Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 34




Edit: Độc Bá Thiên

Beta: Mẫu Tử Song Linh

Mọi người vội vàng chạy tới bệnh viện, Tần Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Hàng Tiểu Ý, không ngừng an ủi: "Không có chuyện gì đâu, y tá đã nói rồi, chỉ là trầy da bình thường, không có vấn đề gì lớn, đừng lo lắng quá."

Hàng Tiểu Ý mím môi không nói lời nào, sắc mặt nhìn không ra vui buồn.

Vừa đến bệnh viện, liền chạy tới chỗ y tá, ở xa nhìn thấy một đám người đứng quanh phòng cấp cứu khóc sướt mướt, trong lòng Hàng Tiểu Ý căng thẳng, một cánh tay khoác lên vai cô, Hàng Vũ Hằng nói: "Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng."

Đi nhanh hơn, chỉ vài bước đã tới bên cạnh cửa phòng phẫu thuật, một bóng lưng quen thuộc ngồi ở chỗ kia, y tá đang băng bó tay trái của anh, Hàng Tiểu Ý đứng đó, mắt có chút chua xót, tay rủ xuống người khẽ run.

"Anh Thành, anh không sao chứ?" Tần Vũ bước tới hỏi.

"Thiệu Thành Hi, bà ngoại nó, bị cậu hù chết rồi." Hàng Vũ Hằng cũng đi tới, vỗ vai anh một cái, thấy anh không sao, tất cả mọi người cũng yên lòng.

Thiệu Thành Hi quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện, khóe mắt liếc Hàng Tiểu Ý đứng ở cửa, nhíu mày: "Sao em lại đến đây?" Sở dĩ anh gọi cho Tần Vũ chính là vì không muốn Hàng Tiểu Ý lo lắng.

Liếc mắt qua Tần Vũ, Tần Vũ lúng túng sờ đầu: "Lúc ấy tôi đang chơi mạt chược với Hàng Vũ Hằng, chị dâu cũng ở đó, vì vậy..."

Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu lau nước mắt ở khóe mắt, đi tới, yên lặng nhìn cánh tay của anh, sờ lên mặt anh, nói khẽ: "Còn bị thương ở đâu nữa?" Trên trán anh dán băng gạc, cánh tay cũng đang băng bó, những nơi khác thoạt nhìn không bị tổn thương.

Thiệu Thành Hi không phải không thấy hốc mắt phiếm hồng của cô, nhưng cũng không vạch trần, lắc đầu, tươi cười với cô: "Không có."

Hàng Tiểu Ý không nói gì, yên lặng đứng bên cạnh anh, tay nắm chặt tay phải anh, cúi đầu nhìn bác sĩ bôi thuốc cho anh, lúc vừa nghe thấy Tần Vũ nói xảy ra tai nạn, cô có cảm giác tim mình đã ngừng đập, ngắn ngủi chỉ hơn mười giây, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, nếu anh bị làm sao thì cô nên làm cái gì bây giờ.

Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm cô một lát, dùng tay bao bọc tay của cô, vuốt nhẹ để cô an tâm, sau đó nghiêng đầu nói với Tần Vũ: "Người bên cạnh làm phẫu thuật là người tông xe với anh, là do hắn không để ý đèn tín hiệu vi phạm luật giao thông, cậu giúp tôi xử lý." 

"Được." Tần Vũ nói xong đi ra ngoài. 

Hàng Vũ Hằng cũng đi giúp anh. 

Bác sĩ nhìn về phía Hàng Tiểu Ý: "Cô là bạn gái của anh ta?"

"Đúng, tôi là vợ anh ấy, sao vậy bác sĩ, nghiêm trọng lắm sao?" Hàng Tiểu Ý vội vàng nói. 

Thiệu Thành Hi nhìn cô một cái, khóe miệng hơi lộ ra một vòng vui vẻ.

"Không có vấn đề gì, đi chụp CT, xem đầu có sao không, vết thương trên cánh tay và trên trán không được dính nước, bữa ăn nên thanh đạm, không nên ăn đồ cay nóng." Bác sĩ dặn dò. 

