Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 38




Đêm đó Lục Tinh vẫn quyết định quay trở lại biển, Trang Du Mộng biết cậu không thể rời biển quá lâu, nếu không sẽ phải chịu đựng sự khó chịu về thể xác.

Đứng ở cửa nhìn bóng lưng cậu ẩn hiện trong bóng tối đan xen giữa trời và biển, tay Trang Du Mộng đang nắm khung cửa khẽ siết chặt, sợi tóc xõa tung trước mắt bay bay theo làn gió đêm, cuối cùng rơi xuống biển.

Sau khi trở lại phòng khách, cô cầm điện thoại nhập một dãy số, nhưng lại chần chừ không dám gọi.

Cậu nói cậu muốn trở về với tộc của mình… “Hôm nay sao có thời gian mời anh ăn cơm?”

Doãn Hằng đã mất thời gian nghỉ buổi trưa bị cô gọi đến một nhà hàng. Thoạt nhìn có vẻ tâm trạng anh không tồi, chỉ là tò mò về hành động đột ngột của Trang Du Mộng.

“Đàn anh, em muốn hỏi chút, viện nghiên cứu của anh có chuyên gia nào theo dõi và dự đoán sự di cư của sinh vật biển không?”

Như thể không nghĩ tới cô sẽ đột ngột hỏi những câu hỏi liên quan đến vấn đề học thuật, Doãn Hằng xoay dĩa mì dừng lại một lúc, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cô có vài phần tìm tòi nghiền ngẫm.

“Thật ra là có, nhưng em hỏi cái này để làm gì?”

“Cái đó…có thể cho em vào bộ môn nghiên cứu học tập một chút không…”

Một lúc lâu sau qua đi, người đối diện cũng không trả lời mà chỉ buông nĩa trong tay xuống, khoanh tay ngồi trên bàn ăn nhìn cô. Trang Du Mộng nghĩ rằng anh đã hiểu sai ý mình, vội xua tay giải thích.

“Em đến đây không phải để tìm người đi cửa sau, yêu cầu quá trình dự thi vào viện nghiên cứu em đều sẽ hoàn toàn phối hợp, chỉ muốn hỏi xem điều này có khả năng không…”

“À, anh biết. Đây không phải là điều anh quan tâm….”

“Anh rất muốn biết là trước đây nhiều lần mời em tới lại bị em từ chối, hôm nay sao lại chủ động nhắc đến chuyện này?”

Những ngón tay cô nắm chặt chiếc váy dần dần thu thành nắm đấm, rũ mắt không biết phải đáp lại như thế nào. Cô luôn biết mình không phải là nghiên cứu giả tư liệu, vị giáo sư già trước đây đã đề cập vô số lần trong lớp, ôm tâm tư mang theo mục đích rất khó để đạt được thành tựu trong công việc nghiên cứu.

“Em cảm thấy mình khá hứng thú với sinh vật biển…” “Có phải vì con cá voi trắng đó không?”

Bỗng nhiên sửng sốt, Trang Du Mộng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, với vẻ mặt này phỏng đoán của Doãn Hằng đã được xác nhận.

Anh thở dài ngồi thẳng dậy, giọng điệu không giống nhẹ nhàng như mọi khi, ngược lại thêm vào đó là sự lạnh lùng lo lắng.

“Anh phải nói trước, sự can thiệp của con người vĩnh viễn là chính sách tồi tệ nhất, thiên nhiên có rất nhiều tình huống đột phá phức tạp hay dễ thay đổi hơn chúng ta tưởng tượng. Huống hồ những sinh vật thông minh như cá voi trắng, nếu can thiệp quá nhiều vào hành vi hoặc thậm chí cả cảm xúc của chúng, hậu quả gһp phải với chúng ta khó có thể đoán được. “

“Ngay cả như vậy, em vẫn dự định vào viện nghiên cứu sao?”

Trang Du Mộng hoàn toàn đồng ý với những lời Doãn Hằng nói. Dù là sinh vật trên cạn hay dưới biển, mọi thứ đều có quỹ đạo sinh trưởng của riêng nó. Con người không có biện pháp bẻ thẳng một cây lúa, cũng như không thể ghép một thân cây nhiều gốc.

Nhưng cô… không muốn bỏ cuộc.

“Em biết, những đạo lý này em đều hiểu…”

“Nhưng bất cứ khi nào em đứng ở vị trí của nó đưa nó vào cảm xúc của mình, em đều không khống chế được muốn giúp nó, để nó có thể trở lại môi trường sống ban đầu.”

“Nó vốn không nên ở lại nơi này.”

Trầm mặc một lát, Doãn Hăng vô tình liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô mà không phát ra tiếng.

“Hôm nay là thứ ba, thứ hai tuần sau tới viện nghiên cứu đi, chúng ta lại nói tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.