Cuộc Sống Ở Đông Cung Của Tần Xu

Chương 3: Gặp thái tử




Tần Xu quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao nắm chặt, thâm tâm lại nghĩ tới người khác.

Sau Tô Nguyên Hương được phong làm Chiêu nghi, Thôi Bảo Châu cùng Mục Cẩm Hoa liền được phong làm Mỹ nhân, Vương Bội Huy thế nhưng lạị được sắc phong làm Thái tử Tài tử. Ngay sau đó liền đến phiên Tần Xu tiếp chỉ, đây không phải là có ý muốn nói Vương Bội Huy cùng Tần Xu đều giống nhau được chỉ cho Thái tử điện hạ sao?!

Tần Xu vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng khẩn cầu ông trời nhất định, nhất định phải đem nàng cấp thái tử. Bằng không, sau này nàng thật không biết phải làm thế nào.

Bên tai truyền đến thanh âm thái giám lanh lảnh cũng có chút chói tai: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tần thị tính tình ôn lương, đoan trang thục duệ... Nay sắc phong Tần thị vi Thái tử Thục nữ. Khâm thử!”

Thẳng đến khi thái giám kia đọc xuống chữ cuối cùng, Tần Xu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tần Thục nữ, tiếp chỉ đi.”

“Dân nữ tạ chủ long ân.” Tần xu cung kính dập đầu một cái, sau đó mới giơ lên hai tay, tiếp nhận thánh chỉ từ tay thái giám.

Có thể nói ý chỉ này, Tần Xu trong long thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với nàng mà nói, có thể đi hầu hạ Thái tử điện hạ không khác nào tránh được một kiếp.

Khó tin được, trước tiên không nói Thôi Bảo Châu ngày thường luôn tự cho rằng mình tài trí hơn người, bây giờ lại đành phải ở bên dưới Tô Nguyên Hương, làm một Mỹ nhân nho nhỏ, còn không biết trong long nàng ta nghẹn khuất bao nhiêu đâu. Lại nói, mấy tháng qua, Tần Xu cùng Vương Bội Huy chung đụng không nhiều lắm, đến nói chuyện cũng lười mở miệng với nhau vài câu. Lần này cùng đi hầu hạ Thái tử điện hạ, xem ra chính là sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đích xác là hai kẻ xa lạ.

Chung quy không thể, công công truyền chỉ mới đi, các nàng lập tức có thể chuyển biến thân phận, phân ra tôn ti trật tự thế nào, thuần nhất một vị Mỹ nhân, một vị Chiêu nghi. Người nào cũng đều hiểu được làm bộ đoan chính sớm sẽ chỉ làm kẻ không phóng khoáng.

Cho nên sau một lúc lâu, ai nấy đều không hẹn mà nhất loạt trở về phòng của mình.

Thời điểm xoay người trở về phòng, Tần Xu nhìn ánh mắt Mục Cẩm Hoa vẫn dừng lại trên người của mình, nghĩ muốn tiến lên rồi lại không thể nhấc bước, nàng biết Mục Cẩm Hoa có chuyện muốn nói với nàng, nhưng bây giờ, nàng là Thái tử Thục nữ, nàng ta là Hoàng đế Mỹ nhân, nói chuyện vẫn là không thuận tình hợp lý. Tần xu hướng nàng cúi đầu, lúc này mới vào phòng chính mình.

Nếu Hoàng Thượng ý chỉ đều truyền xuống dưới, không cần phải nói, hiệu suất đương nhiên là rất nhanh chóng. Chỉ qua nửa canh giờ, còn có Thái giám chuyên biệt dẫn Tô Nguyên Hương, Mục thị, Thôi thị ba người đi. Mà Tần Xu cùng Vương Bội Huy lại không cần người dẫn đi, bởi vì Tào mama thân cận bên người Hoàng hậu đích thân tới đây truyền lời, Hoàng hậu nương nương nói, đã tới Đông cung hầu hạ, nhất định phải có hiểu biết về Đông cung, cho nên, còn phải nghiêm túc dạy dỗ một ngày, chờ ngày mai mới nhập Đông cung.