Hàng Tiểu Ý vội vàng gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Tạ." 

Hai người lên tầng chụp CT, cầm kết quả đưa cho bác sĩ, bác sĩ nhìn rồi nói không có vấn đề gì, không cần phải nằm viện, chú ý vết thương là được rồi. 

Hai người cảm ơn bác sĩ sau đó ở hành lang chờ Tần Vũ.

Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi trên cánh tay bao lấy vải gạt, nhìn xem mũi chân nhẹ nhàng nói: “Anh có chuyện, nhưng lại gọi cho Tần Vũ.”

Thiệu Thành Hi sững sờ, đưa tay nâng cằm cô, lẳng lặng chăm chú nhìn cô, Hàng Tiểu Ý bẹt miệng, đẩy tay anh ra, không nhìn anh: "Em biết rõ anh không muốn em lo lắng, nhưng em là vợ anh, em nghĩ sau này không cần biết là chuyện gì, người đầu tiên anh nghĩ đến phải là em."

"Tiểu..." Thiệu Thành Hi vừa mở miệng liền bị Hàng Tiểu Ý bịt miệng lại, trừng mắt nói: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, không bàn cãi gì nữa."

Thiệu Thành Hi nở nụ cười như hoa nở mang theo nắng ấm ngày hè: "Được."

Hàng Tiểu Ý cúi đầu, đưa tay kéo ngón tay của hắn, ngón út hai người móc một chỗ, thành một độ cong đẹp mắt.

Chưa đầy một lát sau, Tần Vũ đi tới: "Anh Thành, bọn hắn yêu cầu âm thầm giải quyết, nhưng người này..." 

"Không được, dựa vào cái gì những người lái xe không chú ý nên ngồi tù, có biết vì lý do cá nhân mà có thể khiến người khác bị thương tổn." Hàng Tiểu Ý cực kỳ tức giận nói.

Tần Vũ cứng họng, kỳ thật chỉ là một vết trên đầu, cùng lắm thì bồi thường chút ít tiền mà thôi, không cần phải ngồi tù, cái này cũng quá lâu dài rồi. 

"Người kia ra phòng phẫu thuật chưa?" Thiệu Thành Hi xoa đầu Hàng Tiểu Ý, người đang nổi trận lôi đình nháy mắt yên tĩnh trở lại.

"Ra rồi, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tổn thương không nhẹ, người ta không giống người giàu có, hai xe con, tiền bảo hiểm, bồi thường cho xe của cậu có chút khó khăn."

"Vấn đề không phải tiền bạc, phải giáo huấn hắn, bằng không nếu để hắn tiếp tục lái xe như vậy không dài đầu óc." Hàng Tiểu Ý thế nào cũng không nuốt trôi được, nhịn không được nói xen vào.

Thiệu Thành Hi vẫy tay với hắn: "Được rồi, cậu cứ thế mà làm, có thể cho bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, như Tiểu Tiểu nói, để hắn nhớ lâu một chút."

Tần Vũ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Hai người cầm thuốc, Tần Vũ và Hàng Vũ Hằng xong việc tới, cùng đi ra bệnh viện, Thiệu Thành Hi hỏi: "Bồi thường bao nhiêu?"

"Bồi thường bao nhiêu, ha ha..." Hàng Vũ Hằng cười: "Cậu không hỏi xem Tần Vũ góp vào bao nhiêu?" 

"Hả?" Hàng Tiểu Ý buồn bực nhìn anh. 

"Tần Vũ nói với người ta, người này đúng là rất nghèo, chỉ viện phí cũng rất khó khăn, miễn cưỡng đưa ra hai nghìn, còn dùng bao vải bao lấy tiền tích lũy, Tần Vũ nhìn qua, lại nghe nói nhà người nọ phải trốn tiền, vợ còn bị bệnh, nhiều năm uống thuốc, hai đứa con đến trường, phòng ở là thuê, liên nổi lên lòng đồng tình, đem hai nghìn kia làm viện phí cho người ta, lại còn đưa thêm năm nghìn:" Hàng Vũ Hằng cười ha hả nói.

