Khi Khúc Kim Tích tỉnh dậy tâm trạng rất tốt, bởi vì đêm qua cô thực sự nằm mơ thấy bản Q của Thẩm Thính bị động!
Kết quả là một người đã không thể kiềm chế được, trong cơn mơ xông lên đánh bản Q Thẩm Thính một trận, trực tiếp đập nát hai cánh tay của anh.
Nếu không phải là sau này quá mệt, cô cảm thấy mình có thể đập nát anh thành từng mảnh.
Giấc mơ này khiến cô sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy bản Q Thẩm Thính nằm bên cạnh cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Không thể cử động, thính giác của cô cũng nhạy bén hơn rất nhiều, vểnh tai nghe thấy tiếng đi xuống cầu thang, điều này có nghĩa là Thẩm Thính cũng đã tỉnh dậy rồi.
Khúc Kim Tích đã mong chờ anh dịch chuyển mình một chút, luôn duy trì một tư thế nằm khiến vai của cô hơi đau.
Kết quả là đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi có tiếng động từ trong bếp truyền đến, Thẩm Thính cũng không qua đây.
Không còn cách nào khác, chỉ đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Tần Tang đến, bánh mì của Thẩm Thính vừa mới nấu xong.
“Thưa anh, tôi mang canh sườn tới.” Cậu ta đặt hộp canh xuống, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Khúc Kim Tích, Thẩm Thính dường như biết được cậu ấy đang tìm kiếm cái gì, ánh mắt nhìn về phía sô pha.
Tần Tang, người có sở trường đọc được thái độ của ông chủ, ngay lập tức hiểu rằng Thẩm Thính đang bảo cậu ấy gọi Khúc Kim Tích dậy.
Ông chủ có vẻ như không vui lắm, không lẽ đêm qua đã xảy ra chút chuyện không hay sao?
Trong lòng Tần Tang vừa suy nghĩ như vậy, vừa đi tới sô pha, khí nhìn thấy hai con búp bê gốm sứ nằm song song liền ho khan một tiếng.
Khúc Kim Tích đương nhiên không có cách nào đặt con búp bê gốm sứ bên cạnh mình được, điều duy nhất mà cô có thể làm...
Tần Tang chuyên nghiệp ngăn cản suy nghĩ đang tỏa ra trong lòng, cẩn thận nhìn vào mắt của búp bê gốm sứ, thấy bên trong lấp lánh ánh sáng, liền thăm dò gọi một tiếng: "Cô Khúc?"
Ánh sáng chớp chớp.
Xem ra đã tỉnh rồi.
“Chào buổi sáng.” Sau khi Tần Tang chào hỏi xong, thuận tiện cũng cầm bản Q của Thẩm Thính lên, mang tới đặt trên bàn.
Khúc Kim Tích cảm động vô cùng, không ngừng nhìn chằm chằm vào Tần Tang, cho dù là búp bê, ánh mắt đó cũng quá nóng bỏng, Tần Tang da đầu cũng tê dại khi nhìn chằm chằm vào nó, liền nghe Thẩm Thính nói: “Cậu cho cô ấy ăn. "
Tần Tang nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi, làm sao có thể cho búp bê gốm sứ ăn thứ gì đó chứ?
Nhưng Thẩm Thính không có vẻ gì là đang nói đùa hay trêu chọc Khúc Kim Tích, vì vậy Tần Tang chỉ đành ôm nỗi nghi hoặc cực lớn bắt đầu cho Khúc Kinh Tích ăn.
Ngay lúc nhìn thấy canh trong thìa biến mất, Tần Tang run tay suýt nữa làm rơi thìa, cũng may tố chất tâm lý của cậu ta quá cao, không có biểu hiện gì dị thường nào xuất hiện, đối mặt với hình ảnh kỳ lạ như vậy, cậu ta cũng không hỏi gì.
Người đều có thể trở thành một con búp bê, một con búp bê có thể ăn... dường như không có gì đáng ngạc nhiên.
Quả nhiên, có thể làm trợ lý cho Thẩm Thính đều không phải là người bình thường.
Khúc Kim Tích vừa ăn vừa thở dài.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thính ra ngoài làm việc, không cách nào mang theo búp bê gốm sứ.
Thứ nhất là không dễ dàng cho vào trong quần áo, dễ bị phồng lên.
Thứ hai, búp bê gốm sứ và Khúc Kim Tích giống y chang nhau như vậy, bị người ta nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.
Cũng có thể để cô ấy dựa vào ghế sofa và xem TV.
