Ở trong mắt đám người Dịch Hoằng Nhã, dùng thú thời gian đảm đương ghế ngồi, coi như là chưa từng có ai.
Tuy rằng Sở Chước bởi vì thời gian nguyền rủa mà không có tu vi, nếu là người bình thường, ở Thời Chi Hạp nhất định không trộn lẫn nổi được, nhưng mà bên người nàng có một cường giả thực lực khó lường hộ tống, thậm chí kiêu ngạo tóm lấy thú thời gian cho nàng làm ghế ngồi thay đi bộ, thật sự là nhìn ở trong mắt, hâm mộ ở trong lòng.
Bọn họ cũng là thiên chi kiêu tử trong thế lực của mình, đệ tử thân truyền được sư môn trưởng bối che chở, nhưng cũng không có trưởng bối người nào có thể làm được giống như Phong Chiếu, cho dù là đạo lữ, cũng không có biện pháp làm được —— bởi vì bọn họ chưa thấy qua người nữ tu nào có đạo lữ có tu vi như Phong Chiếu, mạnh đến có thể thuần phục thú thời gian.
Thú thời gian tắm trong lực lượng thời gian mà sinh, khiến cho cực khó đối phó, tuy là Thần Hoàng cảnh, cũng không có biện pháp giế.t chết, chỉ có thể tránh né.
Nhìn đến Phong Chiếu dễ dàng thuần phục một con thú thời gian, trong lòng bọn họ không khỏi hoài nghi tu vi của Phong Chiếu.
Chẳng lẽ, là Bán Thần cảnh?
Bốn người hồi ức tồn tại có được tu vi Bán Thần cảnh trong Hồng Mông, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thật sự là đoán không ra thân phận của Phong Chiếu.
Sở Chước ngồi ở trên thú thời gian, hai đứa Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên tự nhiên cũng được ưu ái mà lo lắng ngồi lên trên theo, bốn người Dịch Hoằng Nhã sẽ không được đãi ngộ kia.
"Đi bên nào?" Phong Chiếu thản nhiên nhìn lướt qua bốn người Dịch Hoằng Nhã.
Tuy chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt một cái, lại làm cho sống lưng của bốn người nổi lên một cỗ hàn ý dày đặc, trong óc trống rỗng, không sinh nổi tâm tư khác.
Dịch Hoằng Nhã lấy lại tinh thần, nhanh chóng chỉ một phương hướng.
Dịch Hoằng Nhã quyết định đến Thời Chi Hạp, tự nhiên cũng làm chuẩn bị nhiều mặt, nàng ta mặc dù mời đám người sư huynh Từ Kiến Bách đồng hành cùng nhau, nhưng trước khi tiến vào Thời Chi Hạp, liền ghi nhớ bản đồ Thời Chi Hạp có được, rồi phá huỷ, nếu như nàng ta phát sinh bất trắc, cuối cùng ai cũng không có biện pháp tìm được hành lang gấp khúc thời gian.
Như vậy cũng làm cho đám người Từ Kiến Bách phải tận hết sức lực mà bảo hộ nàng ta.
Đây là tâm tư nhỏ của Dịch Hoằng Nhã, nay cũng là cái tâm tư nhỏ này mà cứu nàng ta một mạng, nếu không với hành vi muốn xuống tay với Tiểu Huyền Vũ lúc trước của nàng ta, đã sớm chết rồi.
Dịch Hoằng Nhã nơm nớp lo sợ, không dám đùa giỡn thủ đoạn ở trước mặt Phong Chiếu, nhưng vì bảo trụ mạng nhỏ của mình, nàng ta cắn chặt răng, sống chết không chịu lập tức tung bản đồ ra.
Còn ba người khác, bọn họ đối với hành lang gấp khúc thời gian biết không nhiều lắm, cũng không có bản đồ, bởi vì Dịch Hoằng Nhã cam đoan sẽ cho bọn hắn thù lao, lại muốn có điều thu hoạch ở trong hành lang gấp khúc thời gian, mới chịu đáp ứng cùng nhau đi tới với nàng ta.
Phong Chiếu tự nhiên coi thường tâm tư nhỏ bậc này, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, quá nhiều tâm tư nhỏ sẽ chỉ bị chết mau mà thôi.
Dù sao sớm muộn gì đều là phải chết, Phong Chiếu lại sẽ càng không để ý.