Tần Vũ bị nói ngượng ngùng, đưa chân đạp anh: "Anh cút đi, câm miệng ngay." 

Hàng Vũ Hằng đứng cạnh hắn: "Tên nhà giàu anh còn có lương tâm đấy, không tệ không tệ, tôi thay mặt Đảng, thay mặt Chính phủ, thay mặt nhân dân cảm ơn anh."

Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, nhìn Tần Vũ bộ dáng cà lơ phất phơ, kỳ thật cũng không tệ lắm.

Thiệu Thành Hi tựa lên Hàng Tiểu Ý, nhẹ nói bên tai cô: "Tiểu Tiểu, bây giờ chúng ta đi đâu?" 

Hàng Tiểu Ý nhìn anh: "Đưa anh về nhà, bây giờ anh cần nghỉ ngơi."

"Không, bác sĩ nói, miệng vết thương không thể để dính nước, về nhà, không ai chăm sóc anh, em là vợ của anh, không chăm sóc anh thì ai chăm sóc anh?" Thiệu Thành Hi day day trán, vẻ mặt đau khổ.

Hàng Tiểu Ý vội vàng sờ lên trán anh, nhẹ nhàng thổi, nghe được tiếng cười nhịn không được của Tần Vũ, mới nhận ra mình đã bị lừa, đẩy anh ra, điều chỉnh sắc mặt: "Vậy phải làm sao đây? Hay là về nhà của chúng ta?" 

Thiệu Thành Hi nhìn cô một cái, bình tĩnh lắc đầu.

Hai người nghĩ nửa ngày, quyết định đến biệt thự của công ty cho Hàng Vũ Hằng ở tạm, bây giờ Hàng Vũ Hằng ở nhà, nơi kia không người ở, ngược lại là điều tốt.

Đỡ Thiệu Thành Hi lên phòng khách trên lầu, Hàng Vũ Hằng dựa vào tường: "Thiệu Thành Hi, chỉ là xước chút da thôi, có cần phải giống người thực vật không thể hoạt động thế này không?"

Thiệu Thành Hi cũng không cãi nhau với anh, ngược lại nhìn Hàng Tiểu Ý, cau mày, giọng nói có chút yếu: "Tiểu Tiểu, anh ba của em làm anh đau đầu." 

Hàng Tiểu Ý đẩy Hàng Vũ Hằng ra bên ngoài: "Đã qua giữa trưa, anh ba, tất cả mọi người đều chưa ăn cơm, anh để mọi người ăn trưa trước được không, phiền anh nấu một ít cháo, Thành Hi cần ăn đồ thanh đạm, làm phiền anh rồi, anh ba, làm phiền, làm phiền..."

Hàng Vũ Hằng bị Hàng Tiểu Ý đẩy ra ngoài, cố gắng quay ra sau kêu gào: "Thiệu Thành Hi, cậu đúng là không biết xấu hổ, không biết xấu hổ..."

Đuổi Hàng Vũ Hằng ra, Hàng Tiểu Ý rót cho anh ly nước, nhẹ nhàng hỏi: "Còn đau không?"

Thiệu Thành Hi nằm trên giường, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô: "Tay đau, đầu cũng đau..."

Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, bỏ ly nước xuống, nhìn tay của anh: "Đau ở đâu, chúng ta lại đến bệnh viện kiểm tra đi." 

Một bàn tay bắt lấy cánh tay của cô, kéo vào ngực, Hàng Tiểu Ý không đề phòng, liền ngã trên người anh, sợ hãi nói: "Đừng đè lên người anh, cũng đừng đè lên cánh tay anh, anh lộn xộn cái gì..."

“Hàng Tiểu Ý..." Bàn tay to của Thiệu Thành Hi đặt trên lưng cô, môi bên tai cô khẽ nói: "Em hôn anh, anh liền hết đau."

Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý liền hiểu rõ, tức giận đánh một cái bên tay không bị thương của anh, gằn từng chữ: "Thiệu - Thành - Hi...Ưm..."

