Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 17: Mưa gió đến




Đêm tối, bầu trời tối đen như mực, yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi, Thu Nguyệt Khê quát to một tiếng, tỉnh lại từ trên giường, chứng kiến bốn phía đều là một mảnh đen nhánh, thấp thỏm lo lắng hô to, "Vú nương, tiểu Hồng..."

Chợt nghe âm thanh hỗn loạn ồn ào từ tiền viện truyền đến, làm cho người ta có chút hoảng sợ, nàng run rẩy vén chăn ra khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên nàng bừng tỉnh trong lúc ngủ, trong lúc yên tĩnh, loáng thoáng nghe được âm thanh kêu rên của người từ tiền viện. Thu Nguyệt Khê rón ra rón rén tiếp tục đi lên về phía trước, kỳ thực, lá gan của nàng cũng rất nhỏ, ngày thường hù dọa người khác thì có thể, nhưng không thể bị người nào hù dọa.

Nàng vụng trộm đi vào tiền viện, bỗng nhiên bị tình cảnh máu huyết trước mặt làm sợ hãi kêu lên, một đám hắc y nhân điên cuồng cầm kiếm chém tới trên thân người kia, lại nhanh chóng rút kiếm ra, máu chảy đầm đìa, mục tiêu nhanh chóng chuyển tới người khác. Hắn thống khổ kêu thảm một tiếng, sau lại trầm giọng thở hổn hển đến khi không còn khí lực...

A Lực hấp hối nằm trong vũng máu, trong lúc lơ đãng quét đến bóng dáng tiểu thư nhà mình, dùng hết khí lực còn lại hô to, "Mau...đi mau...phốc..." Hắc y nhân không chút nương tình đem kiếm đâm vào người hắn, hắn vùng vẫy giãy chết một phen, khóe miệng chảy đầy máu tươi, đoạn khí mà hết.

(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

Mặt nàng xám như tro, lập tức hoảng hốt, thu cước trốn vào nơi bóng tối không dám cử động nửa phần.

Đột nhiên một cái tay che miệng của nàng, nàng cả kinh trừng to mắt, thân thể cứng đờ...

Một canh giờ trước...

Giờ tý, Thu phủ một mảnh tối đen, yên lặng làm cho người ta hoang mang, một đám hắc y nhân lục tục leo tường mà vào, rón rén chạy vào gian phòng lính gác cửa, vung một kiếm trí mạng vào lính gác cửa.

Vừa vặn một tên lính gác cửa khác từ bên ngoài trở lại, chứng kiến đồng đội của mình bị người khác chém chết, thất kinh hô to, "Giết người, người đâu...a..." Nam tử bị một đao đâm vào bụng, trừng to mắt, té trên mặt đất.

Lúc này, mọi người trong Thu phủ đã bị đánh thức, bọn người hầu cầm lấy đuốc vội vàng ra khỏi phòng, lại lần lượt bị hắc y nhân chém chết từng người, tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp phát ra...

"Phu quân, phu quân, ngươi có nghe âm thanh bên ngoài không" Thu phu nhân đánh thức Thu Đang còn đang say giấc.

Thu Đang bị nàng đánh thức, âm thanh bên ngoài liền làm cho lòng hắn trầm xuống, chuyện nên tới...cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.

Hắn vội vã dặn dò, "Phu nhân, mau đi thu thập một ít, ta đi đánh thức phụ thân, ngươi đi tìm Nguyệt Lạc cùng Nguyệt Khê, đưa bọn chúng đến phòng khách ngay"

Thu phu nhân gật đầu, không hề khoác thêm áo, lập tức đi ra ngoài.

Trên đường lại gặp được tiểu Hồng ôm thi thể vú nương khóc lớn, "Nương...nương...người làm sao vậy? Người đến cùng là có chuyện gì vậy?"

"Tiểu Hồng, đã xảy ra chuyện gì?"

"Phu nhân, người cứu nương của con đi. Chúng con tại hậu viện nghe được âm thanh ồn ào nơi tiền viện, nương lo lắng đã xảy ra chuyện gì, liền một thân một mình đi ra xem, chờ lâu không thấy nương trở lại, con mới ra cửa tìm người. Kết quả là...kết quả là..." Tiểu Hồng nói đến chỗ này lại càng khóc thảm hơn.

Thu phu nhân vội vàng đỡ nàng dậy, an ủi, "Tiểu Hồng, nương ngươi là bị kẻ tặc giết chết, ta bây giờ không kịp nói quá nhiều, ngươi đi theo ta, nương ngươi đã xảy ra chuyện, ngươi lại không thể có việc gì, đi! Ngươi nhanh đến phòng khác, một hồi nữa ta sẽ qua đó, được không?"

"Nguyệt Lạc, mau dậy đi, đã xảy ra chuyện...A..."

Thu phu nhân vừa mới đẩy cửa, liền thấy Thu Nguyệt Lạc bị một người áo đen kiềm hai bên, liền thấy kẻ tặc này có thân hình nữ nhân, trên đầu còn đeo đấu lạp.

