Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 năm sau

Chương 28




Thích Vị Thần vừa dứt lời thì ký túc xá đột nhiên rơi vào im lặng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ba giây đồng hồ lúc sau, Thích Mộ Dương mở miệng gian nan: “Cậu uống rượu à?”

“Không!” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.

Thích Mộ Dương mặc kệ cậu trả lời như thế nào, trực tiếp túm cổ áo lôi cậu lại gần, cau mày nhích lại gần. Thích Vị Thần nhìn thấy môi cậu ta càng ngày càng gần, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng đồng tử đã dần chấn động.

Cũng may Thích Mộ Dương không đến mức không bằng cầm thú, dừng ở một khoảng cách nguy hiểm cẩn thận ngửi, xác định không có mùi rượu thì lập tức điên lên: “Cậu không uống rượu còn dám nói câu này với tôi, cmn cậu vì tán em gái tôi mà câu nói điên rồ như vậy cũng nói ra được sao?!”

“Cậu không nghĩ đến vì sao tên của tôi và Chử Tình trùng với tên bố mẹ cậu, ngoại hình cũng giống hệt họ lúc còn trẻ sao?” Thích Vị Thần đẩy tay cậu ta ra, bình tĩnh chỉnh lại quần áo.

Thích Mộ Dương vẫn đang tức giận: “Hai người di truyền tốt hơn tôi!”

Thích Vị Thần trầm mặc một lát: “Cuối năm 2019, tôi và Chử Tình vốn đang ở trong một công viên, nhưng không biết vì sao thời không bị nhiễu loạn, khiến chúng tôi ngoài ý muốn đi đến năm 2042, dựa theo lời nhắc nhở của tôi năm 41 tuổi, hơn một năm sau chúng tôi sẽ xuyên về.”

“… Rốt cuộc cậu đang nói lung tung cái gì, đầu óc cậu có vấn đề sao?” Thích Mộ Dương vốn dĩ chỉ đang tức giận, sau khi bình tĩnh thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Với tính cách của Thích Vị Thần, dù muốn theo đuổi Chử Tình thì cũng không thể nào lấy một cái cớ như vậy, cho nên sự thật là…

“Mẹ cậu có mắc chứng bệnh tâm thần di truyền nào không?” Thích Mộ Dương cau mày vẻ mặt trầm trọng hỏi, “Giờ đến tuổi phát bệnh?”

“… Đây là thư mà tôi năm bốn mươi mốt tuổi viết, cậu xem đi.” Thích Vị Thần lấy tờ giấy vẫn luôn kẹp trong sách ra. Cậu lấy được tờ giấy này vào ngày đầu tiên cậu và Chử Tình đến năm 2042 tại phòng bảo vệ của ký túc xá, bên trong có ghi chú rõ kỳ hạn trở về.

Thích Mộ Dương hoài nghi nhìn cậu, nhận lấy tờ giấy nhìn lướt qua, sau khi thấy nét chữ quen thuộc thì ngây người, rất lâu không có phản ứng gì… chữ bên trên đúng là bố cậu ta viết.

“Cậu bắt chước?” Ánh mắt Thích Mộ Dương trầm xuống, “Rốt cuộc cậu bị bệnh tâm thần hay chứng thích phán đoán?”

“Đây là tôi viết.” Thích Vị Thần nghiêm túc nói.

“Đánh rắm! Tôi không phải chưa thấy chữ cậu bao giờ, không giống chữ bố!”

“Chữ viết sẽ thay đổi theo thời gian nhưng thói quen cầm bút và trọng tâm thì không, cậu không tin có thể đi giám định.” Thích Vị Thần nói xong dừng một lát, “Nói đến giám định, còn có một biện pháp đơn giản nhất là chúng ta đi làm xét nghiệm ADN, độ tương tự gen giữa anh em và bố con khác nhau, chỉ cần xét nghiệm là có thể chứng minh chúng ta có quan hệ gì.”

Thích Mộ Dương thấy cậu nói chắc chắn như vậy thì đột nhiên cảm thấy bồn chồn.