Thú thời gian tung bay bốn vó có lực, vượt qua núi xuyên qua sông, vác ba người trên lưng một đường đi về phía trước.
Thú thời gian tuy rằng không muốn làm tọa kỵ kiểu này, lại càng không muốn cho người tu luyện cưỡi đến trên đầu nó làm mưa làm gió, nhưng mà bên cạnh có một thần thú càng hung tàn ở đây, không thể không khuất phục.
Nơi này là một nơi hẻo lánh nào đó của Thời Chi Hạp, địa vực lại vô cùng rộng, thân ở trong đó, khó mà phân biệt phương hướng, không tốn mấy năm hoặc hơn mười năm, mơ tưởng mà muốn đi ra ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều người tu luyện sau khi tiến vào Thời Chi Hạp như vậy, dễ dàng lâm vào trong đó, mấy trăm năm cũng không hẳn có thể đi ra ngoài.
Bản đồ của Dịch Hoằng Nhã tuy rằng không được đầy đủ, ít nhiều đã có chút tác dụng.
Có Dịch Hoằng Nhã chỉ đường, lại có Phong Chiếu một đường hoành hành ngang ngược mở đường, không có thú thời gian dám trêu tới, tốc độ của bọn họ nhanh không chỉ gấp mười, thời gian chỉ chừng ba tháng, liền rời khỏi khu vực này.
Khi thú thời gian thú dừng lại, bốn vó táo bạo đạp đạp trên mặt đất.
Thú thời gian cùng thú khác chủng loại bất đồng, bởi vì tắm trong lực lượng thời gian, rất có nguyên tắc, tính khí có vẻ táo bạo, bị người khống chế lâu như vậy, đã không còn kiên nhẫn.
Sở Chước trên lưng thú thời gian ngẩng đầu, nhìn phía trước nơi bị sương mù bao phủ.
Dịch Hoằng Nhã chỉ vào sương mù nói: "Nơi đó chính là Thời Chi Mê Vụ trên bản đồ nói, người tiến vào trong đó, rất dễ dàng bị lạc đường.
Chỉ cần thành công xuyên qua, có thể lập tức đến hành lang gấp khúc thời gian."
Sở Chước nhớ tới sương trắng bên bờ sông thời gian, giống như không cho phép người phàm rình mò hình dáng của nó, bởi vậy mà cất giấu đi.
Phong Chiếu nhìn một lát, tay áo vừa vung, nói: "Đi thôi."
Đoàn người tới vào phiến sương mù.
Trước khi đi đến sương mù, thú thời gian táo bạo đạp đá bốn vó ở tại chỗ, sống chết không chịu đi vào, người chung quanh nhìn vậy thì trong lòng hơi khẩn trương, trong lòng cũng hiểu rõ, địa phương có thể được xưng là Thời Chi Mê Vụ, khẳng định không là nơi tốt lành gì.
Phong Chiếu thấy thế, vươn tay ôm Sở Chước xuống khỏi thú thời gian, đợi Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu cũng nhảy xuống, hắn vỗ đầu thú thời gian, để cho nó rời khỏi.
Thú thời gian vẫn sợ hãi Phong Chiếu, bồi hồi ở tại chỗ, phát hiện con mãnh thú này không có ý tứ giữ nó, nên vội vàng chạy đi.
Tiếp theo, Huyễn Ngu ôm lấy đứa bé Huyền Uyên, cầm chặt lấy tay Sở Chước, đoàn người đi vào trong Thời Chi Mê Vụ.
Sương trắng nhàn nhạt bao phủ, tầm mắt cùng linh thức đều đã bị hạn chế, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến bóng dáng mọi người bên cạnh.
Bên trong sương mù, ẩn ẩn có cái gì đó áp bách mà đến, một đám người lo sợ trong lòng, lo lắng lạc đường với nhau ở trong sương mù, liền dùng dây thừng cột ở trên cổ tay của nhau.
Nhìn đến Phong Chiếu càng không ngừng cước bộ đi phía trước, bọn họ đành phải kiên trì đuổi kịp.
Rõ ràng đi được không lâu, nhưng mọi người lại cảm thấy bọn họ đi đường đã một đoạn thời gian rất lâu, vừa mệt lại khát lại khó chịu, dần dần không biết thân ở nơi nào, lại đi nơi đâu.
