Cung Tường Vãn Tâm

Chương 29: Giao nộp




Ai ngờ Lâm chiêu nghi đột nhiên thay đổi chủ đề: "Nhưng tỷ tỷ, tỷ tỷ có bao giờ nghỉ hoàng thượng vì sủng ái tỷ tỷ nên mới cho tỷ tỷ đặc quyền này không. Mà nếu tỷ tỷ vì chút sủng ái này của hoàng thượng mà khiến hoàng thượng nhọc lòng hay tương lai có thể gây ra tai họa nghiêm trọng hơn, thế chẳng phải khiến hoàng thượng thất vọng và khó xử à? Chắc chắn hoàng thượng sẽ cảm thấy tỷ tỷ cậy sủng sinh kiêu, việc này đối với tỷ tỷ cũng không phải việc tốt!"

"Chiêu nghi rốt cuộc muốn nói gì?" Nghe Lâm chiêu nghi phân tích, Dĩnh phi lạnh lùng chất vấn.

"Tỷ tỷ, muội muội muốn nói là hoàng thượng suy nghĩ cho tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng nên suy nghĩ cho hoàng thượng mới đúng, đừng gây thêm chuyện khiến ngài ấy phiền lòng nữa. Không bằng tỷ tỷ tạm thời giao mấy thứ binh khí luyện võ cho muội muội bảo quản, đề phòng ngày nào đó bất cẩn làm người khác bị thương, đến lúc ấy lại là một cuộc tranh cãi vô vị."

"Không sai! Chúng ta là phi tần thì nên chia sẻ với hoàng thượng mới đúng, sao có thể vì bản thân mà gây thêm phiền phức cho hoàng thượng. Theo bổn cung thấy, kẻ có ý đồ gây thêm phiền phức cho hoàng thượng đều là kẻ hai lòng, giống như cái người mới bị biếm vào lãnh cung khoảng thời gian trước vậy!" Lan phi phụ họa.

Lúc này, Tiêu Sát đang đứng trong sân Chiêu Dương Điện nghe được câu này, bực bội phất tay áo bỏ đi.

Tiểu Mục Tử cẩn thận theo sau, thầm mắng Lan phi: Nương nương mới là người gây thêm phiền phức cho hoàng thượng đấy.

Cung nữ canh giữ bên ngoài thấy hoàng thượng lặng lẽ tới rồi lại tức giận bỏ đi, vội vào trong bẩm báo: "Nương nương, hoàng thượng mới tới, ngài ấy không nói gì cả đã bỏ đi rồi."

"Cái gì? Sao các ngươi không vào bẩm báo sớm?"

"Hồi nương nương, là hoàng thượng không cho phép nô tỳ bẩm báo."

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Biết hoàng thượng vừa tới đã đi, Dĩnh phi và Lan phi đều thấp thỏm, không biết hoàng thượng ở bên ngoài đã nghe được bao nhiêu nội dung đối thoại giữa họ.

Chỉ có Lâm chiêu nghi mừng thầm. Trong đầu nàng nhanh chóng nhớ lại những gì mình vừa nói, xác nhận không có gì bất ổn, hơn nữa còn có khả năng tăng điểm trước mặt hoàng thượng, đúng là trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi.

"Dĩnh phi tỷ tỷ, tỷ xem, hoàng thượng trăm công nghìn việc còn bớt thời gian đến Chiêu Dương Điện thăm tỷ, có thể thấy ngài ấy sủng ái tỷ cỡ nào, tỷ cũng nên thể hiện sự quan tâm với hoàng thượng mới đúng."

"Hừ!" Nghe Lâm chiêu nghi nói hoàng thượng sủng ái Dĩnh phi, Lan phi tỏ ra khinh thường.

Dĩnh phi trừng mắt liếc Lan phi một cái, sau đó nói với Lâm chiêu nghi: "Thôi được, nếu muội muội đã tận tình khuyên bảo nhiều như vậy, nếu ta còn không cho muội muội mặt mũi thì đúng là quá không thấu tình đạt lý, cũng không biết quan tâm hoàng thượng. Châu nhi, giao nộp tất cả binh khí ta thường xuyên tập luyện cho Lâm chiêu nghi đi.

"Vậy sau này nương nương luyện cái gì đây?"

"Việc này ngươi không cần lo, cũng không cần người khác lo. Ngươi cứ đi lấy đi." Lúc nói vế sau, Dĩnh phi liếc nhìn Lan phi.

Lan phi trừng mắt nhìn lại.

"Vâng, nô tỳ đi lấy ngay."

Thấy Châu Nhi vào tẩm điện lấy binh khí, Lâm chiêu nghi khẽ cười: "Việc hôm nay Lâm Lang xử lý thỏa đáng chứ? Đa tạ tỷ tỷ không làm khó muội muội, số binh khí tỷ tỷ giao nộp muội muội nhất định sẽ cho người bảo quản thật tốt, chắc chắn sẽ không làm hư hay mất của tỷ tỷ."

