Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân

Chương 45




Edit: Thanh

Hạ Nhan vốn muốn giới thiệu ưu điểm của Từ Nghiễn Thanh với bà ngoại, không nghĩ tới đầu óc bà cụ xoay chuyển quá nhanh, lập tức đoán được chân tướng.

Kể từ khi có đêm đầu tiên, Từ Nghiễn Thanh trừ trực ca đêm ra thì hầu như đêm nào cũng ở cùng cô, không khác gì sống chung.

Nhưng Hạ Nhan vẫn thanh minh với bà ngoại: “Không phải ở chung, hai chúng ở lầu trên lầu dưới nếu không thì làm sao quen nhau chứ.”

Bà ngoại không tin, nam nữ trẻ tuổi, ăn một bữa cơm cũng dễ dàng làm ra chuyện huống chi thường xuyên ăn cơm, còn có địa lợi lầu trên lầu dưới.

“Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi.”

Bà ngoại chỉ chỉ phòng ăn, để người trẻ tuổi ngồi trước, bà vào phòng bếp nhìn một chút.

Hạ Nhan kéo cánh tay bà ngoại cùng đi, người giúp việc đang nấu cơm trong bếp, người giúp việc này đã làm ở nhà ngoại vài chục năm rồi, Hạ Nhan cũng quen thuộc.

Sau khi chào hỏi, cả ba người cùng nhau dọn bữa tối lên bàn.

Đêm nay người giúp việc ăn ở phòng bếp, Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh ngồi với bà ngoại, trên bàn có tất cả 8 món ăn và một bát canh, đủ thấy bà ngoại ngoài miệng ghét bỏ Hạ Nhan nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ vì Hạ Nhan có thể về.

Bà ngoại không hỏi nhiều về chuyện của Từ Nghiễn Thanh, chủ đề của bà chỉ xoay quanh Hạ Nhan, công việc đồng nghiệp ăn uống, chuyện to chuyện nhỏ đều hỏi tới.

Hạ Nhan cố ý nhắc tới chuyện cô bị đau bao tử người khám cho cô là Từ Nghiễn Thanh, chuyển hướng qua giới thiệu công việc của Từ Nghiễn Thanh.

Bà ngoại nhìn thoáng qua Từ Nghiễn Thanh: “Còn trẻ như vậy đã làm bác sĩ rồi?”

Từ Nghiễn Thanh giải thích: “Cháu thi đại học năm 17 tuối, 25 tuổi tốt nghiệp nhậm chức, theo nghề hơn hai năm.”

Bà ngoại tính toán một chút: “Bằng tiến sĩ?”

Từ Nghiễn Thanh: “Vâng, học y lấy bằng tiến sĩ dễ kiếm việc làm hơn ạ.”

Bà ngoại ngoài miệng không nói gì nhưng thật ra trong lòng rất hài lòng với nghề nghiệp của Từ Nghiễn Thanh, người lớn tuổi đều thích sự ổn định, nhất là mấy công việc như công chức, bác sĩ, giáo viên, v.v.

“Cậu con làm chung bệnh viện với tiểu Từ sao?” Bà ngoại hỏi Hạ Nhan.

Hạ Nhan: “Đúng vậy ạ, sau Quốc Khánh Nhiễm Nhiễm gặp rắc rối ở trường học, liên lụy làm cô Mạnh chủ nhiệm lớp bị gãy xương, cô Mạnh chính là thấy quan hệ đồng nghiệp của anh ấy và cậu nên mới không cần chúng ta bồi thường, à, quên nói với bà, cô Mạnh là mẹ của anh ấy, con cũng là sau này mới biết.”

Sắc mặt bà ngoại thay đổi, cháu gái mình thiếu ân tình của cô Mạnh, nếu bà ấy lại lạnh nhạt với Từ Nghiễn Thanh thì bất lịch sự rồi.

“Hóa ra còn có tầng quan hệ này, sức khỏe mẹ cháu thế nào rồi?” Bà ngoại cười, ánh mắt hiền lành mà nhìn về phía Từ Nghiễn Thanh.

Từ Nghiễn Thanh vội nói: “Đã không sao rồi ạ, cuối tháng trước đã có thể tự do hoạt động, bà ngoại không cần để trong lòng.”

Bà ngoại chắc chắn phải để trong lòng: “Sang năm Nhiễm Nhiễm thi đại học, nếu không phải mẹ cháu đỡ con bé, nó sẽ phải trì hoãn rất nhiều bài tập, cậu cứ đợi đi, nếu năm sau Nhiễm Nhiễm thi tốt thì nhà bà sẽ mở tiệc ăn mừng, cậu với mẹ cậu cũng phải tới.”

