Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 50




Edit: An Bi

Beta: Song Linh

Thiệu Thành Hi lại gần nửa đêm mới trở về, vừa mở cửa phòng ngủ ra đã nghe thấy: “Anh có phụ nữ bên ngoài sao?”

Trong bóng đêm, giọng âm u càng thêm dọa người, Thiệu Thành Hi nhíu mày, bật đèn lên, liền thấy Hàng Tiểu Ý tóc tai bù xù ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt u oán đang nhìn anh.

Thiệu Thành Hi cởi áo khoác âu phục treo lên giá, đi tới, buồn cười nhìn cô: “Có chuyện gì vậy, em định dọa chết anh sao? Định thoát khỏi anh hả?”

Hàng Tiểu Ý không rảnh để nói đùa với anh, thoáng cái nhảy bật dậy trên giường, đi đến trước mặt anh, vẻ mặt đau khổ: “Thành Hi, em mập, mập, mập!!!”

“Mập?” Thiệu Thành Hi nghe vậy ngửa đầu nhìn cô từ trên xuống, áo ngủ rộng thùng thình lộ ra dáng người nhỏ hấp dẫn: “Sao anh không nhìn ra?” Bây giờ với trước kia không khác nhau mà.”

Hàng Tiểu Ý đứng trên giường nên vị trí cao hơn anh rất nhiều, nhìn anh, vẻ mặt buồn rười rượi kéo áo ngủ: “Anh nhìn bụng em này, hai bên toàn thịt…”

Thiệu Thành Hi giơ tay ra chọc, vẻ mặt khó hiểu: “Không phải rất tốt sao, đâu có béo? Không muốn thịt thì em muốn thành bộ xương khô hả?”

Hàng Tiểu Ý oán giận đẩy bàn tay anh vẫn đang vuốt ve bụng cô: “Anh có biết đối với một người phụ nữ, béo đáng sợ thế nào không?”

Thiệu Thành Hi tự giác ôm cô đến trước mặt, hôn một cái vào bụng cô: “Có sao? Anh cảm thấy phụ nữ mập chỉ cần chồng không chê là tốt rồi, giữ dáng không phải cho chồng mình ngắm sao?”

Hàng Tiểu Ý không nhịn được liếc anh: “Thiệu Thành Hi, có phải anh bị ung thư thẳng nam không?”

Lần này, Thiệu Thành Hi ngơ ngác: “Ung thư thẳng nam là cái gì?”

“Có phải là nơi nào đó luôn dựng thẳng lên không mềm được nên gọi là ung thư hả?” Thiệu Thành Hi băn khoăn nghĩ: “Trong y học gọi tình trạng này là ăn phải xuân - dược.”

Hàng Tiểu Ý sắp phát điên, thực sự trong đầu đàn ông ngoài thứ đó ra không còn gì khác sao?

Không nhịn được vuốt trán, Hàng Tiểu Ý đẩy mặt anh ra: “Ngài Thiệu, mời đi tắm, bây giờ bổn tiểu thư cảm thấy nói chuyện với ngài sẽ làm giảm chỉ số thông minh của mình.”

Thiệu Thành Hi đột nhiên ôm chặt cô, đi đến phòng tắm: “Không phải em nói mình mập sao, hoạt động một chút có lợi để giảm béo nào.”

Hàng Tiểu Ý phản kháng không có hiệu quả, đành tiến hành vận động giảm béo.

Lúc Thiệu Thành Hi ôm cô ra ngoài, Hàng Tiểu Ý sắp nhũn thành bùn rồi, Thiệu Thành Hi hôn lên môi cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Nhưng Hàng Tiểu Ý, anh phát hiện hình như em mập thật, chỗ khác không biết, ít nhất ngực lớn hơn rồi.”

Hàng Tiểu Ý không muốn so đo với anh, há miệng cắn anh một cái: “Em mập thì ngực lớn trước, đương nhiên gầy thì ngực cũng nhỏ trước.”

Thiệu Thành Hi khẽ nhếch lông mày: “Đúng không? Anh vẫn cảm thấy là do anh tác động vào.” Lời nói có chút mập mờ.