Giữa cánh môi là hơi thở quen thuộc của anh, Hàng Tiểu Ý hơi giãy giụa, nhưng cánh tay của Thiệu Thành Hi ôm chặt tại hông cô, không cho cô cử động, Hàng Tiểu Ý sợ đụng phải cánh tay của anh, đành phải mặc kệ anh.

Nụ hôn mang theo nỗi nhớ nhung, khiến cho Hàng Tiểu Ý hoàn toàn tan rã, chủ động hôn lại anh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo sơ mi trước của anh, đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. 

"Này hai người, yêu thương xong chưa?" Giọng nói của Hàng Vũ Hằng đột nhiên vang lên, Hàng Tiểu Ý lại càng hoảng sợ, không cẩn thận cắn phải môi Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi đau "Hí...iiiiii" một tiếng.

Hàng Tiểu Ý mặt đỏ tới mang tai đẩy Hàng Vũ Hằng ra rồi từ từ đi xuống lầu, xấu hổ muốn chết, xấu hổ muốn chết... 

Hàng Vũ Hằng tươi cười, nhìn Thiệu Thành Hi trên giường: "Tôi muốn hỏi ngài Thiệu muốn cháo vị chua ngọt đắng hay cay?" 

Thiệu Thành Hi lạnh lùng nhìn anh: "Hàng Vũ Hằng, sông nước gặp nhau, kể từ bây giờ trở đi cậu hãy bắt đầu cầu nguyện đừng có rơi vào tay tôi đi, tôi sẽ không nương tay đâu."

Hàng Vũ Hằng nhíu mày, liếc mắt nhìn thấy môi anh chảy máu, chắp tay: "Tôi sẽ im lặng chờ khiêu chiến."

*

Hàng Tiểu Ý đi xuống lầu, nhìn vào phòng bếp thấy Diệp Hà đang nấu cháo, Tần Vũ dựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Hàng Tiểu Ý đi qua, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?" 

Tần Vũ kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, trợ lý của Hàng Vũ Hằng có phải đầu óc có bệnh không?" 

"Làm sao vậy?" Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua phòng bếp, Diệp Hà đang dùng thìa nhẹ quấy trong nồi, miệng lẩm bẩm gì đó, nghe như là: "Thịt, trứng, hành thái, muối, gà..."

Tần Vũ nuốt nước miếng một cái, lắc đầu hoảng sợ. 

Hàng Tiểu Ý đi vào: "Này, Diệp Hà, em đến đây lúc nào?"

Diệp Hà gặp cô đặc biệt vui vẻ: "Chị Hàng, anh Hằng muốn em nấu cháo trứng muối thịt nạc, chị đừng gấp, sắp có đồ cho ngài Thiệu rồi."

Hàng Tiểu Ý nhìn trong nồi, sửng sốt một chút, rốt cuộc biết vì sao Tần Vũ có vẻ mặt bối rối, chỉ thấy trong nồi hầm cách thủy, ở giữa là một miếng thịt nạc cực lớn, xung quanh là hành thái trứng hoa...

"...Diệp Hà, em đang làm gì vậy?" 

"Cháo trứng muối thịt nạc đó, ở đây không có trứng muối, em dùng trứng gà thay thế, em tra cách làm trên mạng rồi, nguyên liệu cũng cho vào hết. Chị Hàng, đây là lần đầu em nấu, chị nói xem có phải sẽ rất thành công không?"

Trên mạng cũng không nói thịt nạc để nguyên cả khối bỏ vào đấy, cũng không nói đem tất cả nguyên liệu trộn lẫn vào, Hàng Tiểu Ý gãi đầu, không đành lòng đả kích cô: "Em nấu tiếp đi, chị nhớ tới bác sĩ nói Thành Hi không thể ăn thịt, chị nấu chút cháo trắng, em nấu xong thì để anh ba chị và Tần Vũ mang ra ngoài ăn là tốt nhất."

