Cuộc Sống Nông Thôn Gà Bay Chó Chạy

Chương 2: Chương 2





Quang Quang chỉ mới hồi phục sau khi nằm trên giường một thời gian dài, trong thời gian này, nàng nhìn thấy tam ca của mình là Hàn Hiếu Chính đi săn trở về.  Hiếu Chính mới chín tuổi, là một tiểu hài tử có khuôn mặt thanh tú nhưng quá đen và gầy, nếu hắn mặc đồ trắng sáng hơn, nhất định sẽ là một hài tử xinh đẹp.  "Quang Nhi, ngươi sao rồi? Nương nói ngươi không sao chứ?" Hàn Hiếu Chính đặt giỏ sau lưng xuống rồi chạy vội vào phòng, sau đó đưa tay sờ sờ lên trán muội muội.  Hắn nói giọng nghiêm nghị như một người lớn, "Ừm, hình như không còn nóng nữa, mau khỏe lại, ta dẫn muội đi hái cam rừng."  Quang Quang trong đầu lập tức hiện ra cảnh thiếu niên cùng muội muội chơi đùa, "Tam ca, tỷ tỷ đi đâu rồi?  Trên khuôn mặt đen kịt của Hiếu Chính hiện lên một tia oán hận, "Bị đại bá mẫu gọi đi giặt y phục chứ sao"Hai người đang nói chuyện, đột nhiên trong sân truyền đến tiếng thùng nước rơi xuống đất, sau đó là một tràng tiếng chửi rủa đinh tai nhức óc.  "Nha đầu chết tiệt, nhìn xem ngươi làm chuyện tốt gì đi, ngươi vừa mới làm cho cái váy của Tiểu Đường mới mặc hai lần đã hỏng mất rồi.


Là ngươi cố ý phải không?"  "Không phải đâu đại bá mẫu, y phục dính một vết màu, lúc con chưa giặt đã bị như vậy, con giặt mấy lần cũng không sạch."  Giọng nói bất bình và đau khổ này đương nhiên là con gái lớn của Nhị Phòng, Hàn Tiểu Miên.  Quang Quang và Hiếu Chính liếc nhau rồi chạy ra ngoài, sân của nhà họ Hàn giống với hầu hết các ngôi nhà ở làng Đại Liễu, được làm bằng bùn và cỏ.  Sân hình vuông, hai gian tả hữu năm gian chính, năm gian phụ, hai gian bên trái cạnh cổng là phòng bếp và tạp vụ, bên hữu là chuồng lợn và chuồng gia súc.

