Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 111: Phiên ngoại Hà Cảnh (1)




Edit: Cửu Trùng Cát

Hà Cảnh nhìn người bên cạnh từng người, từng người một được đưa đi nhận nuôi, một chút nó cũng đều không hâm mộ, đi đến một nơi xa lạ có gì tốt. Nó biết, nhân viên công tác ở viện phúc lợi luôn ở sau lưng nói nó không biết cách thân mật với người ta, bởi vì nó không thích cười, cho nên bình thường nếu có cặp vợ chồng nào đó đến chọn lựa, đều sẽ bỏ qua nó, dần dần, tuổi của Hà Cảnh ngày một lớn, càng ít có người tới hỏi thăm, ít cơ hội được nhận nuôi. Những đứa trẻ đã lớn, thường có trí nhớ của mình, không dễ dàng gần gũi với cha mẹ mới.

Hôm nay, lại có người đến viện phúc lợi, là một đám học sinh. Hàng năm, viện phúc lợi đều sẽ có rất nhiều cá nhân và đoàn thể tới thăm hỏi, Hà Cảnh cũng đã quen với việc này, bình thường người tới lúc đi đều sẽ để lại lễ vật hoặc là nước mắt, nó cũng không lạ gì, nó luôn cảm thấy, nó và những người đó không phải cùng một thế giới, hơn nữa nó cũng không muốn nhìn thấy người khác thương hại nó.

Một đám người ở trên sân khấu hát ca, Hà Cảnh đứng ở đằng xa nhìn. Đèn huỳnh quang lóng lánh, khách chủ đều vui mừng, cực kỳ giống một màn biểu diễn, nó nhìn những đứa trẻ mồ côi mặc quần áo sạch sẽ, cổ tay áo bẩn tỏa sáng, cũng không đùa giỡn, yên yên tĩnh tĩnh đứng ở chỗ đó nói lời cám ơn, thật sự là có chút quỷ dị. Nói thật, kỳ thật Hà Cảnh không thế nào thích trường hợp như vậy, luôn cảm thấy có chút không chân thật. Đột nhiên, Hà Cảnh nhìn thấy ở góc khuất có một cô bé đang đứng, trên mặt cô bé kia không có biểu cảm gì, cũng giống như những đứa trẻ mặc đồng phục học sinh khác, cô bé ngồi một mình ở góc khuất, thật rõ rệt, không phải người ở viện phúc lợi. Hà Cảnh đi qua, nó nhìn thấy cô bé đi đôi giày thể thao trắng bóng, nhìn lại đôi giày trên chân mình đã không thể phân biệt màu sắc nữa, đột nhiên trong lòng nó nảy sinh thứ cảm xúc e lệ, nó cảm thấy hẳn là bản thân nên biến thành sạch sẽ một chút thì tốt hơn.

Đây là lần đầu tiên nó có cảm giác như thế.

– “Sao bạn lại không ở cùng những người bạn cùng trường khác của bạn vậy?” Hà Cảnh nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi.

Cô bé ngẩng đầu, đáp:

– “Sao mình phải ở cùng với bọn họ chứ?”

Câu hỏi ngược này khiến Hà Cảnh sửng sốt nửa ngày, nó gãi đầu một cái, ngồi xuống đối diện trước mặt cô bé, hai người an tĩnh một lát, Hà Cảnh lại hỏi:

– “Sao các bạn lại muốn đến đây?”

Cô bé nhìn nó một cái, lời ít mà ý nhiều đáp:

– “Giáo viên yêu cầu.”

Hà Cảnh lại sửng sốt một chút, không biết thế nào, nó cảm thấy cô bé này không giống như những người khác, về phần không giống ở chỗ nào, nhất thời nó không nghĩ ra, nó cười cười nói tiếp:

– “Giáo viên bảo các bạn đến đây, là vì bồi dưỡng tình cảm cho các bạn, hàng năm đều có rất nhiều học sinh tới đây, nói rằng muốn để bọn họ học được cách cám ơn.”

Trường hợp như vậy nó đã thấy nhiều lần, không riêng gì học sinh, còn có các nhóm đoàn thể xã hội, hàng năm đến khoảng thời gian đặc biệt, thì việc phúc lợi sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Cô bé không có biểu cảm gì nhìn Hà Cảnh:

– “Vì sao cần phải cảm ơn, viện phúc lợi cầm tiền mà người dân nộp thuế, phải thu dưỡng những người không nhà để về, đó không phải là việc nên làm sao?”

