Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 30: Âm mưu của cỗ viễn trì 4




Ngô Lai Tuân xoa mi tâm, hướng quản gia phất tay. Quản gia hiểu ý, gọi bác sĩ với một số y tá đến kéo lão thái thái mặc bà vùng vẫy, gào thét. Đưa bà vào phòng, tiêm một ít thuốc an thần cho bà ta yên lặng ngủ.

“A Đan, con cùng A Tình trở về lại Mai gia đi, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho hai con trở về. Còn các cậu a, bớt lo chuyện bao đồng đi, lúc nào cũng chạy sang nhà lão già này xem kịch, hừ sau này tôi tính tiền phí trà nước với phí xem kịch a.”

“Hì Hì, Ngô thúc thúc,thúc còn rất trẻ a, thân thể tráng kiện, đâu có già a. Chúng con đây là lo lắng cho Huân a, lỡ thúc đồng ý hôn sự với Mai gia thì tụi con chết chắc.” Thẩm Hạo cười nịnh nót.

Ngô Lai Tuân nhìn Nhược Đan đang thất thần rồi nhìn sang con trai lớn. Gật đầu đồng ý với Thẩm Hạo. Đừng nói tụi nhỏ chết chắc, ông cũng chết chắc a.

“Hừm, được cái miệng luyên thuyên, quản gia, ông đi sắp xếp ngày mai A Tình với A Đan trở về Mai gia.”

“Bác, cháu không muốn trở về, Mai gia có gì không xứng với Ngô gia a…” Nhược Đan nức nở lên tiếng. Mai gia của cô tuy không phải gia tộc lớn mạnh như Ngô gia, nhưng cũng là một trong những gia tộc lâu đời mấy trăm năm lịch sử, mà cô lại là con vợ cả địa vị so với mấy vị tiểu thư của gia tộc lớn chỉ hơn chứ không kém.

Tề Liễu tức giận đến run người, phẫn hận nhìn Nhược Đan.

“Đủ rồi, ba mẹ hai người nghĩ ngơi đi, chuyện này để con giải quyết.” Thế Huân lạnh lùng quát.

Ngô Lai Tuân thở dài, kéo Tề Liễu lên phòng. Chuyện của tụi nhỏ để tụi nhỏ giải quyết, hai người cũng già rồi cũng không nên xen vào.

Thế Huân phất tay cho lui hết tất cả người hầu. Không còn người ngoài trong phòng nữa, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.

“Này, Mai nhị tiểu thư, cô có tin là nếu cô còn kiên quyết làm dâu Ngô gia thì gia tộc cô sẽ biến mất không?” Trịnh Phàm vui vẻ nâng cằm Nhược Đan lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

“Mấy trăm năm tồn tại cũng nên kết thúc a.” Tề Dục gật đầu phụ họa.

Hiểu Bằng lạnh nhạt liếc nhìn Nhược Đan. Ý vị nhìn mặt cô càng ngày càng biến sắc. Anh mấy ngày nay rất rảnh rỗi a.

“Này này, mấy cậu thật biết cách dọa mỹ nhân sợ mà, vị tiểu thư này tôi khuyên cô từ bỏ đi, nếu không muốn hắc hắc … các nam nhân nhà cô sung quân, các nữ nhân nhà cô thì biếm thành quân kỹ…” Thẩm Hạo sâu kín nói.

Một gia tộc lâu đời cũng không thể nào chống lại gia tộc xuất phát từ quân nhân. Dù sao toàn mạng còn hơn bị Tề Dục hành động liền chết hết, kinh khủng hơn vẫn là bị Hiểu Bằng chơi đùa tới mức sống không bằng chết.

Thẩm Hạo cảm thấy mình thật tốt bụng, trưng bộ mặt hãy cảm ơn ta đi trước mặt Nhược Đan.

Nhược Đan sợ hãi, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt, khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt nhưng vẫn cố bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, chọc người một phen cảm thấy thật thương, muốn bảo vệ.

Nhưng rất tiếc ở đây toàn là nhân trung long phượng, gia thế cao ngất ngưỡng, mỹ nhân vây quanh vô số, đủ loại hình tượng. Nên nhìn dáng vẻ của Nhược Đan cảm thấy chán ghét.

Nhược Đan yếu ớt lên tiếng: “ Tại sao chứ? Huân, em yêu anh thật lòng, tại sao anh không thể mở lòng với em?”

Thế Huân không kiên nhẫn trả lởi câu hỏi của Nhược Đan. Trao đổi ánh mắt với đám anh em.

Thế Huân: Cô ta có bị bệnh về não không vậy?

Thẩm Hạo: Hắc hắc, kêu bác sĩ ngọc thụ lâm phong Hiểu Bằng của chúng ta chuẩn trị cho nàng, phẫu thuật đầu nàng ta ra xem chứa gì trong đó.

TRịnh Phàm: Chậc cậu thật không biết thương hoa tiếc ngọc mà, hưởng thụ xong rồi hãy phẫu thuật. Không nên phí của trời. Huân tới luôn a.

Tề Dục: Các cậu không thấy cô ta ngực to sao? Năm nay rất lưu hành kiểu phụ nữ này nha, ngực ta não nhỏ.

Hiểu Bằng: Giải quyết nhanh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.