Vì vừa trải qua vận động mạnh, đầu Hàng Tiểu Ý hơi ngốc, cả buổi mới hiểu được ý của Thiệu Thành Hi, không nhịn được hung hăng cắn bả vai anh một cái. 

Thiệu Thành Hi xoa đầu cô: “Lại cấu lại cào, người  ta không biết còn tưởng anh nuôi mèo.”

Hàng Tiểu Ý trốn vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía anh, thể hiện sự bất mãn của mình, thực ra mặt đã đỏ như cua luộc rồi, bởi vì trên lưng anh đều là vết cào, từng vệt dài.

Trên giường, Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô, giọng khàn khàn gợi tình: “Nhưng tiếng kêu của em, thật sự khiến cho người ta…”

Chưa nói xong, Hàng Tiểu Ý đã ngồi dậy, cầm gối đầu đánh anh: “Thiệu - Thành - Hi…”

Thiệu Thành Hi bắt được gối của cô, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, một ngày mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, tất cả mệt mỏi đều tan biến hết.

“Được rồi, không đùa với em nữa, tặng em cái này.” Thiệu Thành Hi xoa đầu cô, đứng dậy đi tới tủ quần áo, mở ngăn để chăn màn ra, lấy một hộp quà rất lớn ra.

Sau khi Hàng Tiểu ý chuyển đến đây, chỉ để quần áo vào trong tủ, chưa bao giờ mở ngăn tủ kia ra, không ngờ trong đó còn có hộp quà to như thế.

“Cái gì vậy?” Trời sinh phụ nữ thích quà, mắt sáng long lanh.

Thiệu Thành Hi để hộp quà lên giường: “Mở ra xem.”

Hàng Tiểu Ý dịch về phía trước, hộp quà màu trắng, rất lớn, được bọc rất đẹp.

Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi, rồi lúc anh đang chăm chú nhìn dây bọc màu hồng, cô mở hộp ra, bên trong là váy cưới trắng tinh chói mắt khiến cô kinh ngạc há hốc miệng.

Trong mắt Hàng Tiểu Ý tràn đầy kinh hỉ: “Anh mua lúc nào thế?” Cô đã định mấy ngày nữa đến studio, mua một bộ váy cưới rồi, không ngờ Thiệu Thành Hi đã chuẩn bị cho cô rồi.

Thiệu Thành Hi nở nụ cười, lông mày cong lên ý bảo cô lấy váy cưới ra xem, Hàng Tiểu Ý đứng lên, rồi lấy váy cưới ra, nhìn từ trên xuống, thấy kiểu dáng bộ váy cưới này, Hàng Tiểu Ý ngạc nhiên nhìn anh: “Cái này là…”

Thiệu Thành Hi gật đầu: “Ừ, năm ngoái, lúc đi công tác ở Pháp gặp một người bạn, anh ta quen với Valeria, nên đặt làm một bộ váy cưới.”

“Năm ngoái, năm ngoái…” Hàng Tiểu Ý đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt “tách” “tách”, Valeria là nhà thiết kế váy cưới nổi danh của Australia, năm đó cô nhìn thấy một bộ váy cưới của cô ấy trên tạp chí, nói với Thiệu Thành Hi, nếu lúc kết hôn được mặc bộ váy cưới này thì cô rất mãn nguyện.

Thiệu Thành Hi nở nụ cười, giơ tay ra nhéo mũi cô: “Sao thế, không thích hả? Ghét nó vì để lâu rồi hả?”

Hàng Tiểu Ý lắc đầu, quay người đi lau nước mắt, đột nhiên lại không khống chế được nữa, trực tiếp ngồi trên giường òa khóc, lúc này Thiệu Thành Hi mới luống cuống tay chân, khom người xuống nhìn cô, lau nước mắt cho cô: “Có chuyện gì vậy, sao lại khóc?”

Đôi mắt Hàng Tiểu Ý đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, giọng nghẹn ngào: “Anh chưa nghe thấy hạnh phúc đến phát khóc sao?”