Khúc Kim Tích cũng biết rằng đây là sự sắp xếp tốt nhất, thành thật mà nói, không tìm thấy bất kỳ ý kiến nào.
Khi Thẩm Thính đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn con búp bê gốm sứ trên ghế sô pha, cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua chợt hiện lên trong đầu anh: Khi anh biến thành búp bê, cho dù có thể hành động chậm chạp, nhưng toàn thân vẫn có một cảm giác rất khó chịu truyền đến. Còn Khúc Kim Tích thì thậm chí còn không thể cử động được.
Đối với một người bình thường mà nói, tất nhiên là không dễ chịu.
Vừa nghĩ đến đây, lòng anh chợt dịu lại, nói một câu: "Tôi sẽ nhanh chóng quay lại."
Những ai hiểu Thẩm Thính thì sẽ biết rằng giọng điệu này của anh đã coi như là cực kỳ dịu dàng rồi.
Vào thang máy, Tần Tang nhìn vẻ mặt của ông chủ, nói: "Cô Khúc rất đáng thương, cô ấy... có vẻ không giống lắm với trước đây."
Đây là tiếng thở dài từ trong trái tim của cậu ta.
Một người bình thường biến tới biến lui không thể kiểm soát, đến cả cơ thể mình cũng không khiển khống chế được, cái gì cũng không thể làm được, thật sự là trong lòng rất kinh hãi, đúng không?
Thẩm Thính nhắm mắt, không nói gì.
Sau khi Thẩm Thính đi, cả căn phòng đều yên lặng, chỉ còn lại tiếng TV.
Khúc Kim Tích không đổi kênh được, cho nên Tần Tang đã cố ý chỉnh kênh để xem phim không ngừng, lúc này nhân vật nam chính bên trong đang cầm súng pằng pằng pằng nên cô cũng phải dồn hết tâm trí vào phim, ít nhất như vậy thì thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn một chút.
Sau đó, Khúc Kim Tích bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cái được gọi là người có ba cái gấp, từ sau khi biến thành một con búp bê, trừ việc không thể cử động, không thể nói và có thể ăn ra, cô luôn không có phản ứng nào khác.
Lúc đó vẫn còn may mắn, nếu không lỡ như bụng không thoải mái thì làm sao giải quyết được chứ?
Không ngờ rằng lúc này lại có phản ứng rồi!
Ngay cả khi sự khó chịu và sợ hãi do sự biến thân lặp đi lặp lại mang đến, Khúc Kim Tích cũng đều nhận rồi, hơn nữa cô an ủi mình là được trải nghiệm cuộc sống của một giống loài khác.
Hơn nữa, vận khí của cô cũng không tệ, ít nhất hiện tại cô còn có người bảo hộ, tuy rằng người bảo hộ rất thích bắt nạt cô, nhưng về phương diện chăm sóc cũng không có đối xử tệ với cô.
Nhưng bây giờ, Khúc Kim Tích thực sự muốn khóc. Vừa tức giận vừa uất ức.
Cô đã cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình bằng cách xem phim, nhưng mà có những chuyện không thể nào dựa chỉ vào chuyển hướng sự chú ý là hoàn toàn bỏ qua được. Trên TV có hiển thị thời gian. Khi cô cảm thấy đáng lẽ đã qua rất lâu rồi, nhìn lại thời gian, chẳng qua mới chỉ hơn mười phút.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô sắp phát điên lên rồi.
Tất cả sự bực bội, tức giận và phẫn nộ tích tụ trong lòng, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Ngay khi Khúc Kim Tích cảm thấy nhịp tim của mình quá nhanh để thở, kèm theo một tiếng nổ kinh thiên động địa trên TV. Cô cử động rồi, lăn lông lốc từ ghế sofa xuống mặt đất.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cơn đau đớn kịch liệt từ mỗi tấc da thịt truyền đến, đau đến mức trước mắt Khúc Kim Tích đen kịt lại, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ như thể bị hút vào một hố sâu không đáy, không ngừng rơi xuống.
Không biết mất bao lâu, Khúc Kim Tích dần dần tỉnh lại, từ lần tỉnh lại này, cô biết mình đã trở lại thành người rồi, cơn đau đớn kịch liệt như thể còn khắc sâu rõ ràng trong tâm trí khiến cô không kìm chế được mà rùng mình.
Cô buộc mình không nghĩ tới chuyện này, lật người đứng dậy khỏi mặt đất, lao vào phòng tắm nhanh nhất có thể.
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Khúc Kim Tích thở phào nhẹ nhõm, chạy đi chạy lại vài vòng trong phòng khách, lúc này mới khiến bản thân giải thoát khỏi cảm giác hưng phấn biến lại thành người có thể thoải mái vận động.
