Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 16: Vụ xuân




Náo nhiệt ngày tết kéo dài đến mười lăm tháng Giêng, tết nguyên tiêu. Ngày tết nguyên tiêu, người trong thôn kéo nhau đi xem hội đèn lồng ở trấn, Đỗ Vĩ Minh và Lưu Cảnh Nguyên cũng không ngoại lệ, hớn hở đi giúp vui. Phố Đông và phố Tây đều treo đèn lồng đủ mọi loại kiểu dáng, ở phố Tây còn có đố đèn, những hộ giàu sẽ ra câu đố bằng đèn cá chép, kiểu dáng rất đẹp, nếu ai đoán được câu đố sẽ được thưởng mười hai bạc, còn được đốt đèn cá chép. Cho nên mọi người đều chen chúc ở chỗ đèn cá chép đoán câu đố.

Câu đố: “Bốn buổi tối”. Mọi người vây quanh câu đố suy nghĩ, nhưng chẳng nghĩ được gì. Đỗ Vĩ Minh và Lưu Cảnh Nguyên thấy mọi người tụ tập đông đúc, liền bon chen chui vào, thì ra là đố đèn. Bốn buổi tối, bốn buổi tối là gì nhỉ? Lưu Cảnh Nguyên vừa thấy liền đoán được. Hắn kéo Đỗ Vĩ Minh về phía trước, lớn tiếng nói với quản sự, “Ta đoán được.”

“Vị tiên sinh này, xin hỏi đáp án là gì?”

“La.”

Quản sự liên tục gật đầu, chính xác. Thì ra chủ đèn họ La, câu đố này là do một vị tiểu thư đặt ra.

“Tiên sinh, tiểu thư chúng ta cho mời, thỉnh ngài theo ta vào trong.”

“Xin lỗi, đã sắp tới giờ về, bây giờ chúng ta phải đi gấp, lần sau có cơ hội mới giải quyết được không.” Lưu Cảnh Nguyên cảm thấy Đỗ Vĩ Minh hình như mất hứng, nên vội vàng nói với quản sự. Quản sự lắc đầu, mang bạc tới đưa cho Lưu Cảnh Nguyên, “Tiểu tử, có cơ hội tốt như vậy mà ngươi không biết quý trọng.”

“Cảm ơn, ta đã có, không cần nữa.”

Lưu Cảnh Nguyên cầm bạc cùng Đỗ Vĩ Minh vội vàng rời đi, lúc này đầu cá chép đã được đốt đèn. Những người đang thảo luận câu đố đều trầm trồ tán dương đèn cá chép. Đỗ Vĩ Minh không còn tâm tình xem hoa đăng, tùy tiện đi không có mục đích. Đoạn đối thoại vừa rồi của quản sự và Lưu Cảnh Nguyên tuy ý tứ không rõ, nhưng Đỗ Vĩ Minh vẫn đoán được đôi chút, trong lòng có chút khẩn trương.

Cuối cùng, Lưu Cảnh Nguyên mua cho hắn một cái đèn hoa sen, đây có thể xem như món quà đầu tiên hắn tặng Đỗ Vĩ Minh. Đỗ Vĩ Minh cầm đèn hoa sen nở nụ cười, lập tức vui vẻ trở lại. Dọc theo đường đi gặp không ít người quen trong thôn, mọi người vui vẻ nói chuyện. Sau khi về đến nhà, Lưu Cảnh Nguyên đem bạc đưa cho Đỗ Vĩ Minh, “Vĩ Minh, cái này ngươi giữ đi.”

“Sao lại đưa cho ta, ngươi tự giữ đi.”

“Ha ha, ta không biết quản tiền, ngươi giữ tốt hơn, ngươi cứ cầm là được rồi.”

Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ một chút, cầm bạc giấu xuống cái vò dưới gầm giường. Đây là lần đầu tiên hắn đụng tới bạc, một lượng lần trước là tài sản lớn nhất của hắn, do hắn vất vả mới kiếm được. Liếc xéo Cảnh Nguyên, đoán đèn liền được mười hai bạc, Đỗ Vĩ Minh có hơi bất bình.

Tết nguyên tiêu chấm dứt, coi như chuỗi ngày tết âm lịch cũng kết thúc. Đỗ Vĩ Minh cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, nhìn thôn dân lục tục bắt đầu làm việc, vài ngày nữa là đến vụ xuân. Sau ngày tết, Đỗ Vĩ Minh bàn với thôn trưởng, muốn thu hồi ruộng đất nhà mình, thôn trưởng thấy hắn còn quá nhỏ, đề nghị hắn cứ cho thuê hai năm nữa hẵng thu hồi, nhưng thấy hắn cứ kiên trì mãi, đành giúp Đỗ Vĩ Minh thu đất.

Nấm trong nhà không còn nhiều, Đỗ Vĩ Minh quyết định lên núi hái thêm, chủ yếu là xem mấy cây ô liu kia, hắn nhớ lần trước có rất nhiều cây con, mùa xuân có thể nhổ ra trồng lại, không biết có thể chuyển về ruộng nhà hắn không. Lưu Cảnh Nguyên nghe Đỗ Vĩ Minh muốn lên núi, cũng hăng hái đeo theo, Đỗ Vĩ Minh dọn dẹp một chút liền đeo giỏ trúc lên núi.

Cây cối trên núi, đa số vừa mới bắt đầu nảy mầm, dọc theo đường đi, Đỗ Vĩ Minh cũng không thu hoạch gì nhiều, thời điểm đến giữa sườn núi, thấy được cây ô liu, Đỗ Vĩ Minh chạy tới nhìn nhìn, quả nhiên bên cạnh có hơn mười gốc cây con, Đỗ Vĩ Minh quyết định trước bứng một gốc đem về, trồng thử ở sân sau xem có sống được không, nếu được liền bứng hết về. Hai người loay hoay nửa ngày mới đào được gốc cây nhỏ, đặt ở ven đường, đợi khi xuống núi thì cầm về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.