“Cũng nghe qua rồi, chỉ là không nghĩ đến thôi.” Thiệu Thành Hi cúi xuống hôn lên nước mắt trên mặt cô.

Hàng Tiểu ý đẩy mặt anh ra, đôi mắt còn đọng nước lườm anh: “Anh có thể đừng phá vỡ bầu không khí cảm động này không?”

Thiệu Thành Hi nhéo cằm cô, cười nói: “Trước khi cảm động tiếp, bây giờ có một vấn đề rất lớn phải xem xét, váy cưới này dựa vào số đo ba vòng hồi đại học để may đấy…”

Lời nói của Thiệu Thành Hi như sấm sét ngang tai, Hàng Tiểu Ý không để ý đến việc khóc nữa, bận rộn đứng lên bắt đầu thử váy cưới, sự thật chứng minh, đúng là cô mập lên, Thiệu Thành Hi giúp cô kéo khóa lên, nhưng đến một chỗ lại không kéo được lên nữa.

“Tiểu Tiểu, em chắc chắn mình không mang thai chứ?”

“Bà dì vừa mới tới, có khả năng mang thai sao… Huống chi anh còn sử dụng biện pháp….”Hàng Tiểu Ý càng muốn khóc hơn.

Tắt đèn đi, hai người nằm sát vào nhau, Hàng Tiểu Ý thề son sắt: “Thành Hi, từ ngày mai trở đi em sẽ giảm béo, từ giờ đến hôn lễ còn nửa tháng, cân nặng của em nhất định sẽ giảm xuống.”

Thiệu Thành Hi không nói gì.

Hàng Tiểu Ý chọc người anh, “Anh nghĩ em có thể giảm cân được không?”

Thiệu Thành Hi xoay người: “Mệt rồi, ngủ thôi.” Vấn đề này trả lời thế nào? Thật sự anh không muốn nói dối cô.

Hàng Tiểu Ý nhéo anh một cái: “Hừ, em sẽ giảm cân cho anh xem.”

Thiệu Thành Hi không nhịn được nói: “Nếu như gầy mà ngực nhỏ trước, thì anh tình nguyện em không giảm cân được.”

Lúc này Hàng Tiểu Ý không phản bác lại anh, chỉ là mặt mũi ủ rũ, thật vất vả ngực mới lớn hơn, giờ lại bắt nó nhỏ lại, thật sự có chút không đành lòng, nếu không thì vừa giảm béo, vừa ăn đu đủ?

Ban đêm rất yên tĩnh, trong phòng kéo rèm, ánh sáng nhạt xuyên qua tấm rèm, chiếu vào căn phòng tĩnh lặng.

Hàng Tiểu Ý nhẹ nhàng xoay người, nhìn bên mặt Thiệu Thành Hi, nhẹ nhàng nói: “Thành Hi, tại sao lúc ấy anh còn muốn mua váy cưới cho em?” Bọn họ đã chia tay rồi, anh suy nghĩ gì khi mua bộ váy cưới đó, trong lòng đau đến mức nào.

Cả buổi, không nghe thấy câu trả lời của anh, chỉ có tiếng hô hấp trầm ổn, Hàng Tiểu Ý nghĩ anh ngủ rồi, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, hai mắt khẽ nhắm lại.

“Anh vĩnh viễn không quên được năm đó ánh mắt em rạng rỡ lúc em cho anh xem bộ váy cưới đó, mặc dù hận em, nhưng vẫn muốn cho Hàng Tiểu Ý năm đó được mãn nguyện, anh đã yêu năm cô gái, nhưng vẫn đành phụ lòng họ.” Giọng trầm thấp, hơi khàn khàn, lại mang theo chút cay đắng.

Anh đã yêu năm cô gái, nhưng vẫn đành phụ lòng họ.

Vành mắt Hàng Tiểu Ý lại đỏ lên, liền cắn chặt môi dưới, không cho mình khóc thành tiếng.

Thiệu Thành Hi xoay người, ôm cô vào lòng, tựa cằm vào trán cô: “Bây giờ em còn mong ước gì không?”

