Mà Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không nghĩ đến Lý Thu Hà lại yêu cầu mình hộ tống cho cô ta, chuyện này thật sự rất là ngoài ý muốn.
Thế nhưng người ta đã yêu cầu như vậy rồi, hắn cũng không có lý do nào để từ chối.
Chính vì thế, hắn chỉ có thể tạm thời chấp nhận yêu cầu này của cô.
Nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không hề biết rằng, việc này đã khiến cho Lý Trường Phong vô cùng tức tối.
Nhất là khi Lý Trường Phong nhìn thấy Lý Thu Hà đối với Lương Vĩnh Khang nở ra một nụ cười rực rỡ như mặt trời ban trưa, chuyện này càng làm cho hắn ghen ghét hơn bao giờ hết.
“Anh Khang, tôi rất cảm ơn anh vì chuyện lần trước.
Lúc đó nếu như không có anh, không biết bây giờ tôi có còn đứng ở chỗ này được không?” Sau khi cùng với Lương Vĩnh Khang rời khỏi hầm để xe, Lý Thu Hà bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.
Lương Vĩnh Khang chỉ khẽ cười đáp: “Lúc đó cho dù là ai, cũng sẽ ra tay cứu giúp cô mà thôi.
Tôi chẳng qua là chỉ có mặt đúng lúc, nên cô không cần phải cảm ơn làm gì!”
Chuyện này đối với Lương Vĩnh Khang có thể nói như là một việc tùy tiện nhấc tay, nhấc chân một chút.
Nhưng đối với Lý Thu Hà lại mang một ý nghĩa cực kỳ lớn.
Cho nên cô liền lắc đầu nói: “Làm sao lại như vậy được? Anh đã cứu tôi một lần, thì anh chính là ân nhân của tôi! À, phải rồi, lần trước tôi đã cho anh số điện thoại của tôi, anh có còn lưu lại đó không?”
Lương Vĩnh Khang nghe cô nhắc đến việc này, hắn nhất thời có chút lúng túng.
Quả thật sau lần đó, khi rời khỏi ngân hàng, hắn còn chẳng nhớ là cô đã đưa số điện thoại cho hắn.
Cho nên lúc này bị cô hỏi đến, hắn không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
Mà Lý Thu Hà sau khi nhìn thấy biểu hiện này trên gương mặt của Lương Vĩnh Khang, cô không khỏi mím môi nói: “Anh, anh không lưu lại số điện thoại của tôi ư?”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc này của cô, hắn quả thật là có chút bị dọa sợ, không khỏi vội vàng mà đem cái “cục gạch” Nokia của mình ra, nói: “Lần trước do có việc trong người nên tôi đi hơi vội, bây giờ tôi có đem theo điện thoại ở đây, cô đọc lại số cho tôi đi, tôi sẽ trực tiếp nhá máy qua cho cô!”
Lúc này Lý Thu Hà nhìn thấy Lương Vĩnh Khang cầm ra một cái điện thoại vừa cũ kỹ vừa rẻ tiền, khuôn mặt sắp khóc của cô không khỏi trở nên quái dị vô cùng: “Anh, anh giờ này vẫn dùng đến loại điện thoại này ư? Chẳng lẽ anh không dùng Zalo hay Facebook gì sao? Tôi thấy công việc của anh không đến mức không mua nổi một chiếc điện thoại thông minh nha?!”
Lương Vĩnh Khang đương nhiên là dư sức mua một cái điện thoại xịn xịn mấy chục triệu, nhưng hắn từ trước đến nay không có thói quen liên lạc với mọi người bằng Zalo hoặc Facebook, cho nên hắn mới lười mua những điện thoại đắc tiền như vậy.
Nói chung là, hắn thật sự rất tiếc tiền, chính vì thế lúc này nghe Lý Thu Hà hỏi như vậy, hắn chỉ có thể ngượng ngùng, đáp: “Mấy cái đó sao? Tôi không có dùng đến.
Thế nào, cô cũng dùng Zalo với Facebook sao? Vậy thì sau này có dịp tôi sẽ dùng thử xem sao?”
Lý Thu Hà nhìn thấy vẻ mặt của Lương Vĩnh Khang không phải là đang nói dối, trong lòng của cô đối với hắn càng thêm nghi hoặc.
Với cái thời đại này công nghiệp 4.0 này, cho dù là một đứa con nít, hay một ông lão năm sáu chục tuổi, ai ai cũng biết sử dụng Zalo, Facebook.