Hà Cảnh kinh ngạc nhìn cô bé, nó là lần đầu tiên nghe thấy được mấy chữ “Người dân nộp thuế”, cũng là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói nó là người không nhà để về, nhưng trong lòng nó lại không nảy sinh một chút tức giận nào. Không biết vì sao, nó cảm thấy cô bé này nói chuyện rất có đạo lý…

Hà Cảnh ngẩng đầu nhìn bảng tên trên ngực cô bé, trên đó viết: Cố Ninh lớp 32, nó lập tức ghi tạc mấy chữ này vào trong đáy lòng. Cho đến rất lâu về sau, cái tên này dần dần trở nên mơ hồ, mãi cho đến một ngày đột nhiên nó lại nhìn thấy được người nọ, mới hoàn toàn nhớ tới những ký ức lúc trước. Lúc trước bản thân giống hệt như đầu đất, hoàn toàn bị hạ gục bởi khí chất của một cô bé con…

Hà Cảnh gặp lại Cố Ninh, là lúc học cấp II, Cố Ninh vẫn giống như trước, luôn thích một mình độc lai độc vãng, chiều thứ 6 hàng tuần, thường một mình ngồi ở trong lớp đọc sách. Cô vẫn giống như trước, thoạt nhìn không thế nào rời mắt được, làn da trắng như vậy, nhưng so với trước đây thì xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hà Cảnh dần dần bắt đầu chú ý đến đối phương, mỗi ngày đều vô tình hay cố ý đi ngang qua phòng học của Cố Ninh, hắn đều sẽ đưa mắt liếc nhìn vào bên trong, quan sát lâu như vậy, hắn cũng biết rất nhiều chi tiết về Cố Ninh.

Thứ 6 hàng tuần, sau khi tan học, trường học vắng vẻ, cô sẽ một mình ngồi ở trong phòng học đọc sách hoặc làm bài tập. Thành tích của Cố Ninh rất tốt, đặc biệt là về toán học, có thể thường xuyên đạt điểm cao.

Ly nước mà Cố Ninh thường dùng, bình thường sẽ được đặt ở góc bên phải của bàn học, cô thích uống hồng trà. Cố Ninh thường xuyên đến trường một mình, tan học cũng một mình đi về, cô có thói quen bắt chuyến xe ở trạm cuối, như vậy khi lên xe sẽ không quá chen chúc, có thể có chỗ ngồi. Cố Ninh thích ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nói như vậy, trên xe có nhiều người hơn nữa cũng không thể chen chân đến chỗ cô.

Sau khi tan học, Hà Cảnh đã hai lần theo chân Cố Ninh, thậm chí có lần, còn đi theo Cố Ninh lên xe bus, ngồi ở bên cạnh Cố Ninh, chẳng qua lúc ấy Cố Ninh đeo tai nghe mp3, cho nên toàn bộ hành trình đều không có chú ý đến hắn, chỉ có một mình hắn là đổ mồi hôi đầy lòng bàn tay.

Sau khi theo đuôi Cố Ninh như vậy vài lần, Hà Cảnh liền buông tha cho, hắn cảm thấy phương thức này có chút quá biến thái…

Thích một người là cảm giác gì, Hà Cảnh cũng không rõ lắm, ở trong lòng hắn, chữ “thích” này chẳng khác nào khắc vào tim hai chữ “Cố Ninh”, tương đương với tên của cô bé ngày đó.Hắn cũng từng nghĩ tới, tại sao mình lại thích Cố Ninh, sau này cẩn thận cân nhắc mới hiểu, bản thân hắn không có lý do gì không thích Cố Ninh, thành tích học tập của đối phương rất tốt, bộ dạng xinh đẹp, tính cách cũng tốt, nhưng lại cô đơn. Tóm lại, mỗi một điểm trên người Cố Ninh hắn đều thấy không tệ, hắn thậm chí phân không rõ, là bởi vì hắn thích loại hình nữ sinh như Cố Ninh, hay là chỉ vì thích Cố Ninh, cho nên hắn mới thích loại hình này…?