Hàng Tiểu Ý chôn đầu trong ngực anh, giọng trầm thấp nói: “Anh.”

“Ừ.” Thiệu Thành Hi nhẹ giọng đáp: “Lần này nhất định phải nắm thật chặt, không được tùy ý vứt bỏ.”

“Được, buộc anh vào trong lòng, không cho đi đâu hết.”

“Ừ, ngoan.” Thiệu Thành Hi hôn lên trán cô, như dấu ấn của lời hứa.

*

Lúc nhận được điện thoại của Liêu Phàm, Hàng Tiểu Ý đang cùng Vưu Nguyệt đi mua đồ dùng trong nhà, thấy tên hiển thị trên điện thoại, Hàng Tiểu Ý do dự một lúc mới nghe.

Liêu Phàm hẹn cô tới quán cà phê, Hàng Tiểu Ý từ chối anh ta, Liêu Phàm cười khổ một tiếng: “Tiểu Tiểu, chẳng nhẽ chúng ta rơi vào tình trạng như nước với lửa rồi sao?”

Hàng Tiểu Ý im lặng một lúc, nói tên quán cà phê dưới lầu: “Anh tới đây đi, tôi chờ anh.” Với tư cách là bác sĩ chính của cô trong hai năm qua, Liêu Phàm rất quan tâm tới cô, tay cô có thể khỏi nhanh như vậy, công lao của anh cũng rất lớn, Hàng Tiểu Ý cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, thường ngày Liêu Phàm là một người đàn ông trung niên lịch sự, lần này cô không ngờ anh ta lại vì Đường Tư mà làm như thế.

Vưu Nguyệt lo cho cô, nhất định phải ở lại với cô, nhưng ngồi ở một bàn khác nhìn cô, Hàng Tiểu Ý cũng không từ chối.

Nhìn thấy Liêu Phàm, Hàng Tiểu Ý lại càng hoảng sợ, Liêu Phàm tiều tụy đến dọa người, trên cằm mọc đầy râu, quần áo cũng không sạch sẽ lắm, cô chưa từng gặp qua Liêu Phàm như vậy.

Rất nhanh, Hàng Tiểu Ý đã biết mục đích Liêu Phàm đến gặp cô, anh ta bị bệnh viện sa thải rồi, Liêu Phàm làm ở bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố, cũng là bệnh viện có thiết bị khám chữa bệnh tốt nhất, Liêu Phàm mới hơn 40 tuổi, nhưng y thuật rất cao, là nhân tài được các bệnh viện công lập trả lương rất cao để mời về, bây giờ nói sa thải liền sa thải.

Trong lòng Hàng Tiểu Ý có chút khó hiểu.

“Tôi làm ở bệnh viện đó nhiều năm như thế, không ngờ bây giờ lại được có thanh danh như vậy”

“Vậy anh tới tìm tôi làm gì?”

“Tiểu Tiểu, trước tiên tôi xin lỗi cô, chuyện nói ra bệnh tình của cô là lỗi của tôi, nhưng, nếu không phải Đường Tư, sao tôi có thể làm như thế.”

Hàng Tiểu Ý thấy anh ta không nói tiếp, Liêu Phàm hơi bực nhoài người về phía trước, nói tiếp: “Đường Tư là em họ của tôi, mẹ tôi vẫn nhận nó làm con gái mình, nó bình thường ngoan ngoãn, rất tốt với vợ tôi, sau khi video kia đăng lên mạng, tất cả họ hàng đều biết nó là người thứ ba, Đường Tư khóc, nói nó bị oan, bị người ta vu oan, mẹ tôi và vợ tôi nhớ lại mấy năm nay thực sự Đường Tư chưa từng làm người thứ ba, nên liền cho rằng cô vu oan cho nó.”

“Chuyện bị vu oan là người thứ ba này, chắc chắn không thể nhịn được, mẹ tôi, cô của tôi, vợ của tôi cả ngày ép buộc tôi phải xả giận cho Đường Tư, tôi không chịu nổi, mới nhất thời hồ đồ đồng ý cách mà Đường Tư đưa ra.”