Nhưng một người trẻ tuổi như Lương Vĩnh Khang, dường như không có khái niệm về chuyện này.
Điều này không phải là quá kỳ quặc sao?
Nếu như nói là do hắn không có tiền để mua điện thoại xịn, cho dù có đánh chết cô, cô cũng không tin.
Một người không có tiền mà lại đến ngân hàng để gửi tiền sao? Huống hồ nhân viên của một tập đoàn lớn như tập đoàn Viễn Đông, không lý nào lại thiếu mấy triệu như vậy? Trừ phi anh ta là một người ăn chơi trát táng, phung phí tiền của.
Nhưng như thế lại càng không quá thích hợp.
Vậy thì lý do duy nhất chính là, thân thế của người này rất kỳ bí.
Có thể Lương Vĩnh Khang chính là một vị cao thủ võ lâm nào đó trong phim kiếm hiệp, thường ngày ở trên rừng sâu, núi thẩm để ẩn cử, cho nên không biết về thế giới hiện đại.
Hoặc có thể là, anh ta chính là một người cực kỳ có thân phận, không muốn lộ ra ngoài ánh sáng.
Như kiểu các đặc vụ ngầm của Mỹ, hay là điệp viên làm nhiệm vụ quốc tế… Càng nghĩ, trong đầu của Lý Thu Hà càng thêm sâu xa.
Mà ánh mắt của cô khi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang cũng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
“Anh thật sự là người kỳ lạ, một người có thân thủ phi phàm như anh, cho dù đi làm vệ sĩ riêng cho một người nổi tiếng, thu nhập cũng cao hơn thế này gấp mấy chục lần, thậm chí là gấp mấy trăm lần.
Anh chẳng lẽ cứ muốn suốt đời làm cái công việc bảo vệ bình thường này thôi ư?!” Lý Thu Hà nhìn lấy Lương Vĩnh Khang hỏi.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên không thể nói là do bản thân mình không hứng thú với việc làm vệ sĩ riêng, huống hồ bản thân hắn cũng có thu nhập không hề thấp.
Chẳng qua là hắn không muốn dùng tiên riêng vào mấy việc linh tinh mà thôi.
Cho nên lúc này, Lương Vĩnh Khang mới nhìn Lý Thu Hà, lắc đầu nói: “Việc nào cũng là việc, chỉ cần mình cảm thấy thoải mái là được.
Cho dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, mà trong lòng lúc nào cũng bị áp lực đè nén, sống không có một chút niềm vui thú, như vậy có khác gì một con rối bị giam trong một cái lồng giam lớn kia chứ?! Tôi không thích cuộc sống như vậy!”
Nghe mấy lời này của Lương Vĩnh Khang, trong lòng Lý Thu Hà càng thêm chắc chắn khẳng định, Lương Vĩnh Khang ắt hẳn là một vị cao nhân nào đó, chỉ muốn sống ẩn mình trong một lớp vỏ bọc bình thường mà thôi.
Thế nên lúc này cô rất vui vẻ nói: “Được rồi, tôi sẽ bấm số điện thoại của mình vào máy của anh, anh nhớ phải giữ liên lạc với tôi đấy! Nếu không tôi sẽ rất giận đó nha”
Lương Vĩnh Khang đương nhiên là không có mở miệng từ chối, hắn chỉ ầm ờ gật đầu cho qua chuyện.
Với lại nhìn thấy nụ cười tươi như hoa này của Lý Thu Hà, hắn cứ cảm giác cô gái này thật sự là rất đáng yêu.
Tất nhiên, đây chỉ là cảm giác bình thường mà thôi, hoàn toàn không có một chút tình cảm đặc biệt nào ở trong đó.
Với lại, từ lúc quen biết với Trương Nhã Kỳ rồi, Lương Vĩnh Khang cảm thấy, tất cả những cô gái khác đều không đáng để cho hắn phải quan tâm.
Tuy rằng, hôn nhân giữa hắn và Trương Nhã Kỳ chỉ là một tờ hợp đồng không hơn không kém, nhưng hắn vẫn nghĩ mình sẽ dùng hết tuổi thanh xuân của mình để ở bên cạnh cô ấy.
Còn sau khi hợp đồng kết thúc hai người sẽ như thế nào, hắn cũng không kịp suy nghĩ tới.
Dù sao thời hạn trong tờ hợp đồng này thật sự không phải là ngắn.