Từ Nghiễn Thanh cười nói: “Được ạ, vì bữa tiệc này của bà, cháu sẽ bảo mẹ cháu giao thêm bài tập về nhà cho Nhiễm Nhiễm.”

Hạ Nhan xém chút nữa đã phun nước trà trong miệng ra.

Bà ngoại bị Từ Nghiễn Thanh chọc cười ha ha.

Chờ cơm tối kết thúc, dưới sự hướng dẫn của Hạ Nhan, bà ngoại đã trò cuyện rất ăn ý với Từ Nghiễn Thanh, ai bảo anh là người đàn ông khác loài, thích nấu ăn làm vườn, hai sở thích này đều hợp với bà ngoại, không lo lắng không có gì để nói.

Bà ngoại cười híp mắt dẫn Từ Nghiễn Thanh đi xem hoa bà trồng.

Từ Nghiễn Thanh một lúc thì khen hoa bà trồng rất tốt, một lúc lại đưa ra lời khuyên chăm sóc cho những cây không được chăm sóc tốt, khỏi phải nói bà ngoại nghe chăm chú cỡ nào, ánh mắt bà nhìn Từ Nghiễn Thanh như Từ Nghiễn Thanh không phải tiến sĩ khoa y mà là tiến sĩ xuất thân từ chuyên ngành trồng hoa và thực vật của trường Đại học Nông nghiệp, nếu có chuyên ngành như vậy.  Pass chương 52: hongchodau

Hạ Nhan trở thành một người dư thừa.

Cô lên lầu ba xem xét, căn phòng thuộc về cô đã được dọn dẹp sạch sẽ, phòng khách bên cạnh cũng đã được dọn dẹp, bộ giường bốn mảnh* còn mới, có mùi thơm như vừa được phơi nắng.

(*Chủ yếu bao gồm: hai vỏ gối, một vỏ chăn và một ga trải giường)

Hạ Nhan dạo một vòng trên lầu, lúc cô xuống bà ngoại và Từ Nghiễn Thanh còn đang nói chuyện hoa cỏ.

Hạ Nhan mở TV tiếp tục xem chương trình.

Người giúp việc hỏi cô có muốn ăn trái cây không.

Hạ Nhan: “Không cần đâu ạ, dì đi nghỉ ngơi đi, hôm nay bận bịu quét dọn chắc dì cũng mệt rồi.”

Dì giúp việc quả thực bận rộn đến đau lưng, nói hai câu khách sáo rồi trở về phòng.

Bà ngoại muốn dẫn Từ Nghiễn Thanh qua đây cùng xem tivi.

Từ Nghiễn Thanh nói: “Bà qua đó trước, cháu vào bếp lấy chút trái cây, Nhan Nhan thích vừa ăn vừa xem.”

Anh nói rất tự nhiên, Hạ Nhan bị biệt danh của anh làm cho sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nghe Từ Nghiễn Thanh gọi mình như vậy.

“Vậy cháu cẩn thận một chút, đừng cắt vào tay.” Bà ngoại giao phó nói rồi tới chỗ Hạ Nhan.

Từ Nghiễn Thanh đi vào bếp.

Bà ngoại ngồi sát Hạ Nhan, lặng lẽ hỏi: “Thật sự không ở chung?”

Hạ Nhan im lặng, bà cụ sao vẫn còn nhớ chuyện này?

Cô không muốn thừa nhận, bà ngoại hừ một tiếng: “Cháu lừa gạt ai vậy, nếu quan hệ còn chưa đủ thân thiết sao cháu có thể dẫn cậu ấy tới gặp bà chứ?”

Hạ Nhan: “Không phải cháu muốn dẫn mà là anh ấy nhất định muốn đến góp vui.”

Bà ngoại: “Cậu ấy muốn đến cháu liền dẫn đến, cháu nghe lời đàn ông như thế khi nào vậy?”

Hạ Nhan đầu hàng.

Bà ngoại nhìn về phía phòng bếp, bác sĩ cao lớn trẻ tuổi đang đứng trước bồn nước quay lưng về phía này, thành thạo rửa sạch hoa quả.

“Cậu ấy thật sự biết nầu cơm?” Bà ngoại vẫn không tin lắm.

Hạ Nhan gật đầu: “Thật, thật không thể thật hơn, mà anh ấy còn nấu ăn rất ngon, nếu không cháu đã không bị thua trong tay anh ấy nhanh như thế.”

Bà ngoại trong lòng hơi động: “Vậy sáng mai để cậu ấy nấu cơm, bà cũng muốn nếm thử.”