Lúc này, Hàng Tiểu Ý mới hiểu rõ mọi chuyện, xem ra Thiệu Thành Hi đoán không sai, thực sự có chuyện như thế.

“Gần đây không biết làm sao, dù tôi làm chuyện gì cũng không thuận lợi, làm gì cũng phạm sai lầm, đến cả bìa quyển luận văn cũng có sai lầm nghiêm trọng, lại thêm những chuyện nhỏ không ngờ kia, dù sao thanh danh cũng xấu rồi, bệnh viện cũng không ngốc, tôi nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy chuyện này nhất định liên quan đến cô, Tiểu Tiểu, tôi giải thích với cô, công việc này là bát cơm của tôi, một khi mất đi, không có bệnh viện nào dám thuê tôi nữa.” Liêu Phàm nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ thống khổ.

Đối với chuyện này, Hàng Tiểu Ý cũng không hận Liêu Phàm, bởi vì chuyện này vốn là cô giấu Thiệu Thành Hi, chính mình không dám nói, có người nói ra, muốn làm cho cô không có đường lui, nhưng lại giúp cô thở ra một hơi, nên mặc dù những người đó có ác ý, nhưng Hàng Tiểu Ý cũng không có cảm giác gì nhiều.

Nhưng Hàng Tiểu Ý suy nghĩ một chút, vẫn từ chối: “Bác sĩ Liêu, thực sự tôi không biết chuyện này có liên quan gì tới tôi, tôi không làm gì đằng sau ông cả, nên xin ông đừng tùy tiện vu oan, tôi nghĩ có lẽ do gần đây tâm trạng ông không tốt, sau này có thể sẽ tốt hơn đấy.” Liêu Phàm cũng không có chứng cứ chứng minh là Thiệu Thành Hi làm, hơn nữa Hàng Tiểu Ý cũng không biết thực sự Thiệu Thành Hi đã làm gì, nên sẽ không ngốc mà thừa nhận trước mặt anh ta, không may lại chọc phải phiền phức thì không tốt chút nào.

“Rất xin lỗi, tôi còn có chuyện phải đi trước.” Hàng Tiểu Ý gật đầu với anh ta rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ra khỏi quán cà phê, Vưu Nguyệt dựng ngón tay cái lên với cô: “Tiểu Tiểu, làm đúng rồi, tớ vẫn không thích cảnh đàn ông sau khi làm việc xấu rồi xin lỗi, buồn nôn quá, chỉ xin lỗi một câu mà muốn người bị hại tha lỗi cho anh ta, anh ta nghĩ đời thực và phim ảnh giống nhau sao, người tốt đều là thánh mẫu đó.”

Hàng Tiểu Ý nở nụ cười: “Thực ra tớ cũng không hận anh ta, chuyện này Thiệu Thành Hi đã đoán được 8 phần rồi, nếu như muốn Liêu Phàm nhận kết quả như vậy, thì cứ để Thiệu Thành Hi làm, nhưng nếu nói cho anh ấy biết Liêu Phàm đến xin lỗi tớ, rồi tớ lại xin anh tha cho Liêu Phàm, cậu nghĩ đi, nhất định Liêu Phàm còn thảm hơn.”

“Hả?” Vưu Nguyệt hơi kinh ngạc: “Cậu xin anh ấy, anh ấy không nghe sao?”

Hàng Tiểu Ý nhíu mày: “Cậu vừa bảo, đời thật và phim ảnh không giống nhau mà, Thiệu Thành Hi là người có thù tất báo, nếu cậu chọc vào anh ấy, chắc chắn không tốt đẹp gì, tớ đi nói giúp, có khi tớ với anh ấy còn chiến tranh lạnh mấy ngày, cậu nghĩ anh ấy sẽ như diễn viên nam chính trong phim ôn nhu chăm sóc sao?” Nếu không phải như thế, sao anh không cam lòng trở về tìm cô.

Vưu Nguyệt nhíu mày: “Đột nhiên cảm thấy Thiệu sư huynh rất đàn ông.”

Hàng Tiểu Ý chắp tay: “Cảm ơn đã khen ngợi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.