Lúc sắp thi tốt nghiệp, đột nhiên đầu óc hắn nóng lên, làm ra một quyết định to gan, hắn muốn thổ lộ với Cố Ninh! Kết quả không phải thất bại, mà là đương sự căn bản không có xuất hiện, hắn bị hiệu trưởng mắng một trận, vẫn là một người chị lúc trước xuất thân từ viện phúc lợi biết chuyện nên đến nói đỡ cho hắn. Kỳ thật Hà Cảnh biết trường học sẽ không khai trừ hắn, hắn là tinh anh của bộ môn thể dục thể thao, cho nên mới đặc biệt trúng tuyển vào trường cấp II, chủ nhiệm lớp đã nói qua với hắn, chỉ cần hàng năm hắn đại diện cho trường học tham gia đại hội thể dục thể thao của thành phố, trước tiên có thể cử hắn đi học chuyên ngành đào tạo thể dục thể thao.

Hà Cảnh biết điểm trúng tuyển vào trường chuyên thể dục thể thao, so với trường văn hóa thì thấp hơn rất nhiều, hơn nữa thể lực hắn tốt, cũng rất có thể được cử đi học đại học. Ngược lại hắn không lo lắng mình không thể học đại học, chỉ là hắn không muốn học mà thôi. Trời sinh hắn không có tư chất học hành, cũng không muốn sau khi tốt nghiệp đại học trở thành giáo viên dạy thể dục gì đó.

Mãi cho đến sau khi thi tốt nghiệp cấp II, xảy ra một sự kiện, hoàn toàn thay đổi cuộc sống của hắn. Một người bạn lúc trước của cha hắn tìm được hắn, nói là muốn dẫn hắn đi, người kia chính là người cả hai giới hắc bạch đều phải kính nể – Tiêu lão Đại, lúc ấy Hà Cảnh đắc tội với một số người, không đi không được, hơn nữa hắn không muốn lại chật vật như vậy xuất hiện ở trước mặt Cố Ninh.

Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua cha hắn, càng không biết cha hắn lại có một người bạn như Tiêu lão Đại, tiền đồ chưa biết ra sao, giống như là nhắm mắt đánh cược một lần.

Sau khi Tiêu lão đại mang hắn về, cũng không nói gì, gọi vài người đến dạy dỗ hắn, quăng cho hắn một địa bàn vô cùng phức tạp để hắn quản lý, mấy tháng đó, Hà Cảnh thật sự rất gian khổ, những gì mà những người đó dạy hắn không giống như kiến thức trong trường học, có người trên người thậm chí đã giết người, cả người đầy sát khí, hắn chỉ có thể buộc bản thân phải thích ứng. Thực tế chứng minh, sự thích ứng của hắn rất mạnh mẽ, ngay cả Tiêu lão Đại cũng rất bất ngờ, dần dần bắt đầu nể trọng hắn. Người ngoài đều nói Tiêu lão Đại không xem trọng con trai mình, ngược lại đi trọng dụng một người ngoài, cho dù con trai ông ta là bao cỏ, cũng là cốt nhục của ông ta, điểm này, Hà Cảnh cũng cảm thấy kỳ quái, sau này rốt cuộc hắn cũng biết được nguyên nhân thực sự.

Thì ra, hắn chính là con riêng của Tiêu lão Đại, Tiêu lão đại làm lớn bụng một người vợ của đàn em ông ta, và hắn chính là kết quả của việc đó, cứ như vậy, tất cả mọi chuyện đã có thể giải thích rõ ràng.

Hà Cảnh cảm thấy, hắn là con của ai cũng đều không quan trọng, ân oán đời trước đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, hắn lớn lên từ viện phúc lợi, cho nên, hoàn toàn không cần phải rối rắm mấy chuyện đó, nếu không phải mấy đứa con trai của lão già họ Tiêu kia đều là bao cỏ, sao ông ta lại đi tìm hắn trở về? Khi hắn vừa tới đây, lão già họ Tiêu đem địa bàn phức tạp nhất giao cho hắn cũng không phải ý tốt gì, Hà Cảnh biết, đối phương chính là muốn kiểm tra năng lực của hắn, khảo nghiệm xem hắn có đủ tư cách để làm con trai của nhà họ Tiêu hay không.

