Cỗ Viễn Ninh theo chân bà Cỗ bước nhanh vào nhà hàng Picoó. Mới bước chân vào phòng bao thì cô phát hiện một người đàn ông và một cậu thanh niên đã ngồi sẵn ở đó. Cô nghi hoặc nhìn sang mẹ Cỗ thì thấy ánh mắt bà nhìn về phía đó một mảng nhu hòa, ấm áp. Nhìn thấy ánh mắt đó Cỗ Viễn Ninh tâm trạng chiềm xuống một mảnh chẳng còn sự vui vẻ trước khi bước vào nhà hàng .
Hôm nay là sinh nhật của cô nha, sao mẹ lại dắt cô tới chỗ này chứ.Không phải mẹ nói sẽ đưa cô đi ăn riêng sao?
“Ninh Ninh, sao vậy? Ngồi xuống đi con.” Mẹ Bà Cỗ nhẹ lắc cánh tay cô con gái mình.
Cỗ Viễn Ninh chỉ biết thở dài,trầm mặc ngồi xuống. Bây giờ cô không biết trong lòng cô có tư vị gì.Ngạc nhiên,buồn bực?Đúng cô rất ngạc nhiên và cực kì ngạc nhiên, còn buồn bực thì có chút chút.
Ngước nhìn hai người trước mắt, Cỗ Viễn Ninh dường như nín thở một vài giây. A thật là đẹp mắt! Hai người trước mắt, một người trung niên có khuôn mặt góc cạnh, nghiêm nghi, mang theo vẻ đẹp đậm chất của người Pháp, da ngăm ngăm, lưng vai rộng, thân hình cao to, cường tráng. Nhất là đôi mắt như chim ưng toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần, nhìn vào đôi mắt đó thật khiến cho người khác run sợ. Chậc chậc nhìn là biết mỹ nam trung niên này thuộc loại “mỹ nhân đầu gỗ”.Đáng tiếc, đáng tiếc.
Người thiếu niên thì cũng là một đại mỹ nhân. Khuôn mặt trắng nõn như da em bé, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài lười biếng,ôn nhu, cử chỉ tao nhã,nhẹ nhàng. Chỉ có thể diễn tả một từ đẹp, hai từ quá đẹp! Mỹ nhân ấm áp,thật tốt, đúng loại ta thích.
“Ninh Ninh”
“Ninh Ninh”
“A, mẹ có gì vậy ạ?” Giật mình tỉnh lại. Trong lòng lầm bầm tự trách thật không có tiền đồ.
“Ninh Ninh, đây là bác Nguyên Nghiêm, còn đây là con trai của bác ấy Nguyên Trịnh Phàm” Mẹ Cỗ thở dài nhìn cô con gái mình, chỉ tiếc rèn sắt không thép.
Cỗ Viễn Ninh cứng ngắt đứng dậy, cuối đầu chào hai người đối diện như một con robot.
“Phì,ha ha ha,ba nhìn xem, con bé thật sắc a” Nguyên Trịnh Phàm bật cười, còn đâu hình tượng ôn nhu, còn đâu hình tượng nhẹ nhàng a.
Cỗ Viễn Ninh ngẩn người, ngước mắt nhìn người con trai ấy mà hừ lạnh.Thật không biết lịch sự. Cứ tưởng gặp được kiểu người mình thích thật không ngờ là kiểu người trá hình.
Cỗ Viễn Ninh liếc Nguyên Trịnh Phàm một cái cũng chẳng thèm nói gì. Im lặng là tột đỉnh của sự khinh bỉ. Ta đây không chấp những kẻ ngụy thư sinh, ngụy mỹ nhân ấm áp.
Trong lúc đó, Nguyên Trịnh Phàm ngắm nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt mà trong lòng không ngừng cảm thán. Cô bé trước mắt không giống những mỹ nhân anh thường gặp mà mang một một phẩm vị khác khiến người ta không thể rời mắt,say mê, chỉ hận không thể giam vào lòng mà yêu thương, bảo vệ.
“Trịnh Phàm, không được nói em con như vậy”. Ông Nguyên lạnh giọng, trên mặt có chút tức giận.Ông quay sang nhìn Cỗ Viễn Ninh ánh mắt có chút nhu hòa.
Em con!! What? Giỡn à, cô đã sống tới 22 năm trời chỉ có cô, mẹ,ông ngoại và bà ngoại. Tự nhiên đâu chui ra thêm một người anh đây? Cô nhớ mình không có anh họ.
Cỗ Viễn Ninh ngu ngơ nhìn sang người đàn ông đó. Mẹ Cỗ không biết nên nói như thế nào với con gái mình. Chuyện này bà đã giấu Ninh Ninh một thời gian dài. Bà không muốn con bé vì bà mà lo lắng.
Ông Nguyên nhìn ra lo lắng trong mắt mẹ Cỗ.Ông vỗ vỗ lên bàn tay bà như muốn nói hãy yên tâm, mọi việc đã có ông lo.
Nguyên Trịnh Phàm nhìn hai phụ huynh đang lo lắng mà cũng trở nên nghiêm túc. Không biết tiểu mỹ nhân trước mắt như thế nào mà khiến cho hai phụ huynh đáng sợ trước mắt phải dè dặt đây. Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân trước mắt mới chính là đại boss chùm cuối đây sao? Woa woa.