.  Nhà chính có cửa hậu dẫn ra sân sau, có hàng rào bao quanh, trồng các loại rau, thả rông gà vịt.  Lúc này trong sân, Hàn Tiểu Miên đang ngồi xổm bên cạnh giá phơi, che chân khóc, chậu gỗ bị lật nghiêng một bên, y phục giặt xong vương vãi khắp sàn, rốt cuộc là vì sao?  "Đại bá mẫu, người tính làm gì vậy? Người lại bắt nạt tỷ tỷ của ta rồi." Hàn Hiếu Chính tức giận chạy tới, muốn kéo nàng lên.  Quang Quang nhìn Ngô Thị kiêu hãnh, chưa đến bốn mươi tuổi, với khuôn mặt dài, đôi mắt hình tam giác, lông mày mỏng và trên mặt là một lớp phấn mỏng.  Đại bá mẫu nàng ta mặc một chiếc áo choàng ngắn ở phần trên cơ thể với một chiếc váy màu xanh đã sờn một nửa, và một chiếc kẹp tóc màu bạc cài xiên vào thái dương.  Từ điều này có thể nhìn ra Lâm thị (mẫu thân nàng) và Ngô thị đơn giản là không thể so sánh được, họ căn bản không cùng đẳng cấp, Quang Quang không khỏi than thở trong lòng.  Đồng thời cũng vì Lâm thị không đáng giá, cũng là con dâu của nhà họ Hàn, làm thế nào mẫu thân nàng lại ra nông nỗi như vậy?  Nghe được lời buộc tội của Hiếu Chính, đôi mắt hình tam giác của Ngô Thị nheo lại rồi cười lạnh nhìn chằm chằm vào tỷ đệ hắn: "Oắt con, ngươi nói nhảm cái gì? Ta khi nào bắt nạt tỷ tỷ ngươi?  Là tỷ ngươi cố ý làm hỏng y phục của Tiểu Đường trước, còn không cho ta nói câu nào sao? Thật sự là cùng nương của người là một dạng, nhìn xem bình thường im ỉm nói chẳng nên câu, liền giống như nhịn không đánh rắm."  Hàn Hiếu Chính đỏ mặt, nhưng dù sao cũng là nam tử, không thể tùy tiện chửi thề như Ngô Thị , hơn nữa hắn ta chúng quy vẫn là một vãn bối.  Hàn Tiểu Miên mười ba tuổi, vóc dáng chưa lớn, tóc đã héo và thân hình gầy gò, đang mặc bộ y phục cũ của Lâm Thị, nàng kéo đệ đệ mình thật mạnh để ngăn Hàn Hiếu Chính làm bất cứ điều gì khiến Ngô Thị càng tức giận hơn, nhìn Hàn Quang Quang đặc biệt lo lắng.  "Hừ, tiểu tử ngươi dám cùng lão nương lớn tiếng?"  Thấy Hàn Hiếu Chính và Hàn Tiểu Miên ngừng nói chuyện, Ngô thị càng thêm tự hào, chỉ vào Hàn Tiểu Miên và hét lên một lần nữa: "Nha đầu chết tiệt, ngươi đã làm hỏng quần áo mới của Tiểu Đường, nói ngươi một chút thì có làm sao ?"  Nhà ngươi đều là kẻ làm biếng, ngươi làm sao đền nổi, mẫu thân xuất thân bần hàn của ngươi có thể trả nổi sao? "  Hàn Quang Quang tức giận sắp chết, họ Ngô này thật sự là ghê tởm đến cực điểm.  "Ta nói này Đại Bá mẫu, người không cần phải nói như vậy, tỷ tỷ ta không có làm hỏng y phục, coi như tỷ tỷ của ta làm, cũng phải xem tại sao hỏng đúng không?"  "Một nhà các người đều có tay có chân sao không tự giặt y phục, để tỷ tỷ ta tự giặt hết, tại vì sao? "  Tỷ ấy không phải nữ nhi của người, nếu người siêng năng hơn một chút, y phục của gia đình Đại bá mẫu đã không cần tỷ ta giặt, mà tỷ ta không giặt y phục của nhà đại bá mẫu, chẳng phải như vậy sẽ không làm hỏng đồ của Tiểu Đường tỷ sao?  Muốn trách thì cũng trách cả nhà đều lười, cũng không trách được tỷ tỷ ta.


"  Bảy cái lỗ của Ngô Thị bốc khói vì sự tức giận ngang ngược của Hàn Quang Quang, đôi mắt hình tam giác của nàng ta gần như lòi ra ngoài.  "Hừ, tiểu nha đầu nhà ngươi, ta chưa từng thấy ngươi to gan như vậy, bệnh một hồi liền to gan lớn mật, còn dám cãi lại ta sao? Những lời này toàn bộ đều là mẫu thân ngươi dạy ngươi sao?"  Hàn Quang Quang trong lòng cười lạnh một tiếng, đương nhiên không thể khách khí khi đối phó với loại cực phẩm này, ngươi càng nhường nhịn , người ta lại càng được nước lấn tới.  "Mẫu thân hiền lương thục đức, tự nhiên không thể dạy ta những thứ này, muốn nói bậy bạ, những thứ này không phải là học từ Đại bá mẫu người sao?"  "Rõ ràng tỷ tỷ của ta đã miễn phí cống hiến sức lực cho người, sao có thể trở thành kẻ ăn bám ở trong miệng ngươi rồi?  Giặt giũ và những việc khác mà người nên tự làm đều do tỷ ta giúp đỡ, không biết trân trọng thì mặc kệ, còn kén cá chọn canh?  Có nhiều y phục như vậy, dù có mắc một vài lỗi nhỏ cũng là đương nhiên, nếu như bá mẫu quá coi thường tỷ tỷ ta thì sau này các người tự mình giặt giũ, đâu trách được ai.


