Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 45: Nụ hôn thứ bốn mươi lăm




Mọi người quậy tới gần 12 giờ, cuối cùng hùa nhau chuốc rượu Cố Chinh. Tâm trạng anh đang tốt nên uống rất nhiều, còn không cho Hạ Lam chắn bớt.

Cuối cùng, lúc chuẩn bị ra về, Cố Chinh mềm nhũn trong lòng Hạ Lam, cậu vất vả lắm mới đưa được anh ra ghế sau ô tô, Cố Chinh còn giữ chặt cậu, giọng khàn khàn: “Đừng đi, ở lại… giúp anh.”

Hạ Lam liếc mắt nhìn tài xế đang ngồi đằng trước, sợ Cố Chinh nói thêm gì bèn vội vàng ngồi xuống ôm lấy anh, đóng cửa lại. Cố Chinh cọ cọ vào người cậu vài cái rồi lặng im không nhúc nhích, dáng vẻ anh nhắm mắt trông rất ngoan hiền, Hạ Lam nhịn không được ngắm anh mãi, cũng nhịn không được mà luôn mỉm cười.

Tài xế phụ Hạ Lam vác Cố Chinh lên phòng rồi xin về trước. Hạ Lam giúp Cố Chinh cởi giày và áo khoác, sau đó chần chừ nhìn áo vest và quần của anh. Cố Chinh chậm chạp mở mắt, mềm nhũn vẫy vẫy tay với Hạ Lam, Hạ Lam sáp qua, Cố Chinh nắm cổ áo cậu kéo xuống, ngửa đầu hôn lên khóe môi cậu.

Mặt Hạ Lam ửng hồng, cậu vẫn chưa quen với việc Cố Chinh hôn cậu lúc hai người không diễn tập. Cậu thử vuốt ve má anh, người đàn ông vô cùng thoải mái nhắm mắt lại, Hạ Lam liền đánh bạo, nhẹ nhàng hôn lên lông mày anh.

Quan hệ của hai đứa là thế này sao? Là kiểu có thể hôn nhau bất cứ lúc nào ấy?

Hạ Lam không dám xác định, thật ra cũng không dám tin, cậu cởi bớt nút áo cho Cố Chinh, thấp giọng nói: “Em cởi áo cho anh nhé.” Cố Chinh nhắm mắt lại “Ừ” một tiếng, sau đó anh bật cười, khẽ hé mi, khàn khàn nói: “Đừng có nhìn rồi sờ mó lung tung đấy…”

Thà anh không nói thì Hạ Lam chỉ tính nếu ghiền quá thì sờ một cái thôi, nghe anh nói thế, cậu thậm chí muốn sờ anh qua một lớp quần áo. Hạ Lam cởi bỏ từng món một trên người Cố Chinh, nhìn cơ thể anh lộ ra càng lúc càng nhiều, hầu kết cậu căng chặt, rõ ràng chưa từng nhìn thấy, chưa từng chạm qua, chẳng biết vì sao cậu vẫn khẩn trương.

Cuối cùng cũng cởi được cái áo vest ra, Hạ Lam tới gần anh, nhẹ giọng nói: “Nâng người lên, em cởi quần cho.”

Nhưng không biết Cố Chinh có nghe thấy không, anh không nhúc nhích, mí mắt lại hé ra một tí, cười nhìn cậu, hơi quay đầu lại thì thầm vào tai Hạ Lam: “Muốn làm chút chuyện không?”

Hạ Lam cảm giác một cơn bão nhiệt đới vừa quét qua bên tai, cậu nhìn anh, tim đập thình thịch, thanh âm cũng khản đặc: “Rốt cuộc ý thầy Cố là sao, có cho người ta sờ không?”

Cố Chinh phì cười, anh nhắm mắt, vuốt ve mấy cái lên người Hạ Lam, đụng đến tay cậu bèn nắm lấy kéo qua, đặt lên ngực mình: “Tùy em.”

Nhịp thở của Hạ Lam trở nên dồn dập, cậu nhìn chằm chằm Cố Chinh, không rõ anh có ý gì. Cậu kéo sơ mi của anh ra hai bên rồi cởi giày leo lên giường, khóa ngồi trên người Cố Chinh. Hạ Lam cúi xuống, hôn lên cổ, xương quai xanh rồi lại đến ngực, sau đó, cậu nhịn không được ngậm lấy, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.