Hạ Nhan do dự: “Như vậy không tốt đâu, nào có ai lần đầu tiên mang bạn trai về nhà liền để anh ấy nấu cơm chứ.”

Bà ngoại: “Cháu cứ nói dì làm không hợp khẩu vị, nếu cậu ấy thật sự thích cháu thì nên biết phải làm thế nào.”

Hạ Nhan bội phục: “Vẫn là bà có nhiều chiêu trò.”

Bà ngoại hất cằm: “Cậu ấy muốn cướp cháu ngoại bà, bà ăn một bữa cơm của cậu ấy thì như thế nào?”

Hạ Nhan: “Ừm, phải ăn.”

Bà ngoại cười vỗ cô một cái.

Từ Nghiễn Thanh bưng đĩa trái cây ra, có cam có xoài còn có dâu tây, có ba loại trái cây anh còn cố ý bày ra chỉnh chu giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Bà ngoại khen: “Tiểu Từ thật khéo tay.”

Hạ Nhan nhìn đĩa trái cây, ngữ khí coi nhẹ: “Đây có là gì, anh ấy còn nhiều kiểu cách lắm, đây mới chỉ trình độ trung bình thôi.”

Bà ngoại: “Nói như cháu biết nhiều lắm vậy, tiểu Từ lại đây ngồi, chúng ta cùng nhau ăn.”

Từ Nghiễn Thanh chủ động ngồi vào bên trái bà ngoại để bà ngồi giữa.

Vừa ăn, vừa xem và nói chuyện, chương trình tạp kỹ kết thúc cũng đã mười giờ.

Hạ Nhan dìu bà ngoại, nói với Từ Nghiễn Thanh: “Anh lên trước đi, căn phòng ở phía đông là phòng anh, em lên lầu hai nằm với bà một lát.”

Từ Nghiễn Thanh đi theo hai người họ lên lầu hai sau đó một mình đi lên.

Sinh lực của bà ngoại vẫn còn rất tốt, tựa vào đầu giường bắt đầu gặng hỏi quá trình yêu đương của Hạ Nhan với Từ Nghiễn Thanh, kể cả  tình huống trong nhà của Từ Nghiễn Thanh cũng đều tỉ mỉ hỏi thăm một lần. Những vật này bà sẽ không nói trước mắt Từ Nghiễn Thanh nhưng cũng không thể không quan tâm.

Hạ Nhan kể tất cả những gì cô biết.

Như Từ Nghiễn Thanh nói đùa, anh không có khuyết điểm gì nghiêm trọng, nhà họ Từ cũng không có, chỉ là điều kiện kinh tế không bằng Hạ Nhan.

Bà ngoại cũng không để ý một chút này.

Bà đã từng có một người con rể giàu có, nhưng kết quả là, giàu có trở nên xấu đi, làm tổn thương trái tim con gái bà, cháu gái bà, khiến bà tức giận. Đến lượt thế hệ trẻ yêu đương, bà chỉ cần nhà trai có ô tô, nhà, không đến mức để cháu gái chịu khổ, bà cũng chỉ quan tâm đến chuyện nhà trai và gia đình có hòa thuận hay không.

“Nhân phẩm của cô Mạnh không thể chê, vợ chồng bọn họ có thể dạy dỗ tiểu Từ tốt như vậy hai vợ chồng có lẽ cũng không tệ.” Bà ngoại nghiêm túc phân tích.

Hạ Nhan nằm bên cạnh, không quan tâm nói: “Tụi con vừa mới yêu đương, bà lo lắng lâu dài như vậy làm gì.”

Bà ngoại: “Cháu cũng đã hai mươi bảy, khó lắm mới gặp được người đáng tin cậy, nếu thấy không sai thì quyết định luôn, ít có mấy cái chủ ý tùy tiện chơi đùa đi.”

Hạ Nhan phản đối: “Trước khi sinh nhật hai mươi sáu tuổi âm lịch của con, con mới có hai mươi lăm.”

Bà ngoại: “Sợ già thì tranh thủ thời gian kết hôn.”

Hạ Nhan ngồi dậy, không hiểu nhìn bà ngoại: “Bà mới gặp anh ấy một lần liền muốn để con gả cho anh ấy? Bà không sợ nhìn sai sao?

Bà ngoại đỡ kính lão trên sống mũi, nhìn chằm chằm cô nói: “Bà mới gặp cậu ấy một lần còn cháu gặp nhiều rồi, cháu cũng đã đồng ý yêu đương với cậu ấy cũng đủ để chứng minh mọi phương diện của cậu ấy của không tệ, bà ngoại không biết nhìn người, nhưng bà ngoại tin tưởng ánh mắt của Nhan Nhan nhà chúng ta.”