“Được rồi, chị Hàng, như vậy ít nhất chị cũng phải ăn vài ngụm cháo nha.” Diệp Hà tiếp tục kích động nấu cháo

Lúc Hàng Tiểu Ý nấu xong cháo, Hàng Vũ Hằng cũng mua đồ ăn ngoài về, Thiệu Thành Hi từ trên lầu đi xuống, còn thêm Tần Vũ và Hàng Vũ Hằng, ba người ngồi ở bàn chờ cơm.

Để tất cả hộp lớn nhỏ mua từ ngoài lên bàn, ba người mắt to mắt nhỏ ngồi không động tay.

Hàng Tiểu Ý bưng cháo để trước mặt Thiệu Thành Hi, không nhịn được nói ra: "Chẳng nhẽ ba người các anh đến cái nắp hộp cũng không mở được sao?"

"Tay anh bị thương, không mở được." Vẻ mặt Thiệu Thành Hi bình tĩnh. 

"Tôi đường đường là phú nhị đại, làm sao có thể làm một việc thấp kém như vậy." Tần Vũ khinh thường hừ một tiếng. 

"Nói thế nào thì anh cũng là một đại minh tinh, chuyện nhỏ nhặt đều có trợ lý làm cho đấy." Hàng Vũ Hằng lười biếng nói. 

Hàng Tiểu Ý nhịn không được cười lạnh một tiếng, khinh thường bọn họ không chấp nhặt, mở hộp ra, đem đũa đặt trước mặt từng đại gia, Diệp Hà bưng cháo, đặt trước mặt Tần Vũ và Hàng Vũ Hằng, vẻ mặt chờ mong: "Giám đốc Tần, anh Hằng, hai người nếm thử đi, đây là lần đầu tiên tôi nấu cháo đấy." 

Tần Vũ tận mắt nhìn thấy Diệp Hà hắc ám nấu, đã chuẩn bị tâm lý đánh chết cũng không chịu ăn, nhưng bây giờ nhìn chén cháo đủ sắc hương vị trước mặt, cảm thấy chén cháo này cũng không quá khó ăn, dù sao hơn nửa ngày chưa ăn cơm rồi, dạ dày của anh đang kêu gào.

Hàng Vũ Hằng không biết chuyện gì, đương nhiên không chú ý, cầm thìa múc một muỗng bỏ vào miệng, khích lệ Diệp Hà: "Rất được, ngoại trừ có chút mùi tanh thì hoàn hảo, lần đầu làm không tệ, tiếp tục cố gắng."

Tần Vũ nhìn Hàng Vũ Hằng ăn được cũng thả lỏng, ăn cháo, đúng như lời Hàng Vũ Hằng nói, ngoại trừ có một chút mùi tanh thì đều tốt, không khỏi liếc nhìn Diệp Hà, cô gái nhỏ này có tiền đồ.

Diệp Hà thấy hai người bọn họ ăn thì vui vẻ chạy vào phòng bếp, đem bát sứ đựng số cháo còn lại đặt lên bàn, sau đó cầm lấy một con dao: "Thịt này liền một khối, tôi quên cắt, tôi cắt ra cho mọi người." Nói xong cắt miếng thịt cực lớn trong bát, nhưng miếng thịt không đứt, Diệp Hà dùng sứt cắt qua cắt lại vài lần, một màu đỏ tanh tưởi hiện ra trên mặt nước gạo trắng, hai bên thịt đỏ tươi, xương trắng - chứng tỏ nó chưa chín.

Trong lòng Tần Vũ buồn nôn, Hàng Vũ Hằng nheo mắt, hai tay run lên, đũa "lạch cạch" rơi xuống bàn, lại nhìn cháo trong chén, cả người đều thấy không ổn.

Thiệu Thành Hi nhìn bát cháo hoa trước mắt, than thở: “Có vợ thật là tốt…”

Diệp Hà lúng túng cười: "Lần đầu nấu, không có kinh nghiệm, tôi cam đoan lần tiếp sau sẽ không bị vậy đâu..." 

Khóe miệng Tần Vũ giật giật: "Còn có lần nữa sao, cô cũng đừng hại người ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.