Tần Xu hiểu, việc này tất nhiên là quan trọng. Nếu đã vào Đông cung còn cái gì cũng không biết, sẽ lại hao tâm tổn trí nghe ngóng, cuộc sống sau này khẳng định sẽ không thoải mái.

Công bằng mà nói, Tào mama tới thật đúng thời điểm.

Tào mama nghiêm túc cất bước, giảng giải cho hai người quy củ của Đông cung một lần.

Cùng lúc trước có khác biệt, lần này Tần Xu cùng Vương Bội Huy ngồi ở trước bàn, mà Tào mama lại đứng. Bởi vì Hoàng Thượng có ý chỉ, nàng cùng Vương Bội Huy chính là thân phận chủ tử. Nghiêm túc mà nói, trong cung nào có chuyện khi nói chuyện chủ tử cũng phải đứng theo nô tài.

Tần Xu trong lòng cảm khái, nhưng không thể không thừa nhận Tào mama là nghiêm túc quy củ.

Một buổi chiều sau đó, Tần Xu từ chỗ Tào mama đã biết thêm nhiều chuyện tình của Đông cung.

Tỷ như, vị Đông cung Thái tử điện hạ kia chính là Trưởng Hoàng tử * của Đương kim Thánh thượng, thân mẫu là Cung phi nương nương, mà Cung phi nương nương ban đầu chính là một cung nữ nho nhỏ theo hầu Thái hậu, sau lại may mắn được Hoàng Thượng sủng hạnh, mới có thể đản hạ hoàng tự.

(*) Trưởng Hoàng tử: Là Hoàng tử đầu tiên của Hoàng đế, không nhất định là đích tử. Khác với Hoàng trưởng tử là Hoàng tử dòng chính đầu tiên của Hoàng đế.

Tỷ như, hiện giờ Đông cung trừ bỏ Thái tử phi Quách thị thì chỉ có Thường Tuyển thị, cùng Diêu Thục nữ, trong những người này, chỉ có Thái tử phi hạ sinh đích trưởng nữ. Nên nói, người hầu hạ bên cạnh Thái tử, là cực kỳ ít, âu cũng hiểu sao Hoàng đế lại đem hai nàng cấp cho Đông cung Thái tử.

Khi nghĩ đến đó, Tần Xu há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không nói được cái gì, được rồi, đối với thái tử mà nói, ba nữ nhân quả là ít đến thảm thương.

Nghe xong Tào mama giảng giải, lại dùng xong bữa tối, thắt lưng Tần Xu đau đến không chịu nổi. Đại khái là do phải ngồi quá lâu thôi /_!

Trong lòng Tần Xu còn có nhiều chuyện chưa làm rõ, nhưng là lúc này nàng chỉ có thể nghĩ mà không thể nói ra. Chuyện duy nhất nàng có thể làm bây giờ là ngủ một giấc thật an tĩnh, có như vậy thì khả năng chịu đựng ngày mai mới tốt được.

Mặc kệ thế nào, có thể từ nữ nhân của Hoàng Thượng biến thành nữ nhân của Thái tử cũng đã là ông trời chiếu cố tới nàng.

Ngày hôm sau mặt trời vừa ló đã có cung nữ tới gõ cửa Tần Xu còn đang mê mệt.

Chải đầu rửa mặt xong, lại dùng một chén canh ngô, Tần Xu mới thấy Tào mama từ bên ngoài tới, vội đứng dậy lại bị nàng cản lại.

“Cô nương, không thể, sau này cô nương là người bên cạnh Thái tử, lễ này của cô nương lão nô nhận không nổi.”

Tần xu cười cười ngượng ngùng, vẫn là cố ý nhún người: “Bác đừng cười nói ta, tuy nói trong cung quy củ là như thế, nhưng mấy ngày này đã làm phiền bác dạy dỗ nhiều, tự nhiên là nên tạ ơn bác.”