Ánh mắt Thích Vị Thần dịu dàng đi: “Bố sinh ra vào lúc hừng đông, mẹ con là ánh mặt trời ấm áp, gặp được nhau cả đời khó bỏ, đây là ý nghĩa tên của con (*)”

(*) “Thần” trong tên của Thích Vị Thần có nghĩa là rạng sáng, “Tình” trong tên của Chử Tình có ý nghĩa là ánh mặt trời; từ đoạn này trở đi, cách xưng hô của một nhà ba người sẽ thay đổi tùy theo hoàn cảnh nhé!!!

“… Nếu cậu là bố tôi thì có nghĩa tên tôi là do cậu đặt?” Vẻ mặt Thích Mộ Dương cổ quái.

Thích Vị Thần gật đầu: “Đúng vậy, bố đặt lúc đang yêu mẹ con, trai gái đều dùng được.”

“Xí! Lòi đuôi rồi!” Thích Mộ Dương hầm hừ, “Mẹ tôi ghét nhất trẻ con yêu sớm, bà vẫn luôn nói với tôi hồi cấp ba mình không yêu đương, nếu như những gì cậu nói thì giờ hai người vẫn đang ở độ tuổi học cấp ba, sao bà ấy có thể yêu cậu được?!”

Thích Vị Thần: “…”

“Được rồi, nhanh câm miệng đi, lần này tôi không chấp cậu, cậu cũng đừng có trêu chọc em gái tôi.” Thích Mộ Dương lườm cậu hung tợn một cái rồi trực tiếp nằm ườn lên giường.

Thích Vị Thần im lặng nhìn cậu ta một lúc lâu: “Mẹ con thật sự nói với con như vậy?”

“Cậu có vấn đề à?” Thích Mộ Dương nheo mắt, “Hơn nữa, mẹ tôi từ nhỏ vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn, người gặp người thích, điểm thi của Chử Tình đứng thứ hai từ dưới lên, sao có thể là một người?!”

“… Mẹ con còn nói gì?” Sắc mặt của Thích Vị Thần hơi cổ quái.

Thích Mộ Dương rất tự hào về bố mẹ mình, thấy cậu hỏi nghiêm túc như vậy thì cũng nói thẳng: “Mẹ tôi nói lúc còn đi học bà ấy không bao giờ trốn học cũng chưa từng ra quán net, chửi tục càng không… điểm cuối cùng tôi thấy không chuẩn lắm. Lúc tức lên, mẹ vẫn sẽ chửi người như thường, nhưng mà tổng hợp lại thì bà vẫn là một người phụ nữ mẫu mực, ngoại trừ thi thoảng hơi không đứng đắn ra thì không có bất cứ khuyết điểm nào.”

Thích Vị Thần im lặng rất lâu, Thích Mộ Dương cảm thấy kỳ lạ nhìn cậu một cái xong lại tiếp tục nằm ườn ra giường.

“Bố biết có những cặp bố mẹ sẽ dùng thông tin sai lệch xây dựng một hình tượng hoàn mỹ cho mình để lừa con cái, nhưng không ngờ mẹ con cũng sẽ nghiêm trọng như vậy.” Giọng nói của Thích Vị Thần hơi nhỏ đi.

Thích Mộ Dương nhíu mày: “Cậu nói lung tung kỳ quái cái gì vậy hả?”

Thích Vị Thần liếc cậu ta một cái, ngồi vào bàn học của mình mân mê gì đó một lúc, sau đó đưa cho cậu ta một cái túi bóng trong suốt lúc trước đựng văn phòng phẩm.

“Sao?” Thích Mộ Dương nhướng mày.

Thích Vị Thần nhàn nhạt nói: “Tôi biết giờ có nói gì cậu cũng sẽ không tin nên dùng biện pháp đơn giản trực tiếp nhất để chứng minh. Trong đây là chân tóc của tôi, cậu cầm đi xét nghiệm đi.”

Nói xong, cậu thuận tay nhổ mấy sợi tóc của Thích Mộ Dương cho vào túi, sau đó đặt trên giường cậu ta.

“… Bẩn chết.” Thích Mộ Dương ghét bỏ, nhưng cũng không biết vì sao cậu ta lại không vứt nó đi.

Đêm nay cậu ta ngủ không ngon tẹo nào, trong đầu luôn vang lên câu “tôi là bố cậu” của Thích Vị Thần. Khó khăn lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy Thích Vị Thần với khuôn mặt mười tám tuổi tuổi kia đang cho cậu ta bú sữa, cậu ta lập tức tỉnh lại. 