.

"  Ngô Thị tức giận đến ngã ngửa ra sau, nàng ta ôm tim thở hổn hển, sau đó, dưới sự sững sờ của Hàn Quang Quang, nàng ta vỗ đùi và tru lên.  "Ôi, nương thân của ta, người đi ra ngoài nhìn một chút, đám tiểu tử này đều muốn lật lọng, bọn họ không coi trọng ta, không coi trọng đại phòng của chúng ta ra gì."  Hàn Tiểu Miên khẩn trương bật khóc, cô lắc đầu nguầy nguậy với Quang Quang: muội muội, xin lỗi đại bá mẫu mau, đừng nói nhảm nữa."  Nhìn thấy hành vi của Ngô Thị như vậy, Hàn Quang Quang không nói nên lời, nàng đã biết Ngô Thị mạnh như thế nào, không có gì lạ khi tỷ muội làm dâu trong nhà đều không muốn đắc tội Ngô Thị.  Tuy nhiên, hết lần này đến lần khác, Tổ mẫu lại thiên vị họ Ngô nhất, điều này thực sự khiến người ta có tâm lý muốn đánh nhau.  Những người trong phòng chính cuối cùng cũng hoảng sợ trước sự náo động trong sân, Trần thị bước ra khỏi phòng chính cùng tỷ muội song sinh Hàn Hỉ Nhi và Hàn Nhạc Nhi.  Trần thị chưa đầy sáu mươi tuổi, trên mái tóc được búi lên tỉ mỉ đã điểm vài sợi bạc, Trần thị có khuôn mặt to, hơi ngăm đen, dáng người có phần cường tráng.  Hàn Hỉ Nhi và Hàn Nhạc Nhi đều mười bảy tuổi, hai người trông giống nhau đến bảy tám phần, tỷ muội hoàn toàn tránh được những ưu điểm của Hàn lão, về cơ bản họ thừa hưởng các đặc điểm khuôn mặt và ngoại hình của mẫu thân các nàng, dáng người mập mạp và khuôn mặt ngăm đen .  "Còn muốn gào sao? Ngươi vì cái gì lại làm ầm ĩ gia môn như thế, không có một ngày được thanh thản."  Những lời của Trần thị tất nhiên là đang mắng Ngô Thị.  Ngô thị bị Trần thị quở trách nên xuống nước, không còn hú hét nữa, liền nhặt quần áo trên giá phơi đưa cho Trần thị xem: " Thân nương của ta ơi, người xem, Tiểu Miên đã giặt những bộ y phục này.


Đồ trước đây dì của Tiểu Đường đã làm cho Tiểu Đường, vật liệu tốt như vậy mà bị hư sẽ hỏng, không phải là cố ý sao?"  Đôi mắt hình tam giác lộn ngược của Trần thị mạnh mẽ xoay chuyển, nàng ta dùng tay kéo mạnh quần áo.  Sau khi nhìn thật rõ ràng, liền tức giận mắng Hàn Tiểu Miên: "Nha đầu chết tiệt, nếu ngươi không kiếm được đồng nào thì thôi đi đừng có làm hỏng việc, giống như mẫu thân ngươi, suốt ngày làm họ Hàn nhà chúng ta chán ghét."  Ngô thị chỉ vào Hàn Quang Quang, "Nương, người không nghe vừa rồi nha đầu này nói gì về con sao, về đại gia đình của chúng ta..."  Quang Quang chỉ muốn lấy tay che trán, sớm biết chọc tiểu nhân kiểu gì cũng kéo theo lão bà bà đến, nàng đã cố làm thế nào để kéo giờ thêm một chút..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.