"Lâm muội muội khách sáo. Nếu đã giao đồ ra, ta đương nhiên sẽ không nhớ mong, muội muội thích xử lý thế nào thì cứ làm thế ấy."

"Ha ha, tỷ tỷ rộng lượng, muội muội kính nể."

Thấy hai người nói chuyện khách sáo, không hề vì việc này mà trở mặt, Lan phi ngồi cạnh cảm thấy không vui.

Có điều yêu cầu nàng ta đề ra Lâm chiêu nghi và Dĩnh phi đều đã làm được, nàng ta không còn lý do làm khó họ nữa.

Hết hứng ngồi lại, Lan phi đứng dậy rời khỏi Chiêu Dương Điện trước.

Nhìn nàng ta và Xuân Ý bỏ đi, Lâm chiêu nghi nắm tay Dĩnh phi: "Dĩnh phi tỷ tỷ, hôm nay muội muội làm vậy cũng vì tình thế ép buộc, mong tỷ tỷ đừng trách muội."

"Muội muội nghĩ nhiều rồi, ta mà là người hẹp hòi vậy sao? Có điều số binh khí này từ nhỏ đã đi theo ta, bây giờ giao nộp chúng, mong muội muội hỗ trợ bảo quản."

Châu Nhi đã cầm tất cả binh khí đến, đặt lên bàn.

Dĩnh phi nhẹ nhàng vuốt ve từng món đồ.

"Tỷ tỷ, hậu cung xưa nay không chấp nhận những điều cá biệt. Tỷ xem, cái người ở lãnh cung không phải minh chứng sống sao? Chúng ta cứ là phi tần bình thường sống qua ngày đi, như vậy mới có thể vừa bảo vệ bản thân, vừa bảo vệ gia tộc."

"Muội muội mới vào cung mấy tháng mà đã nhìn thấu cuộc sống ở hậu cung như vậy, ta tự nhận không bằng."

"Tỷ tỷ khiêm tốn. Tỷ tỷ là người chính nghĩa nên không thích tìm hiểu mấy việc dung tục này thôi, nếu tỷ tỷ có lòng tìm hiểu, muội muội nào sánh bằng?"

Tuy an ủi Dĩnh phi nhưng trong lòng Lâm chiêu nghi thật sự nghĩ như vậy. Trước đây Dĩnh phi chỉ si mê luyện vỏ, không thích tranh sủng với các phi tần khác. Nếu nàng muốn tranh, ai dám chắc mình có thể chiến thắng nàng?

Bởi vậy, Lâm chiêu nghi mới cẩn thận giữ thái độ, không dám sơ sẩy.

Nghe Lâm chiêu nghi tung hô mình như vậy, Dĩnh phi bật cười: "Ha ha, có lẽ thế. Được rồi, ta phải tạm biệt số binh khí này thôi."

"Tạ tỷ tỷ thành toàn, vậy muội muội về trước, hôm khác sẽ đến thỉnh an tỷ tỷ."

"Ừ. Châu Nhi, thay ta tiễn Lâm chiêu nghi."

"Vâng. Mời Lâm chiêu nghi."

Sau khi tiễn Lâm chiêu nghi đi, Châu Nhi quay về tẩm điện, quan tâm hỏi: "Tiểu thư thật sự không định luyện công nữa sao? Nhưng niềm vui của tiểu thư ở trong cung là luyện công mà?"

"Đồ ngốc, ai bảo ta không luyện? Hừ, vì Lan phi mà không luyện công, nào đáng! Huống hồ hoàng thượng không hạ lệnh ta không được luyện, ta cần gì phải sợ?"

"Vậy sao người lại giao nộp những binh khí kia cho Lâm chiêu nghi?" Châu Nhi thắc mắc.

"Đương nhiên là cho nàng ấy thể diện, nàng ấy là người hoàng thượng đích thân lựa chọn quản lý hậu cung đấy. Huống hồ hoàng thượng vừa nghe chúng ta nói chuyện, nếu ta công khai đối đầu với nàng ấy, không biết chứng ngày nào đó nàng ấy sẽ đối phó ta, mà hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ có thành kiến với ta. Hoàng thượng có thành kiến với ta, ta còn được tự do sao?"

"Thì ra tiểu thư đã suy xét chu toàn, nô tỳ cứ tưởng..."

"Cứ tưởng ta bị người ta dắt mũi hả? Tiểu thư nhà ngươi ngu xuẩn hèn nhát vậy à? Chuyện ta không muốn làm, ai cũng đừng hòng ép buộc ta."

"Hì hì, đây mới là tiểu thư mà nô tỳ biết chứ!"

Thấy tiểu thư vẫn là tiểu thư, vẫn thẳng thắn nhưng không ngu ngốc, Châu Nhi vừa mừng vừa sùng bái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.