Lúc cậu ta tỉnh lại thì trời còn chưa sáng hẳn, Thích Vị Thần vẫn đang ngủ.

Thích Mộ Dương bực bội vò đầu, kiểu tóc đang đẹp thì bị vò loạn lên. Cậu ta ngáp một cái rồi nhắn tin cho Nhóc Mập: “Giúp tao chút việc.”

Nhóc Mập tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn thì lập tức lon ton chạy đến: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”

Lúc này Thích Vị Thần đang rửa mặt, Thích Mộ Dương cố tình nói to: “Chú của mày làm ở viện nghiên cứu phải không? Đi làm xét nghiệm ADN cho tao.”

“Xét nghiệm ADN gì cơ?” Nhóc Mập ngây ra.

Thích Mộ Dương hừ lạnh một tiếng, đưa hai túi nilon cho Nhóc Mập, một cái là cậu ta vừa tìm được, bên trong có tóc của bản thân: “Mày cứ đi làm là được, xong thì nói kết quả cho tao”.

“Ồ… được.” Nhóc Mập trả lời, chậm chạp cầm hai chiếc túi ra ngoài.

Thích Vị Thần vừa đi vào, Thích Mộ Dương liếc xéo cậu, nói: “Để ông phát hiện ra ai đó đang nói dối, nhất định sẽ đánh vỡ đầu người đó.”

Thích Vị Thần cũng nhìn cậu ta, không nói lời nào.

Hiệu suất làm việc của năm 2042 rất cao. Buổi sáng Nhóc Mập chuyển phát nhanh đồ đến viện nghiên cứu thì buổi chiều lập tức có kết quả. 

Tiết thứ hai buổi chiều học trong lớp, tiết thứ ba học thể dục, đa phần học sinh đều ra sân thể dục chơi. Nhóc Mập và Thích Mộ Dương ngồi ở chỗ râm, không ai nói gì. Rõ ràng là ngày hè nắng gay gắt nhưng Nhóc Mập lại bị Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm đến mức lạnh run người.

Một lúc sau, cậu ta rốt cuộc không chịu nổi: “Đại, đại ca, đại ca nói gì đi, rốt cuộc đây là xét nghiệm ADN của ai với ai?”

“Chắc chắn kết quả xét nghiệm là bố con mà không phải anh em sao?” Thích Mộ Dương âm trầm nói.

Nhóc Mập nuốt nước miếng: “Kết quả xét nghiệm giữa bố con và anh em không giống nhau, đây rõ ràng là bố con.”

“Có khi nào là nhân viên trong viện nghiên cứu nhầm, mang hai sợi tóc của tao ra xét nghiệm với nhau, dù sao thì trong mỗi chiếc túi đều có vài sợi tóc” Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh.

Nhóc Mập ngẩn người: “Vậy không phải là mang bản thân ra so sánh với bản thân sao? Nhưng nếu vậy thì độ tương tự của gen phải là 100% mới đúng, kết quả rõ ràng không phải…”

“Nhất định là như vậy!” Thích Mộ Dương đột nhiên xù lông, “Tao không tin là quan hệ bố con!”

Nhóc Mập hoảng sợ, lắp bắp mở miệng: “Đúng đúng đúng, đại ca nói không sai…” Nói xong lập tức chạy đi, để lại Thích Mộ Dương một mình tại chỗ tiếp tục sụp đổ.

Chử Tình đang đi bộ ở sân thể dục thấy cậu ta ngồi một mình ở đó thì hơi tò mò đi qua: “Cậu sao vậy?”

Thích Mộ Dương dừng một lát, hơn nửa ngày ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự kiên định.

Chử Tình: “?”

Lúc cậu ta đưa tay về phía đầu mình, Chử Tình sửng sốt, đến lúc phản ứng lại thì cậu ta đã nhổ một sợi tóc của cô. Chử Tình ‘ui’ một tiếng, nhíu mày hỏi: “Cậu bị bệnh tâm thần hả?”

“Cậu mới tâm thần…” Nói được một nửa chợt nghĩ đến cô có thể là ai, Thích Mộ Dương lập tức câm miệng.

Chử Tình vui vẻ: “Không cãi lại à, hôm nay làm sao vậy?”

