Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia

Chương 13: Chương 13





Khánh gia tiểu viện tửHôm nay Hồ Yến Lai chết sống không muốn về, ở lì bắc phòng, trên cái giường nhỏ, cùng Khánh Thúy Thúy nói chuyện.“Cho nên, ngươi để ta đi trước mặt Lý bà tử làm bộ nói này kia một phen, chính là đoán chắc nàng sẽ nói đi ra ngoài?”Khánh Thúy Thúy cười cười, “Lý bà bà là người thích nói xấu nhất trong thôn, ngươi nói ba câu, bà ta có thể vẽ ra thêm bốn năm câu.Chỉ cần đem chuyện hậu viện Huyện thái gia gia có chủ mẫu lợi hại, thường xuyên chà đạp mạng nhỏ của di nương nói ra, nàng bảo đảm có thể kể thành câu chuyện xưa đầy đủ.”Lý bà bà nghe thấy được, đó chính là người toàn thôn đều nghe thấy được.Thứ nhất nàng muốn nhìn một chút phản ứng của cha mẹ; thứ hai, nếu là lời này có thể truyền tới lỗ tai Vương nhị ca, nàng lại đi hỏi hắn có nguyện ý cưới nàng hay không, sự tình hẳn có nắm chắc.Bất quá hôm nay bị Vương nhị ca không chút do dự cự tuyệt, nàng vẫn là có chút khổ sở.

Vương nhị ca khẳng định cho rằng nàng đang trêu đùa hắn, vừa mới nói không muốn liền giơ chân chạy mất, hắn cao bảy thước, hai ba bước liền không thấy bóng dáng, nàng đến thời gian giải thích đều không có.Thật là buồn bực!Lần sau thấy hắn nhất định phải giải thích rõ ràng, Khánh Thúy Thúy sau đó ngủ yên một đêm.Ngày thứ hai an tâm ở nhà thêu hoa một ngày, thời điểm hoàng hôn, thừa dịp người trong nhà không chú ý, cùng Hồ Yến Lai chuồn ra khỏi sân.


Các nàng tính toán cùng đi trong thôn một chút, nhìn xem bản lĩnh miệng lưỡi Lý bà bà có hay không có tác dụng.Nếu sự tình hậu viện của Huyện thái gia gia đã được truyền ra, khẳng định có rất nhiều người âm thầm chỉ chỉ trỏ trỏ, nhóm tiểu tỷ muội trong thôn cũng có thể nghe được tiếng gió.Không nghĩ mới rẽ vào đường nhỏ, tự phía sau bức tường đột nhiên có một người ngăn ở trước mặt hai người.Khánh Thúy Thúy ‘ a ’ mà hô nhỏ một tiếng, nhận ra nguyên lai là Vương nhị ca.

Nàng che lại ngực bị kinh hoàng nói: “Vương nhị ca, ngươi trốn ở chỗ này làm gì?”Ánh nắng chiều mờ nhạt chiếu vào trên mặt nam nhân cao lớn.Chỉ nghe thanh âm hắn run rẩy, “Thúy...!Thúy Thúy cô nương, hôm qua ngươi nói muốn gả cho ta nói, còn giữ lời sao?”Một câu, ban đầu tiếng ‘ Thúy Thúy ’ còn kiên cường một chút, về sau thanh âm của Vương Nhị Ma Tử càng ngày càng thấp, ‘ mấy chữ ‘giữ lời sao ’ mới vừa nói ra liền hơi hối hận.Hắn hẳn là nghe được sự tình thực tế từ trong huyện, nói một câu không đầu đuôi như vậy, Thúy Thúy cô nương khẳng định sẽ tức giận.


Ngày hôm qua mới vừa nói không muốn, hôm nay liền đổi ý, Thúy Thúy cô nương sẽ không cho rằng hắn là cái kẻ lừa đảo đi?Đang miên man suy nghĩ, lại nghe được.“Còn tính.

Chỉ cần là Vương nhị ca, vẫn luôn còn tính.”Vương Nhị Ma Tử trong lòng cùng giống như nở hoa, có chút thẹn thùng mà cúi đầu.Khánh Thúy Thúy chỉ kinh ngạc một cái chớp mắt, trên mặt hiện lên một mạt cười ngọt ngào, mắt to sáng ngời cong thành hình trăng non, “Vương nhị ca hôm qua không phải còn không muốn sao?”Vương Nhị Ma Tử gãi gãi đầu, ba phần xấu hổ, bảy phần nghĩ lại mà sợ, “Ta hôm nay đi trấn trên họp chợ.”Khánh Thúy Thúy nhìn chỗ góc tường quả nhiên có một cái sọt, căng phồng, cũng không biết mua cái gì.

Nghe hắn tiếp tục giải thích ——.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.