dục hình như rất yêu một người con trai. Lúc đó cô còn hăng hái muốn biết chuyện tình của Tề Dục.Còn bây giờ cô hết có cảm giác hăng hái rồi. Anh trai cô có khi nào là người tình của Tề Dục.
Thế là Tề Dục chính thức bị Viễn Ninh liệt vào sổ đen. Anh dám làm cho anh trai tôi bị gay ư, tôi nguyền rủa anh.
Viễn Ninh đừng phắt dậy, kéo tay Trịnh Phàm đi thật nhanh.
“Phàm Phàm, em sẽ cố gắng bẻ cong thành thẳng, bất chấp tất cả em phải đưa anh trở lại làm đàn ông chân chính.”
Trịnh Phàm bất ngờ nghe Viễn Ninh nói vậy, chỉ biết lắc đầu cười.
“Ninh Ninh, anh không có bị gay, em suy nghĩ nhiều rồi.”
“Anh chỉ xem cậu ta là bạn thôi,Tề Dục rất tốt.”
Viễn Ninh nhìn Trịnh Phàm sâu một cái như muốn chứng thực lời nói của anh,cô thở phào, may mắn anh trai chỉ xem Tề Dục là bạn. Từ nay về sau cô phải bảo vệ anh trai thoát khỏi móng vuốt của Tề Dục mới được. Trịnh Phàm nhìn cô hừng hực chí khí muốn làm anh hùng thì bật cười.
Tề Dục đứng ở gần đó nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì xoa nhẹ lòng ngực. Tề Dục a Tề Dục, người ta chỉ xem mày là bạn a, tại sao mày biết rõ rồi mà vẫn không thể ngừng yêu cậu ta.
Lại nhìn Trịnh Phàm có những cử chỉ dịu dàng với Viễn Ninh làm cho Tề Dục vừa ghen tị vừa khó chịu.
Đợi hai người đi vào sảnh tiệc, Tề Dục cũng bước theo sau.
Bữa tiệc bắt đầu, mở màng là cuộc phát biểu của Tề Dục. Viễn Ninh thấy kì lạ, sinh nhật mà cũng cần phải phát biểu, gửi lời cảm ơn tới mọi người.
Nhìn Tề Dục đang phát biểu, Viễn Ninh tiếc hận. Người con trai điềm tĩnh,xinh đẹp như hoa u lan này tuy không bằng những nam nhân nhà cô nhưng làm cho người ta nhìn vào chỉ muốn thật lòng thân cận, thật lòng đối xử.
Chỉ tiếc anh ta đã bước chân vào thế giới thứ ba. Nếu không thì anh ta làm say lòng biết bao nhiêu cô gái.
Đứng ngẩn ngơ được một lúc. Viễn Ninh thấy có gì đó kì lạ đang diễn ra. Sao quanh cô nhiều người vậy?
Viễn Ninh nghi hoặc liếc nhìn Trịnh Phàm. Anh ta đang cười rực rỡ với một đám mĩ nhân đằng xa, cô hết lời để nói.
“Trịnh Phàm, tiểu mỹ nhân này là em gái của cậu.” Một giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu Viễn Ninh.
Cô ngước mắt lên nhìn chủ nhân giọng nói ấy thì khỏi phải nói hoa tâm bắt đầu nhộn nhịp.
“Giới thiệu với mọi người, em gái tớ, Viễn Ninh.” Trịnh Phàm tự hào giới thiệu, ánh mắt liếc người con trai trước mắt đắc ý.
“Ninh Ninh, đây là những người anh em với anh, sau này em cứ xem họ là người một nhà mà cư xử, người lúc nãy hỏi là Chu Khải Uy,kế bên em là Tề Dục, Nhất Thẩm Hạo và Trịnh Hiểu Bằng.Còn người đứng kế Khải Uy là em gái cậu ta Chu Thiến.”
Viễn Ninh gật gật đầu, ghi nhớ mặt từng người. Ai cũng đẹp, mỗi người một kiểu. Thật khiến cho Viễn Ninh hận không thể mở rộng hậu cung bắt những mỹ nhân trước mắt này về làm phi tần.Còn vị tỷ tỷ Chu Thiến chỉ có thể diễn tả bằng 1 từ đẹp, 2 từ quá đẹp, 3 từ cực kỳ đẹp.