Sau khi chia tay Triệu Húc, tâm trạng của Vân Trân hơi nặng nề.
Sắc mặt Triệu Húc muốn nói lại thôi lúc cuối cùng vẫn luôn xuất hiện trong đầu nàng.
Mãi đến khi về phòng, tâm tình nàng mới khá lên một chút.
Bạch bạch!
Nàng vỗ mặt, thấp giọng: "Vân Trân, ngươi nghĩ bậy gì đó hả? Việc cấp bách bây giờ là làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ Tô trắc phi giao cho ngươi."
Trong vòng ba ngày, nàng bắt buộc phải giao ra một ngàn nút thắt.
Trong cuộc sống cổ đại, nút thắt này sử dụng rất rộng rãi, ví dụ như đai lưng, rèm vải, quạt giấy...!đều có thể sử dụng.
Bắt buộc phải trong ba ngày làm ra một ngàn cái, nào phải chuyện dễ?
Nhưng cho dù khó, hiện tại Vân Trân cũng chỉ có thể căng da đầu làm.
Nếu không...!
...!
Trưa hôm đó, Bích Diên dẫn người mang dây thắt tới.
"Làm cho tốt, đừng khiến nương nương thất vọng." Nói xong, Bích Diên liền rời đi.
Rất nhanh, chuyện Vân Trân bị Tô trắc phi phạt thắt dây truyền khắp Thanh Lương sơn trang.
Có người tới xem náo nhiệt, có người sợ phiền phức, vội vã tránh xa, cũng có người tới nhiệt tình muốn hỗ trợ.
"Trân Nhi, đây là ngươi làm sao?" Quả Nhi nhìn giỏ tre chứa nút thắt nàng dành cả buổi chiều để làm, vẻ mặt không thể tin được.
Vân Trân nhìn nút thắt Quả Nhi lấy ra, hổ thẹn muốn che mặt.
"Muội đừng đả kích muội ấy.
Cái đó dù sao cũng là cái tốt nhất trước mắt." Xuân Miêu ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
Vân Trân vò đầu: "Muội thật sự đã cố gắng rồi."
Tuy nàng có chút thông minh, nhưng thủ công từ trước đến nay đều rất kém cỏi.
Hiện tại những nút thắt trong rổ đều là nàng tốn cả buổi chiều, được Trương ma ma từng là "cao thủ nữ hồng" chỉ dạy mà làm ra.
"Nếu với tay nghề và tốc độ này của muội, đừng nói ba ngày, cho dù là ba mươi ngày cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ nương nương phân phó." Xuân Miêu nói không chút khách khí.
Vân Trân đương nhiên cũng biết.
"Muội nên làm sao đây?" Vân Trân hỏi.
"Đương nhiên là tìm người hỗ trợ." Xuân Miêu nói.
"Tìm ai chứ?" Quả Nhi hỏi, "Xuân Nha tỷ tỷ và Lý ma ma khẳng định không đồng ý, Xuân Trà tỷ tỷ còn có khả năng hỗ trợ, ngoài ra thì..."
"Ai nói tìm họ?" Xuân Miêu liếc nhìn nàng ấy.
"Không tìm họ thì tìm ai?" Quả Nhi khó hiểu.
Vân Trân cũng nghi hoặc.
Xuân Miêu nhìn các nàng, khinh thường bảo: "Hai muội nói xem, rốt cuộc nữ nhân ở sơn trang nhiều, hay nữ nhân ở trong thôn nhiều?"
"Đương nhiên là trong thôn!" Quả Nhi trả lời, "Chẳng lẽ tỷ muốn nhờ những thôn phụ kia sao?"
"Thôn phụ? Muội đừng khinh thường những thôn phụ đó!" Xuân Miêu liếc nhìn Vân Trân, "Ít nhất cũng tốt hơn ai đó."
Vân Trân nằm không cũng trúng đạn yên lặng đỡ trán.
Thôn phụ sao?
Đúng là kiến nghị không tồi.
"Có điều, bọn họ đồng ý sao?" Vân Trân hỏi.
Xuân Miêu hừ một tiếng: "Việc này còn không dễ à? Thôn dân ở đây đều là tá điền của sơn trang, dựa vào sơn trang mà sống.
Sau khi nương nương và thiếu gia tới, những thôn dân đó đều nghĩ cách nịnh bợ, chỉ là không có cách.
Hiện tại, chúng ta cho họ cơ hội, bọn họ muốn cảm tạ còn không kịp."
"Chủ ý này rất hay!" Quả Nhi vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Vân Trân gật đầu.
"Chỉ là, muốn họ cam tâm tình nguyện hỗ trợ, còn cần có người ra mặt mới được." Xuân Miêu nói.
"Ai?" Vân Trân hỏi.
Xuân Miêu nhìn nàng chằm chằm, lời nói đầy thâm ý: "Ngụy thiếu hiệp.".