Cố Chinh hơi ngửa đầu, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp. Anh mở mắt nhìn Hạ Lam một hồi, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, Cố Chinh đẩy Hạ Lam ra, vẻ mặt khó chịu: “Chưa… Chưa tắm.”

Hạ Lam đang chuẩn bị chào cờ: “…”

Đừng có thả thính người ta rồi không chịu đổ vỏ!

Hạ Lam bèn khai triển kỹ năng trời sinh của đàn ông: Dỗ dành.

Cậu lại cúi người xuống: “Không sao mà, em không để ý.”

“Nhưng anh để ý.” Cố Chinh khoát tay, xoay người chuẩn bị đi ngủ, thanh âm cũng có chút mơ màng, “Mốt nói sau…”

Hạ Lam nhất thời đau khổ không thôi, cậu ngồi trên đùi Cố Chinh, lay lay anh mấy cái, tà tâm chưa dứt nài nỉ: “Tí nữa thôi anh…”

“Ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm…”

Hạ Lam khóc không ra nước mắt: “Hay em tắm cho anh nha?”

“Khỏi, chắc anh chết đuối mất…”

Sao anh lầy quá vậy?

Hạ Lam bi thương bò từ trên người Cố Chinh xuống, cảm thấy lửa cháy bừng bừng trong người, vất vả lắm mới bình tĩnh lại, bảo: “Em cởi đồ giúp anh.”

Cố Chinh phối hợp lật qua lật lại trên giường, Hạ Lam lột hết áo trong và quần tây xong, vẫn chưa chịu đắp chăn cho anh. Cậu nhìn Cố Chinh đang mơ màng chỉ mặc độc một cái sịp, ánh mắt quét tới quét lui trên cơ thể anh. Sau lại sợ Cố Chinh bị cảm, Hạ Lam đành không tình nguyện kéo chăn lên, chẳng qua tay vẫn thò vào trong, bóp ngực Cố Chinh mấy cái, cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon mạnh mẽ rồi mới bò từ trên giường xuống: “Ngủ ngon.”

“Lưu manh.” Cố Chinh nhắm mắt lại cười cười, đưa tay nhéo má Hạ Lam rồi xoay người ngủ mất.

Hạ Lam thu dọn hành lý xong, nhẹ nhàng hôn lên tai Cố Chinh đang say giấc. Cậu tắt đèn, leo lên giường, vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng cả ngày hôm nay mệt mỏi, lại uống chút rượu, cậu nhanh chóng thiếp đi.

Máy bay cất cánh rất sớm, Hạ Lam khó khăn lắm mới dậy nổi, cậu giục Cố Chinh tắm rửa thay quần áo, ăn sáng rồi chạy tới sân bay. Sau khi hai người vào phòng chờ, Cố Chinh vẫn có vẻ chưa tỉnh ngủ, lúc nói chuyện cứ lầu bà lầu bầu, Hạ Lam thấy anh dễ thương lắm luôn, cực kỳ muốn hôn một cái!

“Tối hôm qua anh không đánh răng.” Cố Chinh che mặt, vô cùng khó chịu, quanh người tỏa đầy khí lạnh, “Không tắm táp rửa mặt thì thôi, lại còn không đánh răng.”

Hạ Lam chống cằm nhìn anh, cậu buồn cười: “Thầy Cố bị cuồng sạch hở?”

“Hơi hơi…” Cố Chinh mệt mỏi tựa vào lưng ghế, vẻ mặt phẫn uất, “Cái đám xấu xa kia dám chuốc rượu anh.”

Hạ Lam cười muốn bể bụng, không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng!”

Cố Chinh nheo mắt liếc cậu một cái, nhếch môi: “Anh không đánh răng em còn hôn anh.”

Tim Hạ Lam chợt rơi mất hai nhịp, cậu nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy bọn họ nói chuyện không, sau đó nhích lại gần Cố Chinh, giống như chó bự muốn được chủ gãi đầu, thấp giọng nói: “Em đâu có chê, em cũng không… đưa lưỡi vào mà, đúng không?”