Cảm giác tự do thật là quá tuyệt vời!
Quay đầu nhìn lại bản Q của Thẩm Thính trên bàn cà phê, nhớ tới bản thân đã bị treo lên làm mồi nhử đêm qua, Khúc Kim Tích xắn tay áo lên, tìm đũa và len, treo bản Q của Thẩm Thính lên ở nơi mà cô đã bị treo vào đêm qua.
Hoàn mỹ ~~
Sau khi tán thưởng kiệt tác của mình, cô kiểm tra điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ nào không - khi cô biến thành một con búp bê bằng gốm sứ, chiếc túi trên người cũng biến thành gốm sứ như cô.
Mở điện thoại ra, nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, trái tim của Khúc Kim Tích đập loạn xạ, nhưng khi bấm vào xem thì không có cuộc gọi nào xa lạ.
Đầu tiên là của Thẩm Thính gọi. Nhìn vào thời gian là khi cô vừa biến thành một con búp bê trong phòng tắm của hội trường, Khúc Kim Tích hiểu rằng: Anh gọi điện thoại cho cô và không có ai bắt máy, vì vậy đoán ra rằng cô có thể đã biến đổi trong phòng tắm rồi. Cho nên mới có thể đến nhanh như vậy.
Ngoại trừ cái này, còn lại đều là người trong danh bạ, nhiều nhất là người quản lý.
Nhìn lại WeChat--
[Người quản lý: Cô có đi dự tiệc mừng của Đằng Huy không? Làm thế nào mà vào được? 】
[Người quản lý: Cô đang ở đâu? Sao lại không trả lời điện thoại! 】
[Người quản lý: Mau bắt máy đi! 】
[Người quản lý: Đọc được tin nhắn thì gọi lại! 】
[Người quản lý: Đừng chơi trò mất tích, có thứ tốt cho cô.】
...
Tin nhắn cuối cùng hiển thị vào một giờ trước.
Khúc Kim Tích suy nghĩ một lúc, gọi lại cho người quản lý.
“Từ hôm qua đến giờ cô chết ở nơi nào vậy!” Vừa bắt máy, người quản lý liền hét lên, “Cô lập tức tới công ty ngay bây giờ.”.
"Tới công ty làm cái gì?"
Người quản lý tiếp tục quát: "Nói cô ngốc hay là ngu vậy! Cô nói đến công ty làm cái gì sao? Chẳng lẽ cô thật sự có ý định Tuyết Tàng sao?"
Âm thanh quá lớn, lúc này Khúc Kim Tích không thể không chuyển điện thoại ra một chút. Theo tình hình trước đây, sau khi cô biến lại thành người, ít nhất sẽ không bị biến lại ngay lập tức, vì vậy cô liền đến công ty xem thử.
Nói không chừng sẽ có một công việc ngắn hạn để kiếm chút tiền.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến.” Ngừng một lúc, cô thản nhiên hỏi: “Địa chỉ công ty là gì? Hình như tôi có chút không nhớ rõ.”
Người quản lý âm thầm báo địa chỉ: "Nhanh lên."
Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích thay quần áo, nhớ rằng vẫn chưa nói với Thẩm Thính là mình biến trở lại rồi, vì vậy liền mở ảnh đại diện WeChat của Thẩm Thính ra, suy nghĩ một lúc--
[Khúc Kim Tích: Anh Thẩm, tôi đã trở lại rồi.] Nhân tiện thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Đợi một lúc cũng không thấy hồi âm, đoán chừng anh đang bận, cũng không làm phiền nữa, sau khi ra ngoài liền bắt taxi đến địa chỉ mà người quản lý cho.
Thẩm Thính đang tham gia một cuộc triển lãm trong phòng, người chủ trì cuộc triển lãm là vợ của một người bạn trong giới của Thẩm Thính. Chính vì nể mặt người bạn đó anh mới tham gia cuộc triển trong phòng này.
Người chủ trì tên là Mai Thiên Nhã, là một người quen thuộc với Thẩm Thính. Trong cuộc triển lãm, cô ấy càng tuỳ ý hơn rất nhiều. Sau khi cuộc triển lãm kết thúc, Mai Thiên Nhã tán gẫu mấy câu chuyện gia đình, sau đó nói: “Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, buổi tối có tổ chức một bữa tiệc cho nó, anh có muốn đến không? Nó cứ nhắc mãi tới chú Thẩm mấy lần rồi. "
Lúc này, điện thoại của Thẩm Thính rung lên, anh bấm vào WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Khúc Kim Tích, trong mắt anh thoáng qua một tia kinh ngạc: Nhanh như vậy đã biến lại rồi sao?
