Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 20




Edit & Beta: Cửu Trùng Cát

Mãi cho đến khi hai mẹ con Thẩm Lan rời khỏi, Trương Cường mới kịp phản ứng. Vừa rồi khí thế của đối phương, thế nhưng làm cho hắn một chữ cũng không thể thốt ra. Hiện tại nhớ tới, vẫn còn có chút nghĩ mà sợ.

Hắn cũng không phải là một tên nhóc vừa bước ra đời, sẽ không dễ dàng bị dọa như vậy. Nhưng khí thế của người nọ, làm cho hắn trong nháy mắt quên mất đối phương chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi!

Tiếng nói lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi, thái độ nhàn nhạt mang theo sự lạnh lẽo, đột nhiên kiên định, không giống như thương lượng, ngược lại giống như tuyên án! Một đôi mắt màu bạc sắc bén, sâu không thấy đáy, làm cho hắn cảm thấy không có chỗ nào che giấu được. Loại cảm giác lạnh lẽo kia… Giống như mọi nhất cử nhất động của hắn, đối phương đều rõ như lòng bàn tay.

Ván cược còn chưa có bắt đầu, đã biết thắng thua!

Trương Cường nghĩ nghĩ, cho dù là hắn đang trong thời điểm thẩm vấn cao độ, cũng không khẩn trương như vừa nãy vậy, hắn xoa xoa hai tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

– “Chú phải nghĩ cho kỹ, nếu chú nhận hết tội lỗi về mình, tội nghiêm trọng như vậy, 10 năm tù cũng còn ít đấy, nhưng nếu chú khai ra người giựt dây ở phía sau, thì tội của chú chỉ là tòng phạm.”

– “Đồng bọn của chú, muốn lấy tiền bảo lãnh cho chú ra ngoài, nhưng đã bị cảnh sát cự tuyệt, chú cũng nên biết nguyên nhân.”

– “Chuyện ngày hôm nay đã được chiếu trên TV, chú có thể không biết sức mạnh của dư luận, bởi vì đã sáng tỏ trước mắt mọi người nên phải chịu ảnh hưởng của xã hội, đối với án phạt của chú thập phần bất lợi. Có lẽ chú sẽ không để ý, nhưng tôi muốn nói cho chú biết, không chỉ là ảnh hưởng đến cá nhân chú, còn có thể ảnh hưởng đến người nhà của chú, con của chú sang năm phải vào tiểu học, nếu như bị bạn cùng trường biết, có lẽ nó sẽ bởi vì việc này mà bị khinh bỉ, bị cô lập ở trường học, sau đó còn phải nghỉ học, cuối cùng cũng giống như chú, bởi vì phạm tội mà vào ngục giam. Bất quá mấy chuyện này chú không để ý, thì ai đến để ý đây? Bởi vì nó có người cha như chú, cho nên, đây là mệnh của nó. Tiền đồ của nó trong mắt người cha như chú, so ra còn kém hơn cái gọi là đạo nghĩa giang hồ.”

– “Tôi nói sự thật cho chú biết, chúng tôi là bị người khác uy hiếp, tôi biết có lẽ chú chỉ nghe theo người ta sai khiến, cái gì cũng không biết, nhưng như vậy thì có quan hệ gì với chúng tôi chứ? Chuyện chú làm ra, tôi không có nửa phần đồng tình nào với chú, bởi vì chú là người như vậy, mặc kệ thế nào, đều là tự làm tự chịu, cho nên việc chú lựa chọn nói hay không nói sự thật, không có quan hệ gì với chúng tôi.”

Đánh rắn phải đánh giập đầu, không nhất thiết phải khuyên nhủ đối phương thẳng thắn, bởi vì tội ác không tha cho người ta, mỗi một con người đều có điểm yếu, mà chỉ cần đánh trúng chỗ vào yếu đó, vỡ đê là chuyện sớm hay muộn.

Trương Cường nghe Cố Ninh nói xong, ánh mắt đều đỏ lên. Hắn cảm thấy giống như là một bàn tay vô hình nào đó đang gắt gao bóp chặt lấy tim hắn, hắn không tự chủ được suy nghĩ, nếu như mình thật sự bị xử 10 năm tù, vậy con trai mình phải làm thế nào? Thật sự sẽ đi theo con đường phạm tội của mình sao?

Thẳng cho đến khi người đi khuất, hắn che đầu từ từ ngồi xổm xuống đất, trong lòng loạn thành một đống.

Sau khi gặp được kẻ tình nghi, hai mẹ con Thẩm Lam từ cục cảnh sát đi ra. Cố Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơn. Thẩm Lan nghiêng mặt, không xác định hỏi:

– “Anh ta thật sự sẽ nói sự thật với cảnh sát ư?”

Vừa rồi, Cố Ninh nói chuyện với Trương Cường, bà cũng nghe thấy, trong nháy mắt, bà cảm thấy đứa con gái bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn đột nhiên trở nên thật xa lạ, giống như đã thay đổi thành một người khác, nhưng ý niệm này vừa sinh ra, lập tức Thẩm Lan lại nghĩ, Cố Ninh biến thành như vậy, còn không phải là bởi vì bà, bởi vì hai người kia hay sao?

Chính mình không đứng về phía con gái, vậy còn ai có thể? Thẩm Lan vừa nghĩ như thế, xa lạ trong lòng vừa cảm thấy lập tức biến thành áy náy. Mà hận ý đối với Cố Xuân Sinh cũng càng ngày càng đậm.