Dịch Hoằng Nhã cắn đầu lưỡi, đau đớn kíc/h thích nàng ta phấn khởi tinh thần, nàng ta hoài nghi trong sương mù này có phải có một loại ảo cảnh nào đó tồn tại hay không, mắt đồng tử lướt qua một tia lam quang, mở ra huyễn đồng, nhìn về phía chỗ sâu trong sương mù...
"A —— "
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, mọi người sợ run cả người, thanh tỉnh từ trong trạng thái đần độn.
Đầu tiên phát hiện tình huống của Dịch Hoằng Nhã là Từ Kiến Bách, hắn kinh hô một tiếng, ôm lấy Dịch Hoằng Nhã té trên mặt đất: "Sư muội, muội sao rồi?"
Dịch Hoằng Nhã hai tay ôm đôi mắt, theo kẽ tay của nàng ta, có thể nhìn thấy dòng máu đỏ thẫm chảy ra, không cần nhìn cũng biết, nơi nàng ta bị thương khẳng định là tròng mắt.
Mọi người dừng lại, Sở Chước cùng Huyền Uyên kinh ngạc nhìn Dịch Hoằng Nhã, đều không biết phát sinh chuyện gì.
Chỉ có Phong Chiếu hờ hững đứng ở nơi đó, mắt lạnh nhìn.
Tiếng thét chói tai của Dịch Hoằng Nhã lập tức biến thành hơi thở mong manh rê/n rỉ, khi nàng ta buông ra hai tay dính đầy máu tươi, mọi người thấy được hai lỗ thủng máu trong mắt nàng ta, đều nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Nàng ta không còn đôi mắt.
Dịch Hoằng Nhã đã là tu vi Hóa Thần cảnh, một thân máu thịt được rèn luyện vô cùng cường hãn, càng không cần phải nói ánh mắt nàng ta di truyền huyễn đồng của tổ tiên, nàng ta cực chú trọng tu luyện đôi mắt, bảo hộ đôi mắt càng nghiêm mật hơn bộ vị khác của thân thể, lẽ ra sẽ không xảy ra loại chuyện này mới đúng.
Từ Kiến Bách cực kỳ bi thương: "Sư muội, đôi mắt của muội sao lại thế này? Phát sinh chuyện gì?"
Vu Duệ cùng Phục Khinh Hoa cũng vẻ mặt quan tâm, nhưng mà so với Từ Kiến Bách, bọn họ có vẻ trấn định rất nhiều, đặc biệt là Phục Khinh Hoa, từ lúc Dịch Hoằng Nhã quyết định muốn giết Tiểu Huyền Vũ, thì có phần khúc mắc với nàng ta, đã sớm quyết định, chỉ cần bình an rời khỏi Thời Chi Hạp, sau này không hề làm bạn cùng Dịch Hoằng Nhã tiểu nhân bậc này.
"Sư huynh, mắt muội đau quá..."
Tiếng kêu bi thương của Dịch Hoằng Nhã, khuôn mặt ngọt ngào khả ái là một mảnh trắng bệch, làm nổi bật hốc mắt tối om, phá lệ khiếp người.
Nàng ta hiển nhiên cũng biết hai mắt của mình gặp chuyện không may, hai tay dính máu run rẩy lợi hại, cũng không dám sờ lên đôi mắt, chỉ là luôn hỏi: "Sư huynh, mắt của muội thế nào? Thế nào?"
Từ Kiến Bách lấy linh đan ra nhét vào trong miệng nàng ta, vẻ mặt bi thống: "Sư muội yên tâm, đôi mắt của muội nhất định không có việc gì đâu."
Hai sư huynh muội ôm nhau bi thống vạn phần, người chung quanh cũng rất không hiểu ra sao, không biết phát sinh chuyện gì.
Phục Khinh Hoa thoáng do dự, nhìn về phía Phong Chiếu, nhỏ giọng hỏi: "Vị tiền bối này, ngài có biết Dịch cô nương vì sao như thế không?"
Nghe vậy, hai sư huynh muội Từ Kiến Bách cũng nhìn về phía phương hướng của Phong Chiếu, vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
Phong Chiếu rất hờ hững, rất có phong phạm người tu luyện cao cấp: "Vừa rồi ngươi dùng chính là đồng thuật?"
Dịch Hoằng Nhã thần sắc thấp thỏm lo âu, miễn cưỡng gật đầu, nói: "Vãn bối nhận thấy được chung quanh khác thường, tưởng nơi đây có ảo cảnh nào đó, liền nghĩ dùng huyễn đồng thăm dò một hai, không nghĩ tới..."