“Ầy, em thật là…” Cố Chinh phì cười, “Còn ‘không đưa lưỡi’ nữa, em muốn gì?”

Mặt Hạ Lam nóng bừng: “Không có mà, sao anh nhớ rõ thế?”

“Ai như em đâu.” Cố Chinh nhắm mắt lại tựa vào vai cậu, “Có tí cồn là quên sạch bách.”

Hạ Lam chẳng hiểu gì cả, nhưng Cố Chinh không nói nữa, hình như đang ngủ, cậu đành ngồi thẳng người, lặng im không dám nhúc nhích, mãi tới giờ bay mới gọi Cố Chinh dậy.

Hành trình bay dài hai tiếng, Cố Chinh cũng không ăn uống gì cả, cứ ngủ suốt. Hạ Lam nhìn một hồi rồi mệt lây, cũng chợp mắt một lát, đến khi tiếp viên thông báo máy bay sắp hạ cánh, cậu phát hiện mình và Cố Chinh tựa đầu vào nhau, không khỏi cười nở nụ cười ngây ngô.

Hạ Lam nhìn gương mặt đang say ngủ của người nọ, nghĩ thầm, hiện giờ bọn họ là quan hệ gì nhỉ?

Người yêu?

Hình như chưa tới.

Hai người đàn ông có thể nắm tay và hôn môi?

Nghe có vẻ chuẩn nè.

Thế cũng được, ít nhất so với dự đoán của cậu đã tốt vượt mức quy định. Nhưng Cố Chinh nói cảm tình của anh ấy không dễ duy trì, Hạ Lam cũng hiểu cậu và Cố Chinh quả thật có chênh lệch rất lớn, càng yêu thì càng muốn giữ lấy đối phương, có rất nhiều tình huống đòi hỏi phải suy xét kỹ, thật sự rất khó khăn, cậu còn phải đi một con đường rất dài.

Hạ Lam nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần nhẹ nhõm. Đường tuy dài nhưng tương lai phía trước lại vô cùng rực rỡ.

Sau khi xuống máy bay, hai người nhanh chóng đi ăn, chiều nay Cố Chinh phải bàn bạc với bên sản xuất, bảo Hạ Lam về đoàn kịch luyện tập với diễn viên khác. Hạ Lam nghe anh sắp xếp xong thì dè dặt nói: “Những hôm rảnh rỗi, anh có thể… giới thiệu vài công việc cho em được không?”

Cố Chinh đang vội đi, anh nghe Hạ Lam bảo vậy thì không kịp phản ứng: “Em muốn…”

“Cái gì cũng được.” Hạ Lam nói nhanh, “Nhân viên hắt sáng, hậu cần, đóng vai phụ, em…”

Cố Chinh: “Em muốn nổi tiếng.”

Hạ Lam dừng một hồi lâu rồi kiên định gật đầu: “Đúng.”

Cố Chinh nhíu mày, khoanh tay suy nghĩ một lát. Kỳ thật anh không quan tâm chuyện Hạ Lam có nổi tiếng không hay có nhiều tiền không, nhưng nếu Hạ Lam muốn và anh có thể làm, chắc chắn anh sẽ giúp đỡ cậu hết mình. Cố Chinh từ tốn nói: “Anh có một người bạn đang quay phim truyền hình, khá hot trên mạng, tập nào cũng cần diễn viên mới, để anh hỏi xem có vai nào hợp với em không.”

“Cảm ơn thầy Cố.” Hạ Lam nở nụ cười, thấy tài xế của Cố Chinh mở cửa xe, cậu lui về sau một bước, “Vậy anh mau đi đi, em…”

“Em định đi đâu?” Cố Chinh nhíu mày nhìn cậu, “Anh đưa em về nhà cất đồ rồi em đến đoàn kịch nhé, không bắt buộc phải tập đâu, nếu mệt thì đứng ngoài xem là được.”

“Em…” Cố Chinh thật sự rất chu đáo, Hạ Lam định nói gì nhưng cuối cùng lại thôi, bước lên xe với Cố Chinh. Cậu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng cứ không yên.

Đến khách sạn, Cố Chinh xuống trước, Hạ Lam rất muốn chấm mút chút gì, tiếc là không có cơ hội, bị tài xế chở về nhà, sau đó đưa đến đoàn kịch.