Mặc dù là do Trương Cường chủ động đến gây phiền toái, nhưng việc đối phương lừa gạt bà không phải là sự thật. Trải qua nhiều chuyện như vậy, bà không còn giống như trước hay nhẹ dạ đồng tình tràn lan như vậy nữa, nhưng nếu Trương Cường bởi vì chuyện này mà bị phạt nặng, nếu con trai của hắn sau này trở thành giống như Cố Ninh nói, như vậy…

Bà hoặc nhiều hoặc ít, vẫn sẽ thấy áy náy và bất an. Cố Ninh đương nhiên biết Thẩm Lan hiện tại đang suy nghĩ những gì, cô đứng lại, cất giọng chậm rãi nói:

– “Nếu ngay cả mẹ cũng biết lo lắng cho con trai của chú ấy, chú ấy làm sao không biết lo lắng? Mẹ, người yên tâm đi, chậm nhất là ngày mai, chú ấy nhất định sẽ mở miệng chủ động nói ra sự thật.”

Hổ dữ không ăn thịt con, trong lòng Cố Ninh cười cười tự giễu, trên đời này có thể làm ra những chuyện giống như Cố Xuân Sinh vậy, dù sao cũng là ít lại càng ít.

– “Ừ, khoảng thời gian này thật khó khăn cho con.” Thẩm Lan thở dài, đem tay đặt lên vai Cố Ninh.

Cố Ninh giật mình, lấy can đảm hỏi:

– “Mẹ, mẹ không cảm thấy những việc con làm có hơi quá mức sao?”

– “Đứa con ngốc, mặc kệ con làm gì, mẹ cũng luôn đứng về phía con. ” dừng một chút, Thẩm Lan còn nói thêm: “Điều này cũng không thể trách con, là bọn họ… khinh người quá đáng.”

Bà nghĩ, đáng lí con gái của mình có thể không lo không nghĩ, vui vẻ vô tư trưởng thành, không giống như hiện tại sớm lão luyện như vậy, nhưng cho dù có thế nào, cũng đều phải trách kẻ bạc tình kia…

Lúc Tiết Dũng đi thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài trở về, Thẩm Lan đã rời đi, hắn uống một ngụm nước, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đi đến phòng tạm giam nhìn Trương Cường, chuyện này đã được phát trên TV ở chuyên mục tin tức nóng hổi, phản ứng của xã hội rất lớn, vừa nãy Cục trưởng mới gọi điện thoại, ra lệnh cho hắn nhất định phải cẩn thận quan tâm xử lý! Nói rằng hiện tại không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào việc này, trăm ngàn lần không thể để xảy ra sự cố!

Cho dù Cục trưởng không nói, hắn đối với vụ án này cũng hoàn toàn để bụng, sau khi nhận được điện thoại, tự nhiên hắn càng nghiêm túc, chỉ là Tiết Dũng đối với việc Thẩm Lan tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên mà không thương lượng qua với hắn, trong lòng hắn có chút không thoải mái, bởi vì chuyện này, hắn còn bị Cục trưởng mắng cho một trận. Tiết Dũng cảm thấy Thẩm Lan không tin tưởng hắn, bất quá hắn cũng đã xem đoạn tin tức đó, những gì Thẩm Lan nói trên TV và những việc đã xảy ra cũng không khác nhau bao nhiêu.

Tiết Dũng vừa vào cửa, thì nhìn thấy Trương Cường đang ngồi dựa lưng vào tường, đem mặt chôn thật sâu giữa hai đầu gối, trong lòng Tiết Dũng ngẩn ra, nghĩ rằng chẳng lẽ Thẩm Lan cùng Trương Cường gặp mặt một lần, thật đúng là xảy ra biến hóa rồi sao?

Tiết Dũng ho khan một tiếng:

– “Trương Cường, anh đã nghĩ kỹ chưa? Có muốn chủ động phối hợp hay không, thành thật khai báo luôn chứ? Kéo dài như vậy đối với anh một điểm ích lợi cũng không có.”

Trương Cường ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tiết Dũng một cái rồi lại cúi thấp đầu xuống. Sắc mặt Tiết Dũng đanh lại:

– “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, đừng tưởng rằng anh không chịu khai thì chúng tôi sẽ không có biện pháp bắt anh!”

Trương Cường vẫn như cũ không có tiếp lời, bất kể là Tiết Dũng hỏi thế nào, Trương Cường cũng đều thờ ơ, vẫn đem mặt chôn ở giữa hai đầu gối, chỉ lộ ra một cái ót.

Tiết Dũng thẩm vấn nửa giờ, cổ họng có chút khô, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quát:

– “Cho dù anh không khai, tôi cũng sẽ có cách.”

Đang lúc khuyên giải hồi lâu không có kết quả, viên cảnh sát muốn rời khỏi thì kẻ bị tình nghi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cất giọng khàn khàn, từng chữ chậm rãi hỏi:

– “Nếu tôi nhận tiền rồi thay người khác làm việc, không biết chuyện từ đầu đến cuối là thế nào, có phải sẽ được xử nhẹ một chút hay không?”

Tiết Dũng sửng sốt một lúc, lập tức gật gật đầu,

– “Tòng phạm đương nhiên sẽ được xử nhẹ hơn chủ mưu rồi.” Dừng một chút, Tiết Dũng nhìn Trương Cường, thử thăm dò hỏi tiếp: “Chẳng lẽ anh muốn nói với tôi, anh không phải thủ phạm chính sao? Vẫn còn có tòng phạm ư?”

Trương Cường đứng lên, ánh mắt kiên nghị, không do dự nữa, nói:

– “Tôi muốn khai sự thật, là do tôi nhận tiền làm việc thay người khác, cố ý đến gây phiền toái đập phá cửa tiệm, còn chuyện lừa gạt chiếm đoạt tài sản thực sự tôi không biết, là do người khác làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.