Tình cha con giữa hai người hết sức đơn bạc. Tiêu lão đại cần một người kế thừa sự nghiệp của ông ta, còn Hà Cảnh cần một chỗ dựa, lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Từ đầu tới cuối, hắn vẫn là chính hắn. Có lẽ thật sự là quan hệ huyết mạch quấy phá, Hà Cảnh phát hiện bản thân hắn rất thích hợp với cuộc sống này.

Nhưng leo cao quá nhanh, tự nhiên sẽ chọc mọi người đỏ mắt, khiến một đám người tâm ngoan thủ lạt tâm phục khẩu phục là không thể nào, chỉ có thể càng thêm tâm ngoan thủ lạt so với bọn họ, mới có thể có lực uy hiếp, đã bước vào thế giới này, trước giờ đều là ăn cứng mà không ăn mềm.

Hà Cảnh đã lăn lộn trong thế giới này bao lâu, thế nhưng cũng dần trở nên chết lặng. Bất quá, mỗi lần Hà Cảnh nghĩ tới lời khuyên trước kia của Cố Ninh, trong nháy mắt hắn đều sẽ thanh tỉnh một chút, lời của người khác hắn có thể không nghe, nhưng mà những gì mà Cố Ninh nói, từng chữ một hắn đều ghi nhớ rất rõ ràng.

Dù hắn đã bước chân vào con đường này, Cố Ninh lại muốn hắn bất cứ việc gì cũng phải chừa lại một đường lui, giúp mọi người làm điều tốt, có đôi khi nhớ tới, Hà Cảnh sẽ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lúc hắn cười, trong nháy mắt tâm cũng sẽ trở nên mềm mại hơn.

Sau này, chính nhờ những lời mà Cố Ninh nói đã cứu hắn một lần, hai đứa con trai bao cỏ của Tiêu lão đại, giăng một cái bẫy dụ hắn chui vào, cố ý khiêu khích, lúc đàn em dưới tay hắn đều tức giận phẫn nộ đầy chính nghĩa, trong nháy mắt Hà Cảnh lại nhớ tới những gì mà Cố Ninh đã nói, hắn bình tĩnh trở lại, cho nên không mắc mưu, xem như tránh được một kiếp. Cũng bởi vì chuyện lần đó, khiến cho Tiêu lão Đại hoàn toàn thất vọng đối với hai đứa con trai bao cỏ của ông ta, và càng thêm nể trọng Hà Cảnh, Hà Cảnh có thể nói là lên như diều gặp gió.

Thế giới này, giữa TRẮNG & ĐEN là vô số MÀU XÁM, cho dù không phải màu trắng, Hà Cảnh cũng không muốn khiến bản thân hoàn toàn biến thành màu đen, bởi vì hắn biết, nhất định Cố Ninh sẽ không thích, hắn cố ý giảm bớt việc tiếp xúc với những chuyện phạm pháp. Trên thực tế, hắn cảm thấy Cố Ninh rất thông minh, hẳn là cô mơ hồ đã biết hắn đang làm cái gì, cho nên trong lòng mới có kiêng kị, thế giới này, ai thất vọng với hắn, hắn đều không thèm để ý, duy chỉ có Cố Ninh là không được.

Có đôi khi Hà Cảnh sẽ nghĩ, nếu như không có sợi dây mang tên Cố Ninh lôi kéo hắn, không chừng bản thân đã không còn kiêng nể gì mà làm loạn, rồi hắn sẽ biến thành bộ dáng gì? Có lẽ sẽ triệt để trở thành Đại ca xã hội đen xấu xa nào đó cũng không chừng.

Chẳng qua, may mắn là hắn gặp được Cố Ninh, đây là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời hắn, làm cho hắn cảm thấy, kỳ thật ông trời đối với hắn cũng không tệ.

Thấy Cố Ninh bị đẩy vào phòng sinh, tay Hà Cảnh đều run rẩy lợi hại, anh cứ đi tới đi lui trên hành lang, cuộc đời anh chưa từng có giờ phút nào lại cảm thấy khẩn trương như hiện tại, thậm chí anh còn muốn thay thế Cố Ninh đi chịu phần khổ cực này…

Quá trình sinh cũng không được thuận lợi, lúc Cố Ninh được đẩy ra khỏi phòng sinh, tinh thần anh đã vô cùng hoảng hốt, cô đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt Hà Cảnh, há miệng thở dốc thì thào nói:

– “Đừng khóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.