Mọi người đều hoan nghênh Hạ Lam, Hạ Lam cùng những diễn viên khác tập ráp các phân cảnh, tuy đoàn trưởng Lý đánh giá là không tệ, nhưng cậu cứ thấy mình không vào trạng thái được nên lấy sách lí thuyết và kịch bản ra đọc, còn tìm ghi chú phim ảnh ngồi phân tích.

Cũng không biết có phải dạo này toàn đi theo Cố Chinh học hỏi, tự luyện ra được vài phương pháp không mà Hạ Lam nhận thấy năng lực nghiên cứu và cảm thụ của mình đều tiến bộ rất nhiều, xem lại mấy quyển sách cũ cũng nghiệm ra những điều mới.

Chiều hôm ấy cậu gửi tin nhắn cho Cố Chinh, anh trả lời rằng hôm nay bận đến khuya mới về, Hạ Lam ôm điện thoại lướt danh bạ, cuối cùng bấm vào số một đàn anh. Hồi đại học Hạ Lam rất thân với anh ta, hiện tại anh đang làm việc trong công ty Điện ảnh và Truyền hình của gia đình. Hạ Lam mời đàn anh đi ăn, kể chuyện mâu thuẫn giữa mình và công ty quản lý rồi nhờ anh giúp đỡ.

Hôm sau Cố Chinh vẫn bận cả ngày, sáng Hạ Lam nghiên cứu và tập kịch, tối chạy show tận hai bữa tiệc, hẹn với những người cậu quen trước kia, nhờ bọn họ dìu dắt mình.

Cố Chinh bận bịu ba ngày, Hạ Lam cũng đi móc nối quan hệ đủ ba ngày, đến tối ngày thứ tư, Cố Chinh rốt cục gọi điện cho Hạ Lam, rủ cậu đi ăn. Lúc ấy Hạ Lam đang nói chuyện dở, nhà sản xuất cậu quen hồi trước hình như có kế hoạch, cậu chỉ có thể trả lời: “Em đang ở bên ngoài, hay là… tối nay em qua nhà anh nha.”

Cố Chinh cười: “Anh muốn rủ em đi ăn, chứ không phải muốn ăn em.” Sau đó, anh nghi hoặc, “Sao dạo này em đi tiệc nhiều thế? Anh hỏi đoàn trưởng Lý thì ông bảo em ở lại có nửa ngày, quản lý của em không đóng băng em à?”

“Có chứ.” Hạ Lam đưa mắt nhìn cửa phòng, hạ giọng, “Mấy hôm nay em đang nhờ người ta giới thiệu công việc cho, chị Mai bên kia không trông cậy được gì rồi, em không thể cứ thả lỏng mãi được.”

Đầu dây bên kia bỗng dưng im lặng, Hạ Lam cứ tưởng mình đã nói sai cái gì. Một lát sau, Cố Chinh đáp: “Chuyện em nhờ thì bên kia còn đang thương lượng, sẽ có kết quả nhanh thôi, anh cũng hỏi những người bạn khác giùm em rồi. Em… Có phải em thấy anh chậm chạp không? Mấy hôm nay anh bận quá, hai ngày nữa…”

“Không phải không phải!” Hạ Lam nhanh chóng nói, “Em… Em muốn cố gắng tìm nhiều cơ hội một chút, em không thể dựa dẫm anh mãi, anh cũng có công việc của mình mà.”

Hơn nữa Cố Chinh đã cho cậu rất nhiều, cậu không muốn mình trở nên vô dụng, vốn là chuyện tự lực cánh sinh nhưng lại chỉ biết dựa vào người khác.

“Không sao.” Cố Chinh nói, “Bên em có những ai?”

Hạ Lam kể xong, Cố Chinh lại hỏi: “Mấy hôm nay bàn được gì chưa?”

Hạ Lam có chút mỏi mệt: “Vẫn chưa…”

“Giờ bọn em đang ở đâu, ngồi bao lâu rồi?”

Hạ Lam báo vị trí, còn nói vài câu, Cố Chinh đáp: “Ừ. Chờ anh nửa tiếng.”

“Hả?” Hạ Lam còn đang sửng sốt thì Cố Chinh đã cúp điện thoại.

Anh ấy muốn đến đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.