Mọi người nhà họ Hạ đều biết chuyện của Hạ Cẩn với Tần Thịnh, cũng biết Hạ Nhan kháng cự với đàn ông, chống đối yêu đương.

Nhưng ngay khi mọi người đều hoài nghi Hạ Nhan chuẩn bị độc thân cả đời thì Hạ Nhan lại yêu đương.

Quả thật con gái trẻ tuổi dễ dàng xúc động, dễ dàng bị đàn ông lừa gạt, đêm nay bà ngoại gặp Từ Nghiễn Thanh chính là muốn thay Hạ Nhan kiểm tra một chút.

Kết quả của việc kiểm định, bà ngoại xem trọng Từ Nghiễn Thanh.

Khí chất của một người rất quan trọng, dáng vẻ của Tần Thịnh lúc trẻ có chút lưu manh, rất đẹp trai, rất được lòng các cô gái, mở miệng liền dỗ ngon dỗ ngọt, thủ đoạn theo đuổi người khác rất nhiệt tình lãng mạng, nhưng Tần Thịnh lại có tính nóng nảy không đáng tin cậy, kết quả cuối cùng chứng minh, Tần Thịnh quả nhiên không đáng tin cậy.

Từ Nghiễn Thanh trong mắt bà ngoại như một đóa hoa trong chậu hoa, vừa đẹp lại nghe lời, ngoan ngoãn lớn lên bên trong chậu hoa, chưa từng làm loạn đòi chuyển chậu.

Bà ngoại không cần cháu rể nhiều tiền, bà chỉ muốn một người biết đau lòng và sẽ chăm sóc thật tốt cho cháu gái.

Hạ Nhan không nghĩ tới bà ngoại sẽ nói như vậy.

“Bà thực sự tin tưởng ánh mắt của cháu?” Hạ Nhan giữ chặt tay bà ngoại, nhẹ nhàng ngắm nghía.

Bà ngoại giống như thấy được một con mèo nhỏ, an tĩnh dính bên người mình.

Bà sờ đầu Hạ Nhan cười nói: “Tin tưởng, là cháu đang yêu đương với cậu ấy mà, chắc chắn cảm giác của cháu là quan trọng nhất.”

Hạ Nhan cười: “Không nghĩ tới bà lại sáng suốt như vậy.”

Bà ngoại bóp mũi cô: “Bà lúc nào không sáng suốt, ai da, vẫn là không cùng thời đại, lúc mẹ cháu còn trẻ, bà nghĩ ba cháu có tiền thì mẹ cháu còn đi làm làm gì chứ, ở nhà hưởng phúc tốt biết bao, chăm sóc tốt trong nhà là được, con bé xinh đẹp như vậy thì ba cháu có thể làm chuyện tồi tệ gì chứ, ai nghĩ đến, tên kia trong phúc mà không biết hưởng, nhất định phải đi làm loạn.”

Hạ Nhan không lên tiếng.

Bà ngoại tiếp tục nói: “Về sau mẹ con ra ngoài làm việc, bà cũng sợ, sợ nó không có kinh nghiệm sẽ chịu thiệt, chờ nó càng ngày càng có bản lĩnh, bà lại bắt đầu đau lòng vì nó chỉ có một mình, bên cạnh ngay cả một người bạn biết nóng biết lạnh cũng không có, muốn khuyên nó lại tìm một người thì sợ nó lại rơi vào một cái hố, còn không khuyên thì đợi nó lớn tuổi rồi vẫn lẻ loi trơ trọi một mình cũng rất đáng thương. Vẫn là cháu với tiểu Từ tốt, cháu làm việc, thằng bé chăm lo cho gia đình, tính cách hợp nhau thì nhiều tiền hay ít tiền cũng không quan trọng.”

Hạ Nhan nói: “Chờ mẹ cháu già rồi cháu sẽ đón bà ấy đến ở cùng.”

Bà ngoại: “Ở cùng cháu? Cháu với nó có tính cách giống nhau, không bận đến già sẽ không nghỉ ngơi, làm gì có thời gian ở cùng nhau.”

Hạ Nhan chợt cười: “Mẹ cháu có tiền, để mẹ cháu nuôi mấy tiểu thịt tươi.”

Bà ngoại: “Tiểu thịt tươi là gì?”

Hạ Nhan ho khan một cái: “Là một loại cây sen đá*, con thấy bên ngoại cũng có mấy chậu.”

(*Sen đá (多肉) và tiểu thịt tươi (小鲜肉) cả hai đều có chữ 肉.)

Bà ngoại: “À, vậy cũng tốt, làm vườn thanh tâm, rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.