“Thẩm Thính?” Thấy anh sững sờ, nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không lên tiếng, Mai Thiên Nhã có chút kinh ngạc, nếu như vừa rồi cô ấy nhìn không nhầm, Thẩm Thính hình như đã mỉm cười sao?
Một tin nhắn lại có thể khiến anh bật cười.
Điều này còn khó thấy hơn là việc chồng cô, một diễn viên hài nổi tiếng, diễn một vở bi kịch.
Thẩm Thính thu lại điện thoại: "Tranh Tranh đã ba tuổi rồi nhỉ? Đêm nay tôi có chuyện nên không đi được, lần sau sẽ gặp cô bé."
Năm giác quan của Mai Thiên Nhã với tư cách là người chút trì khiến cô ấy ngửi thấy mùi dưa lớn, không thể nhịn được hỏi, "Không phải là có chuyện gì rồi chứ?"
Chồng của Mai Thiên Nhã là Văn Nhạc và Thẩm Thính là bạn tốt, hai người bằng tuổi nhau, con gái Tranh Tranh của họ cũng có thể giúp làm nước tương rồi.
Còn Thẩm Thính mặc dù đã kết hôn nhưng cuộc hôn nhân này có chút gì đó quá kín đáo, là bạn của anh, ít nhiều cũng bất bình cho anh. Cô ấy nhìn trái nhìn phải, xác nhận chung quanh chỉ có hai người bọn họ, thấp giọng nói: "Khúc Kim Tích đó..."
Nếu như thực sự có một cô gái mà mình thích, trước tiên bạn phải thoát khỏi người vợ trên danh nghĩa đó mới được.
Cũng không biết là tâm lý gì, Thẩm Thính ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mai Thiên Nhã, nói: "Cô ấy... không phải là không thể chịu nổi giống như trên mạng nói."
Mai Thiên Nhã: "???"
Không đúng, lúc đầu bọn họ nhắc đến Khúc Kim Tích trước mặt anh, anh sẽ đen mặt lại, đến mức bọn họ không thể nhắc đến nữa. Bây giờ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng những không đen mặt mà còn lên tiếng bênh vực Khúc Kim Tích, Mai Thiên Nhã suýt chút nữa cho rằng Thẩm Thính trước mặt đã làm thay đổi thành một người khác.
Thẩm Thính không muốn giải thích, các nhân viên khác chạy đến và chủ đề tạm thời chấm dứt, cho đến khi rời khỏi địa điểm triển lãm, Thẩm Thính lại đi thêm hai chuyến nữa. Đến 5 giờ chiều, anh bỏ lại bữa tiệc tối và trở về căn hộ.
Tần Tang khó hiểu: “Thưa anh, cô Khúc đã biến lại rồi vậy thì anh cũng không cần phải quay về trước, giám đốc Chương đã hẹn anh mấy lần rồi, nếu không đi thì có vẻ hơi không nể mặt anh ấy. "
Thẩm Thính không nói gì.
Tần Tang nói đúng.
Chỉ là... lúc sáng anh đã nói sẽ về sớm, lời đã nói ra từ miệng anh, tương đương với một lời hứa, cho dù Khúc Kim Tích đã trở lại bình thường thì cũng nên giữ lời hứa.
Về đến chung cư, Tần Tang rời đi, Thẩm Thính từ trong thang máy đi ra, vừa mới đi hai bước liền dừng lại.
Anh vốn tưởng rằng Khúc Kim Tích nên ở trong phòng, lúc này đang ngồi xổm ở cửa, nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, đôi mắt sáng lên: "Anh Thẩm, anh đã về rồi sao?"
"Tại sao lại ở bên ngoài?"
“Cái đó, tôi đến công ty, lúc về không biết mật khẩu nên không vào được.” Khúc Kim Tích thò tay ra, vẻ mặt ngượng ngùng nói.
Thẩm Thính mặt không biểu cảm liếc nhìn cô, không nói gì, nhập mật khẩu trước mặt cô, bốn số tám, bốn số chín.
Khúc Kim Tích và Thẩm Thính lần lượt bước vào nhà, Khúc Kim Tích phát hiện bước chân của Thẩm Thính đột ngột dừng lại, đang thắc mắc thì thuận theo ánh mắt của anh, nhìn thấy phiên bản Q của Thẩm Thính bị treo lơ lửng trên không trung.
Khúc Kim Tích: "……………………"
Toi rồi.