“Câm miệng!” Cô nhất định không phải mẹ, mẹ mình là người phụ nữ ưu tú tuyệt vời nhất thế giới, là người phát ngôn truyền cảm hứng trong cuộc sống, tuyệt đối không phải người không có lý tưởng như Chử Tình!

Chử Tình thấy trạng thái của cậu ta khác thường, lập tức ngồi xuống bên cạnh, kết quả nhìn thấy cậu ta bỏ sợi tóc của cô vào khăn giấy, dáng vẻ cẩn thận kia cực kỳ quỷ dị.

Chử Tình im lặng một lúc: "Có phải cậu định mang về rồi làm một cái hình nhân thế mạng, ghim kim nguyền rủa tôi không?"

“Xì!” Thích Mộ Dương tức giận trừng mắt với cô: "Tôi không độc ác như vậy!”

Vẻ mặt Chử Tình hơi khó chịu: “Vậy hành động của cậu là thế nào, vì sao lại cất tóc của tôi đi?”

“Không cần cậu quản!” Thích Mộ Dương nói xong liền chạy ra ngoài.

Chử Tình đứng nghệt ra một lúc, khó hiểu nói: “Ăn phải thuốc súng hay sao vậy?”

Lúc Thích Mộ Dương tìm được Nhóc Mập, Nhóc Mập khóc không ra nước mắt: "Đại ca, đại ca rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

"Xét nghiệm thêm lần nữa." Thích Mộ Dương trịnh trọng đưa hai chiếc túi đựng tóc cho cậu ta: "Xem có phải quan hệ mẹ con không."

“Đại ca rốt cuộc đang điều tra chuyện này giúp ai vậy?” Nhóc Mập bất đắc dĩ nói.

Thích Mộ Dương không kiên nhẫn: “Mày giúp hay không giúp?!”

“Giúp giúp giúp, đại ca đã nói em đương nhiên sẽ giúp." Nhóc Mập vội vàng nói.

Thích Mộ Dương hừ một tiếng, đưa đồ cho cậu ta xong thì quay đầu rời đi, đi được vài bước thì dừng lại: “Đúng rồi, việc này đừng để bất cứ ai biết, hiểu không?"

“Bất cứ ai nghĩa là… bao gồm cả đám Gian Thần sao?” Nhóc Mập tò mò.

Thích Mộ Dương nhíu mày: “Đúng vậy, ngoại trừ hai người chúng ta ra thì không được nói với bất cứ ai!"

“Đã biết, đại ca!” Nhóc Mập lập tức đồng ý. 

Thích Mộ Dương ngẫm nghĩ một lúc, thấy không có gì cần dặn dò nữa thì về thẳng ký túc xá.

Vừa vào phòng thì thấy Thích Vị Thần đang hí hoáy viết gì đó vào quyển sổ ghi chép. Cậu ta tò mò nhìn lướt qua, đập vào mắt là mấy chữ to: Con trai không chịu nhận tôi, nên làm gì bây giờ?

Thích Mộ Dương: “…” Đm.

Thích Vị Thần nghe thấy tiếng động, gấp quyển sổ lại rồi nhìn cậu ta: “Kết quả xét nghiệm thế nào rồi?”

“Sao nhanh như vậy được!” Thích Mộ Dương chột dạ cáu kỉnh.

Thích Vị Thần trầm mặc một lát: “Bố từng tìm hiểu, xét nghiệm ADN hiện tại tiến hành rất nhanh, khoảng mấy tiếng là có thể có kết quả.”

“Cậu tra ở đâu? Chú của Nhóc Mập làm việc ở viện nghiên cứu chẳng lẽ còn không biết nhiều bằng cậu? Sau này đừng có tra cứu lung tung!” Thích Mộ Dương nói xong thì úp mặt xuống giường, đưa lưng về phía cậu, nhìn qua trông rất phản nghịch hư đốn nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang. 

… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nhỡ đâu cậu thật sự là bố năm 2019 năm xuyên không đến, mình nói năng với cậu như vậy nhỡ bị đánh thì làm sao bây giờ a a a a.

Nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, dù Thích Mộ Dương sợ đến mức nào thì cũng không thể cứu vãn được, chỉ đánh cắn răng tiếp tục bướng bỉnh với cậu.