"Ngươi là ai? Vì sao phải bắt Nguyệt Lạc, mau thả nàng ra..."

"Mẫu thân, đi mau, không cần lo cho con!" Thu Nguyệt Lạc la to.

Nữ nhân áo đen ngửa mặt lên trời cười to, "Thực là mẹ con tình thâm a!"

Thu phu nhân không lạnh mà run, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, sớm đã đoán ra nàng là ai, không nghĩ tới hôm nay vẫn phải gặp, lần nữa mở miệng cầu xin, "Ta van cầu ngươi, ngươi thả Nguyệt Lạc ra, giết ta là được rồi!"

Nữ nhân áo đen cười lạnh, "Thật quá ngây thơ, làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Thu Nguyệt Lạc, mẫu thân ngươi muốn ta tha ngươi mà đi giết bà ta, ngươi có bằng lòng không?"

"Hừ, tiểu nhân hèn hạ, muốn chém muốn giết tùy ngươi, không cho phép ngươi tổn thương mẫu thân ta" Thu Nguyệt Lạc hướng về Thu phu nhân nói, "Nương, nương đi mau đi, không cần lo cho con"

Nữ nhân áo đen cười ha hả, "Không hổ là người Thu gia, nữ nhân nhu nhu nhược nhược mà cũng có thể nói ra lời này, người làm mẹ nghe được lời này, trong lòng rất vui mừng phải không...Thu phu nhân!"

Lòng Thu phu nhân đau xót, lệ rơi lã chã, "Ngươi...van ngươi, thả nó đi, nó chỉ là một hài tử vô tội mà!"

(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

"Thả nàng? Ai sẽ trả nợ cho ta đây? Hừ..." Nữ nhân áo đen từ trong tay lấy ra một gói bột trắng, ném về phía Thu phu nhân, nàng lập tức cảm giác được toàn thân vô lực, té trên mặt đất.

"Nương...nương...người làm gì nương ta rồi?" Thu Nguyệt Lạc kinh hoảng nói.

Nữ nhân áo đen không hề để ý đến phản ứng của Thu Nguyệt Lạc, bắt lấy cổ áo nàng vận khinh công bay ra khỏi phòng.

"Nguyệt Lạc, Nguyệt Lạc..con gái ta..."Thu phu nhân vô lực nhìn ra cửa sổ gào thét.

Thu Đang chậm một bước đuổi vào bên trong phòng, thấy Thu phu nhân té trên mặt đất, vội vàng ôm lấy nàng lo lắng hỏi, "Phu nhân, ngươi sao rồi?"

"Phu quân...là nàng trở lại, là...khụ khụ khụ..." Ánh mắt bi thống của Thu phu nhân rơi vào trong mắt hắn, hắn lập tức phát giác được người trong miệng nàng là người phương nào.

"Phu nhân...không cần nói cái gì nữa, ta đưa ngươi đi phòng khách, rồi lại đi tìm Nguyệt Khê"

Nàng vô lực bắt lấy ta hắn hỏi, "Có phải Nguyệt Khê cũng không thấy rồi phải không?"

Thu Đang bất đắc dĩ gật đầu, nàng cuối cùng cũng chịu không nổi, hôn mê bất tỉnh.

"Phu nhân, phu nhân..." tiểu Hồng hướng về Thu phu nhân trong ngực Thu Đang gào khóc.

Thu lão tướng quân gầm nhẹ nói, "Khóc cái gì mà khóc? Không phải còn chưa chết hay sao?"

Thu Đang thả Thu phu nhân vào trên ghế dựa, vội vàng nói, "Phụ thân, ta vội đi tìm Nguyệt Khê, chờ sau khi tìm được, chúng ta lập tức rời đi!"

"Không được đi! Đều ở đây, không được đi!" Thu lão tướng quân cố chấp nói, "Thân là người Thu gia, rời Thu phủ thì không còn là người Thu gia nữa, lão nhân ta đã sớm chôn nửa phần thân thể trên chiến trường rồi, kiếp này có chết cũng phải chết ở Thu gia! Các người nên đi thì đi ngay! Khoản nợ còn lại sẽ do lão nhân ta một người trả lại!" Dứt lời lại thở dài.

"Phụ thân, không nói nữa, ta đi tìm Nguyệt Khê!" Thu Đang gấp rút rời đi.

Thu lão tướng quân đột nhiên nhắm mắt lại ho khan một tiếng, tiểu Hồng nức nở một tiếng, hỏi "Lão thái gia, ngài không sao chứ?"

Hắn bất dắc dĩ khoát tay, "Tiểu Hồng à, ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Tiểu Hồng năm nay mười sáu tuổi, cùng một tuổi với tiểu thư. Nương con vẫn thường kể là do đại nhân đã cứu hai mẹ con con từ kinh thành, sau đó lại an bài cho nương con ở nơi này" Tiểu Hồng nghẹn lời nức nở, nghĩ tới mẫu thân chết như vậy, về sau nàng phải sống như thế nào đây?

"Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không..." Thu lão tướng quân chậm rãi nói ra suy nghĩ trong nội tâm.

Thu Đang đi vào tiền viện tìm được nữ nhi, chỉ là thấy nàng cả người run rẩy dựa vào góc tường, vẻ mặt bất lực, nội tâm thấy tự trách, vội vàng đi tới che miệng của nữ nhi, sợ kinh động đến hắc y nhân.

Thu Nguyệt Khê lập tức trừng to mắt, đang chuẩn bị cùng người kia liều mạng, kết quả là Thu Đang vội vàng mở miệng, "Nguyệt Khê, là phụ thân! Đi mau...Mau cùng phụ thân rời khỏi đây ngay!"

Thu Đang lập tức buông nàng ra, bắt lấy tay của nàng rồi chạy đi, Thu Nguyệt Khê nhỏ giọng sụt sùi nói, "Phụ thân, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra vậy? Vì sao những người này muốn giết chúng ta?"

"Trong lúc nhất thời không thể nói rõ ràng được, trước nên đi cùng phụ thân!" Thu Đang cũng không quay đầu lại, lại nghe âm thanh nàng khẽ rung, "Chúng ta sẽ chết sao?"

Thu Đang ngẩn ra, dừng bước lại xoay người nhìn nữ nhi ngày thường hay giả bộ bất hảo, giờ phút này mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn mình lại hỏi, "Phụ thân, chúng ta sẽ chết sao?"

"Sẽ không, phụ thân sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!" Thu Đang dứt lời xoay người tiếp tục lôi kéo Thu Nguyệt Khê đi vào phòng khách.

"Sẽ không, phụ thân sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!" Lời của phụ thân cứ quanh quẩn trong đầu nàng, đúng vậy, nàng sẽ không sợ, phụ thân sẽ bảo vệ nàng, bất luận gặp được chuyện gì, nàng cũng không cần lo lắng, bởi vì nàng có một phụ thân vĩ đại, mọi chuyện hết thảy rồi cũng sẽ kết thúc...

Ngày thứ hai.....

Thu phủ.

Lý Tranh dẫn binh mã đến, nhìn Thu phủ sắp xảy ra đại biến lạnh lùng cười một tiếng, hướng Tri phủ bên cạnh nháy mắt, Tri phủ lập tức hô to, "Người đâu, đem tội phạm quan trọng của Thu gia ra đây cho ta"

"Dạ" Bọn bộ khoái vội vàng đẩy cửa chính Thu phủ, vừa nhìn vào, tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối

(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

Trong nội viện, thi thể nằm la liệt trên mặt đất, từng cái từng cái đều nằm trong vũng máu, nhìn đến đều cảm thấy run sợ trong lòng, Tri phủ kinh hoàng nuốt nước miếng, thút tha thút thít hướng Lý Tranh nói, "Tam hoàng tử điện hạ, thần...thần cũng không biết Thu gia đến cùng đã xảy ra chuyện gì..."

"Hừ...phái người cùng tiến vào bên trong tra xét cùng bản điện, bản điện muốn đích thân xem lão tặc Thu Đang một chút!" Lý Tranh nhảy xuống ngựa, bay thẳng về phía trước.

Khi mọi người đi tới phòng khách, thấy tình cảnh trước mắt không khỏi sững sờ, Thu lão tướng quân vẫn đoan chính ngồi như cũ trên ghế, ngực lại chảy máu, sớm đã không còn hơi thở.

Mà Thu Đang ôm chặt Thu phu nhân trong ngực, một thanh kiếm xuyên thấu thân thể của hai người, mà Thu Nguyệt Khê thì bụng toàn máu tươi, cũng không hề nhúc nhích, nằm trên mặt đất...

Tri phủ không đành lòng nhìn thẳng, bất đắc dĩ thở dài nói, "Tam hoàng tử điện hạ, đây cũng là toàn bộ người Thu gia, Thu Đang chỉ có một chính thê, còn có hai tiểu thư, nhưng hình như Thu gia đại tiểu thư không có ở đây..."

Vừa vặn có một bộ khoái đi đến bẩm báo, "Đại nhân, phát hiện thi thể Thu gia đại tiểu thư ở trong sông, tựa hồ như thi thể bị rớt vào đêm qua"

Lý Tranh lạnh mắt quét qua một phen, "Mang đi, buổi trưa ngày mai chém đầu thị chúng!"

"Việc này....Tam hoàng tử điện hạ, toàn bộ người Thu gia đều đã chết hết, sao lại mang chém đầu?" Tri phủ hỏi.

"Hừ...Thu Phương Ngạo cấu kết man di, tư thông với địch bán nước, Thu gia có chết một vạn lần cũng không hết tội, hiện nay bị người khác giết chết, nhưng cũng không thể bình được cơn phẫn nộ của dân chúng, trưa ngày mai, chém đầu!" Lý Tranh dứt lời, ghét bỏ nhìn qua phòng khách, xoay người rời đi.

"Ai...làm bậy a!" Tri phủ thở dài nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.