Phong Chiếu nói: "Nơi đây cũng không có ảo cảnh, nó là Thời Chi Mê Vụ, ẩn chứa quy tắc thời gian, không cho phép khiêu khích, khi ngươi dùng huyễn đồng tử, bị coi là khiêu khích, liền phá huỷ một đôi huyễn đồng tử của ngươi."
Giọng của Phong Chiếu cực kì lạnh lùng nhàn nhạt, nghe vào trong tai Dịch Hoằng Nhã, lại cả người phát run.
"Đôi mắt của ta..."
"Tất nhiên là bị hủy." Phong Chiếu lãnh khốc nói.
Dịch Hoằng Nhã kêu thảm một tiếng, huyễn đồng là chổ dựa của nàng ta, cũng là tài phú tổ tiên lưu cho nàng, nếu như không có huyễn đồng, nàng tu hành như thế nào có thể so với người tu luyện cùng giai? Thậm chí nàng ta còn thua kém cả Phục Khinh Hoa, còn ngạo thị người tu luyện cùng giai như thế nào?
Từ Kiến Bách rốt cuộc đau lòng sư muội mà mình ngưỡng mộ, nhịn không được hỏi: "Tiền bối, không thể dùng mắt của những người khác thay thế được sao?"
Đổi mắt ở giới tu luyện cực kì phổ biến, chẳng qua là tổn thương đến hai mắt, đổi một đôi là được.
"Bị lực lượng thời gian gây thương tích, thương tổn trên mắt nàng ta đã kèm thêm quy tắc thời gian, trừ phi có cường giả Bán Thần cảnh loại trừ tia quy tắc này cho nàng ta, mới có thể đổi lấy đôi mắt khác, nếu không thì không thể."
Nghe được lời Phong Chiếu nói, mọi người lại nhìn sang đôi mắt của Dịch Hoằng Nhã, phát hiện máu chảy đầm đìa như cũ, thương thế tốt lên vô cùng thong thả, hiển nhiên là có lực lượng nào đó đang ngăn cản miệng vết thương khép lại.
Nhưng mà nếu muốn Bán Thần cảnh ra tay loại trừ quy tắc, bọn họ đi nơi nào thỉnh Bán Thần cảnh? Thế lực hiện tại của Dịch Hoằng Nhã chỉ là thế lực hạng ba, thực lực cao nhất là Thần Hoàng cảnh, bọn họ cũng không có năng lực mời được Bán Thần cảnh.
Phát sinh việc này, đối với Dịch Hoằng Nhã mà nói, không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Nhưng mà bọn họ còn muốn đi hành lang gấp khúc thời gian, mặc kệ Dịch Hoằng Nhã tuyệt vọng như thế nào, mọi người vẫn tiếp tục xuất phát.
Từ Kiến Bách cũng không có bởi vì sư muội bị phá huỷ hai mắt liền vứt bỏ nàng ta, mà là cõng nàng ta ở trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Biết Thời Chi Mê Vụ nguy hiểm rồi, cho dù cảm giác được khác thường, mọi người cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tại khi thần trí đần độn, cố gắng thanh tỉnh, đi theo bước chân của Phong Chiếu.
Không biết đã đi thời gian bao lâu, chung quanh sương mù dần dần nhạt đi.
Thẳng đến khi sương mù biến mất, tinh thần mọi người hơi bị rung lên, phát hiện bọn họ đã bình an vượt qua Thời Chi Mê Vụ.
Gió mạnh nhu hòa thổi qua trên mặt, cơn gió đó đánh trở về, sát qua từ bên chân bọn họ, thiên không là một mảnh u tối mịt mờ, áp chế nặng nề, đường phía trước giống như là bị cái gì đó vặn vẹo, vẫn không thể phân biệt phương hướng.
Như thế, không thiếu được cần Dịch Hoằng Nhã tiếp tục chỉ đường.
Đôi mắt của Dịch Hoằng Nhã mặc dù cũng đã bị hủy, nhưng mà linh thức của nàng ta còn có thể giúp nàng ta phân biệt phương hướng, đối với người tu luyện mà nói, ánh mắt có đôi khi còn không có hữu dụng như linh thức.
Dịch Hoằng Nhã muốn sống sót, tự nhiên là sẽ không đùa giỡn chiêu trò gì, nàng ta mở một đôi hốc mắt tối om, lập tức chỉ ra một phương hướng..