Nếu không phải vậy, Trương Nhã Kỳ cũng không trực tiếp chuyển cho hắn một trăm triệu vào trong tài khoản.
Mà lúc này, sau khi nhìn thấy hai người Lương Vĩnh Khang cùng Lý Thu Hà nói chuyện vui cười với nhau, còn âm thầm trao đổi cả số điện thoại.
Trong lòng Lý Trường Phong không khỏi bốc lên một trận nhiệt khí.
Hắn thật sự là không thể nào hiểu được, một tên nhân viên bảo vệ quèn như Lương Vĩnh Khang, làm sao lại có thể lọt vào trong mắt xanh của một nữ minh tinh nổi tiếng như Lý Thu Hà.
Chẳng lẽ một đội trưởng như hắn, còn không bằng một tên cấp dưới tầm thường hay sao?
“Không được, mình nhất định không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy? Hôm nay mình nhất định phải để cho tên Lương Vĩnh Khang kia biến mất khỏi công ty, vĩnh viễn không thể nào xuất hiện ở trước mặt mình nữa! Hừ, chỉ là một tên bảo vệ thấp kém mà thôi, hắn còn nghĩ có thể leo lên lưng một con thiên nga hay sao? Đừng có mơ!” Hai bàn tay của Lý Trường Phong lúc này đang nắm chặt lại với nhau, trong lòng thì không ngừng thì thầm.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến, vì sự xuất hiện của Lý Thu Hà lại làm cho hắn bị Lý Trường Phong hiểu nhầm.
Thế nhưng dù có biết được chuyện này, Lương Vĩnh Khang nhất định cũng sẽ khịt mũi khinh thường.
Người với người, không thể chỉ ganh ghét nhau là có thể sống được.
Muốn mình hơn người khác, thì hãy tự mình đi ra ngoài thể hiện lấy bản thân đi, đừng có đứng ở một chỗ lảm nhảm vì người ta hơn mình.
Lại nói, sau khi Lý Thu Hà đến tòa nhà Viễn Đông không bao lâu, trưởng bộ phận truyền thông là Lưu Thùy Dung đi ra ngoài tiếp đón.
Thấy đi bên cạnh Lý Thu Hà chỉ có một mình Lương Vĩnh Khang, mà nhóm vệ sĩ do Lý Trường Phong dẫn đầu lại đi theo phía sau cùng, Lưu Thùy Dung hơi bất ngờ một chút.
Nhưng thông qua Lý Thu Hà giải thích một phen, Lưu Thùy Dung cũng không nói thêm lời nào nữa.
Mà cô cùng với Lý Thu Hà và Lương Vĩnh Khang bắt đầu tiến vào trong thang máy, chuẩn bị đi đến phòng họp ở lầu trên cùng.
Sau khi ba người vừa ra khỏi thang máy, lúc này Trương Nhã Kỳ cùng với thư ký riêng của cô đã đứng đợi sẵn ở phía trước.
Khi nhìn thấy ba người xuất hiện, Trương Nhã Kỳ không khỏi tiến lên chào một tiếng: “Chào mừng cô đến với tập đoàn của chúng tôi, hy vọng là cô sẽ có một chuyến đi thật vui vẻ!”
Lý Thu Hà cũng rất khách sáo tiến lên chào hỏi vài câu.
Thế nhưng lúc này, ánh mắt của Trương Nhã Kỳ không khỏi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang một chút.
Cô thật sự không nghĩ đến Lương Vĩnh Khang lại xuất hiện ở chỗ này.
Chính vì vậy mới hơi nhíu mày nhìn tới, nói: “Anh làm sao lại ở đây? Trưởng bộ phận vệ sĩ ở đâu? Sao bọn họ không hộ tống cho cô Hà?”
Nghe Trương Nhã Kỳ hỏi liên tục như vậy, Lương Vĩnh Khang nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
May mà lúc này Lý Thu Hà lại lên tiếng, giải thích một phen cho Trương Nhã Kỳ biết nguyên nhân cụ thể bên trong.
Nghe vậy, hai đầu lông mày của Trương Nhã Kỳ không khỏi vẩy lên một cái, ánh mắt khi hướng về phía Lương Vĩnh Khang có chút không vui.
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến tình huống lại trở nên rắc rối như vậy.
Biết thế từ đầu hắn đã không nhận lời đi theo bên cạnh của Lý Thu Hà là xong chuyện rồi..