Lúc cậu ta đang thấp thỏm thì tiếng nói của Thích Vị Thần truyền đến từ phía sau, làm cậu ta sợ đến mức tim sắp ngừng đập luôn. 

“Đi tắm đã rồi ngủ tiếp.”

Thích Mộ Dương nuốt nước miếng, lấn cấn một lát rồi ngồi dậy, trả lời với thái độ ác liệt: “Không cần cậu lo!”

Tuy nói là như vậy nhưng cậu ta vẫn chạy vào phòng tắm với tốc độ ánh sáng. Thích Vị Thần nhìn cậu ta, đáy mắt dần hiện lên sự thấu hiểu.

Như thường lệ, đêm nay Thích Mộ Dương ngủ không ngon. Lúc này trong ác mộng không chỉ có Thích Vị Thần mà ngay cả mẹ cũng xuất hiện. Cậu ta thấy mẹ cười hiền lành ấm áp với mình, chưa kịp chạy qua ôm mẹ một cái thì đột nhiên hình ảnh chuyển thành mẹ đột nhiên ‘miệng phun hoa sen’(*), một loạt các câu nói tục chửi bậy ập đến làm đầu óc cậu ta ong ong luôn.

(*)Là cách nói xuất hiện từ thời Đường, dùng để chỉ lời giảng giải của cao tăng, ý nghĩa gần tương tự với ‘miệng vàng lời ngọc’. Hiện nay nó dùng để chỉ cách ăn nói khéo léo, có thâm ý.

Cuối cùng giống như những lần trước, cậu ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. 

Hai đêm mất ngủ liên tục, quầng mắt của Thích Mộ Dương cũng chuyển thành xanh đen. Thích Vị Thần thấy vậy muốn nói chuyện với cậu ta nhưng lần nào cậu ta cũng né tránh.

Thích Mộ Dương trong tình trạng tâm hồn treo ngược cành cây suốt buổi sáng, đến giữa trưa Nhóc Mập đến thông báo kết quả xét nghiệm mới hoàn hồn.

“Là mẹ con?” Giọng nói của cậu ta ỉu xìu.

Nhóc Mập nuốt nước miếng: “Là mẹ con."

Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Chử Tình không biết nhảy ra từ xó xỉnh nào, hai tay mỗi tay cầm một xiên đồ nướng.

“Hai người ở đây làm gì vậy?” Cô vừa cắn xiên thịt nướng bên tay trái vừa hỏi.

Thích Mộ Dương ngơ ngẩn nhìn cô, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Không phải người* nói không thể ăn quá nhiều thực phẩm rác sao?" 

(*) Trong tiếng Trung, cách xưng hô "cậu" và "người" đều là 我, Thích Mộ Dương đã biết CT là mẹ mình nên Capuchino sẽ dịch thành "người" nhé.

“Tôi nói lúc nào?” Chử Tình khó hiểu, “Sao tôi có thể nói ra mấy câu lừa trẻ con như vậy được!" 

“Lừa trẻ con?” Thích Mộ Dương mở to hai mắt.

Chử Tình nhíu mày: “Cậu bị làm sao vậy, từ hôm qua đến giờ cậu rất lạ.”

“Đại ca chỉ hơi khó chịu thôi, cậu đừng để ý.” Nhóc Mập vội vàng nói, nói xong nhìn xiên đồ nướng trong tay cô, nuốt nước miếng, cười haha nói, “Chử gia, liệu cậu ăn hết được hai xiên không? Hay là đưa tôi một…”

Chưa dứt lời thì Chử Tình đã nhổ hai ngụm nước bọt lên xiên nướng còn lại, vẻ mặt vô tội nhìn Nhóc Mập: “Ăn nữa không?”

“… Không ăn!” Nhóc Mập thấy ghê, “Chử gia quá ghê tởm!”

“Như vậy mới đúng.” Chử Tình cười hì hì, mặt không đổi sắc tiếp tục ăn xiên nướng.

Thích Mộ Dương đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, cảm thấy như sét đánh giữa trời quang nhìn Chử Tình ――

Không! Đây tuyệt đối không phải mẹ! Mẹ cậu ta không phải con nhóc ghê tởm nhổ nước bọt lên xiên nướng rồi tiếp tục ăn! Mẹ cậu ta cũng không phải học tra! Mẹ cậu ta càng không phải tên lưu manh giống như mình!

Không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.