Thấy nàng như vậy, Tào mama không có ngăn cản nữa, vừa cười vừa nói: “Cô nương quả là người có lễ, quy củ cơ bản quả là nắm không tồi, sau này chắc chắn có phúc hóa.”

Tần Xu trong lòng hiểu được, Tào mama nương lời này chỉ điểm nàng, lập tức liền gật gật đầu: “ Xin đa tạ lời tốt lành này của bác.” Tào mama dù không nói nhiều lời, nhưng phần tâm ý này nàng nhất định phải thừa nhận.

Tào mama vừa đi chẳng được bao lâu, người của Đông cung sẽ tới, nói là phụng mệnh Thái tử, đến đón Vương tài tử cùng Tần thục nữ đi qua.

Thân phận của Tần Xu ở Đông cung là thấp nhất thân phận,dĩ nhiên sẽ không có cơ hội cử hành lễ sắc phong, vừa đến Đông cung, đã bị an bài ở một tiểu viện bên trong, nếu không có mệnh lệnh của Thái tử phi, ngay cả tư cách đi thỉnh an nàng cũng không có. Nhưng Vương Bội Huy, hiện giờ là Vương tài tử, so với Thái tử phi chỉ thấp hơn một bậc, cho nên ở trong sân xiêm áo án bàn, y quy củ mà tiến hành, khiến cho Đông cung náo nhiệt không ít.

Những chuyện này đều là từ trong miệng cung nữ Hồng Nhị bên người Tần Xu đích mà nghe được.

Thân phận của nàng, bên người chỉ có hai cung nữ, một người tên là Ngân Hạnh, một người tên là Hồng Nhị. Ngân Hạnh gương mặt nhìn rất trầm tĩnh, rất an phận thủ thường. Nhưng Hồng Nhị, trước mặt nàng mặt mày rạng rỡ, chỉ có điều bản lãnh trong một ngày của nàng có thể khiến Tần Xu biết được không ít chuyện.

Tỷ như, Thái tử phi Quách thị không được sủng, Thái tử sủng ái chính là Thường tuyển thị. Tỷ như, Diêu thục nữ vốn là người của Thái tử phi, nàng cùng Thường tuyển thị không hợp, bởi vì nàng hoài nghi trước kia nàng sảy thai là do Thường tuyển thị động tay chân. Tỷ như, Đông cung còn có một Cát thị là cung nữ thông phòng vốn là cung nữ hầu hạ của Cung phi nương nương, vài năm trước được ban cho Thái tử, tuy rằng nàng chỉ là một cung nữ thông phòng, nhưng vì e ngại Cung phi nương nương, Thái tử phi đối đãi với nàng cũng vô cùng tốt.

Tần Xu nghe qua một lần liền luôn nhớ kỹ trong lòng.

Tần Xu không biết Hồng Nhị vẫn đứng sau nàng đây liệu có theo chủ tử khác không, nhưng nhìn nàng nói nhiều như vậy, không hẳn là giả tạo.

Nghe nhiều them một chút mới có thể bớt đi sai lầm.

Ở tiểu viện ngây ngốc hết hai ngày, Tần Xu mới thấy Thái tử phi Quách thị trong miệng người khác tới.

Có lẽ là tọa ở vị trí cao quý đã lâu, toàn thân Quách thị tỏa ra một cỗ quý khí lại ung dung, tuy nàng vận một bộ y phục độc màu lam, mặt mang ý cười ngồi trên nhuyễn tháp, nhưng Tần Xu hiểu được, Quách thị bên trong vẫn là một nữ nhân vô cùng khó đối phó.

Tần Xu chậm rãi tiến lên, thật quy củ quỳ trên mặt đất, hành đại lễ: “Tì thiếp gặp qua Thái tử phi nương nương.”

Quách thị gật gật đầu, tầm mắt dừng ở trên người nàng đánh giá một lát, thấy nàng kính cẩn nghe theo, quần áo cũng là kiểu dáng vô cùng bình thường, trong mắt lại them vài phần ý cười.

“Trách không được ngay cả Hoàng Thượng cũng nói ngươi quy củ, có thể thấy được ngươi học quy củ trong cung không tồi.”

Tần Xu kinh ngạc một lát, mới nghĩ đến ngày ấy trước đại điện, Hoàng Thượng hình như là từng nói qua một câu như vậy.

Nguyên văn câu nói của Hoàng thượng hình như là: Thật là một nữ nhân ngoan ngoãn quy củ.

Nhìn thấy Tần Xu lộ vẻ mặt kinh ngạc, Quách thị cười nói: “Đứng lên đi, ngươi tuổi còn nhỏ, không cần phải nói cái gì cũng đều cân nhắc. Trong cung cái gì cũng tốt, lại quá nhiều quy củ, khó tránh khỏi câu nệ.”

Tần Xu tạ ơn xong, mới chậm rãi đứng dậy.

Quách thị liếc mắt nhìn Tần Xu một cái, khẽ cười cười, quay đầu sang mama bên cạnh, nói: “Đi lấy một cái đĩa phù dung cao lại đây.” Nói xong quay đầu đối diện Tần Xu, ôn nhu nói: “Chúng ta vừa ăn điểm tâm, vừa nói chuyện một lát, ngươi cũng không cần phải câu nệ.”

Tần Xu gật gật đầu, trong đầu làm sao không biết tiếp nhận tư tưởng là thứ yếu, quan trọng trên hết vẫn là nói chuyện.

Nghĩ vậy, Tần Xu còn có chút không an tâm, mặc dù Quách thị tỏ ra vô cùng hòa nhã, nhưng có thể thuận lợi ngồi trên Thái tử phi vị, sao có thể cùng nàng nói chuyện đơn thuần.

Quách thị phân phó cung nữ bên người cấp nàng tọa, còn nói: “Nghe nói ngươi là người từ phía nam, đến trong cung còn thói quen?”

Còn nói: “Nếu có việc gì cảm thấy không quen, có thể nói cho bản cung nghe một chút. Điện hạ ngày thường rất bận, rất ít quản chuyện của hậu viện.”

Tần xu nhỏ giọng nói, gần nhất một hồi, trong lòng vì quá khẩn trương mà thiếu đi vài phần tự nhiên, chẳng qua mỗi một câu nói, đều nghĩ sao cho không đắc tội với Quách thị.

Mới nói, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, có một cung nữ vén rèm xe bước vào, bẩm báo nói: “Nương nương, Điện hạ tới đây.”

Tại Đông cung có thể được gọi “điện hạ”, chỉ có mỗi Thái tử, Tần Xu trong lòng không khỏi hồi hộp, vội đứng dậy, trên mặt mang theo sự khẩn trương không hề che giấu.

Quách thị tinh tế đánh giá Tần Xu một lát, lúc này mới cười trách nói:“Thật sự là tính trẻ con, ngươi vừa vào Đông cung, làm sao cần kiêng dè.”

Khi nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến âm thanh thỉnh an: “Nô tỳ ( nô tài) gặp qua Điện hạ.”

Quách thị đứng dậy, cười nghênh đón.

Tần Xu đi theo phía sau nàng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi nàng nếu không tỏ ra sợ hãi khẩn trương, còn không biết bây giờ Quách thị nghĩ thế nào đâu.

“Thiếp thân thỉnh an Điện hạ.” Quách thị mới đi tới cửa, liền có người vén mành liễu, một dáng người thon dài, quanh thân lộ ra một cỗ quý khí uy nghi trước tuổi nam tử đi đến.

Tần xu chỉ nhìn liếc mắt một cái, cũng không dám lại nhìn, đi theo phía sau Quách thị quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.