Cùng Nắm Tay Chàng

Chương 12: 12: Thăm Dò Thực Hư





Lời Thầm Nguyên Ngọc nói sắc bén như đao, từng câu từng chữ đâm thẳng vào trái tim bà ta, Bạch di nương không khỏi biến sắc.Bên này Bạch di nương còn chưa nghĩ ra phải như thế nào, đã có người chịu không được nhảy ra bất bình: "Ngay cả tổ mẫu cũng khách khí với di nương! Ngươi là cái thá gì vậy? Ngươi dựa vào cái gì trách cứ di nương ta!”Thẩm Khê mười một tuổi hai tay nắm chặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Nguyên Ngọc, trong mắt tràn ngập oán độc.Thẩm Nguyên Ngọc nghe nói Đại lão gia rất sủng ái đứa con trai duy nhất này, Bạch di nương cũng đặt kỳ vọng rất lớn vào Thẩm Khê, mời đại gia đứng đầu dạy hắn nghiên cứu nho học cùng huyền học, hy vọng sau khi hắn lớn lên cũng có thể trở thành đại danh sĩ như phụ thân hắn.Bộ dáng này của hắn lại làm cho Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy có chút buồn cười, chỉ có một chút khí lượng như vậy, một đại nam nhân vậy mà lại xen vào trong tranh đấu của nữ tử hậu trạch, vừa nhìn đã biết là người không có tiền đồ.Thẩm Nguyên Ngọc cười nhạt, không để ý tới Thẩm Khê, chỉ nói với Bạch di nương: "Đối với đích tỷ hô to gọi nhỏ như vậy, nói năng lỗ mãng, Bạch di nương, ngươi giáo dưỡng Ngũ thiếu gia như vậy sao? Ngươi đã dạy con không có phương pháp như vậy, không bằng để ta bẩm báo phụ thân, thay ngươi quản giáo đệ đệ vài ngày!"Những lời này vừa nói ra, Bạch di nương đột nhiên sắc mặt đại biến.

Làm di nương, bà ta không phải không thể nuôi dưỡng con ruột, nhưng Thẩm Khê thân là con trai duy nhất của tiểu đại phòng, thân phận lại khác nhau, do chính phòng thái thái nuôi mới gọi là thiên kinh địa nghĩa, tuy nhiên bởi vì thân thể Chu thị không tốt, Bạch di nương mới có thể tự mình giáo dưỡng Ngũ thiếu gia.Mà Thẩm Nguyên Ngọc với tư cách đích trưởng nữ, thì nàng dạy đỗ ngũ thiếu gia bị Bạch di nương "dạy lệch" vẫn hoàn toàn là chính đáng.Thẩm Nguyên Ngọc bắt lấy nhược điểm của Bạch di nương, ngay cả đánh nhau, Bạch di nương vốn vẫn chưa để nàng vào mắt, chỉ cảm thấy lưu đày hơn một năm, Thẩm Nguyên Ngọc tiến bộ thì có tiến bộ, nhưng bất quá vẫn là một tiểu nha đầu.

Nhưng sau khi nghe những lời này, bà ta đã đổ mồ hôi lạnh.Từ sau khi sinh Ngũ thiếu gia, đại lão gia đối với thái thái hay là đối với Bạch di nương, thậm chí là đối với những cơ thiếp khác trong phòng, đều là thờ ơ.

Giống như sinh ra con trai, ông liền hoàn thành nhiệm vụ.

Bạch di nương ba năm ôm hai đứa, từ đó không sinh được nữa, Ngũ thiếu gia là mệnh căn của bà ta! Làm sao có thể giao Ngũ thiếu gia cho mẹ con Thẩm Nguyên Ngọc được cơ chứ."Tam tiểu thư thứ tội, là thiếp thân quản giáo thất trách." Bạch di nương vội vàng đáp lại, một tay nắm lấy tay Thẩm Khê nói: "Ngũ thiếu gia, còn không mau xin lỗi Tam tiểu thư?”"Ta không!" Thẩm Khê vốn định cự tuyệt, nhưng lại không muốn chống lại đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Bạch di nương, hắn chưa từng thấy di nương dùng ánh mắt này nhìn hắn, không khỏi cũng có vài phần sợ hãi."Nhanh lên Ngũ thiếu gia!"Thẩm Khê không tình nguyện nói một câu: "Xin lỗi, Tam tỷ tỷ!"Vốn dựa theo tính tình trước kia của Bạch di nương, nhất định sẽ yêu cầu lưu lại hầu hạ Chu thị dùng cơm, tuy rằng Chu thị cho tới bây giờ cũng chưa từng đáp ứng bà ta.

Nhưng hôm nay bà ta cũng không dám lại làm con con thiêu thân nữa, nói vài câu mang tính hình thức rồi liền vội vàng cáo từ, mang theo một đôi nữ nhi trở về Thẩm Hương các của mình."Thật là thống khoái! Không thể tưởng tượng được mẹ con các nàng cũng có ngày hôm nay!" Yến Nhiên cư nhiều năm bị Thẩm Hương các đè lên đầu như vậy, hôm nay hiếm khi hãnh diện một hồi, ngay cả Cổ ma ma luôn luôn ổn trọng từng trải cũng nhịn không được phát ra một tiếng cảm khái như vậy."Đừng nói nữa! Nàng ta dù sao cũng là di nương hầu hạ phụ thân con, xem như là nửa trưởng bối, lại vì phụ thân con sinh con trai, là công thần của tiểu đại phòng chúng ta.


Ngày sau con không thể đối chọi gay gắt với nàng ta nữa.

Nhịn một chút gió êm sóng lặng, chỉ cần chúng ta khiêm nhường, nàng ta cũng không thể được một tấc tiến một thước!" Chu thị là người tốt, lại sợ Bạch di nương được sủng ái cáo trạng Đại lão gia, khiến Nguyên Ngọc ở nhà bị làm khó.Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Do nương quá dung túng bà ta, bà ta mới được một tấc tiến một thước, căn bản không để mẫu thân chính phòng này vào mắt.

Hôm nay con cũng không muốn đối chọi gay gắt với bà ta, chẳng qua muốn châm biếm bà ta, để cho bà ta nhớ tới một số chuyện đã quên, di nương chính là di nương, luôn có một số việc bà ta làm là danh bất chính ngôn bất thuận!"Kéo ống tay áo của mẫu thân nói: "Không nói đến bà ta nữa, ăn cơm ăn cơm thôi."Thẩm Nguyên Ngọc cùng mẫu thân dùng xong bữa sáng, hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện, giống như có lời nói không hết.

Chu thị thấy trên mặt Thẩm Nguyên Ngọc lộ ra vẻ mệt mỏi, bèn nói với nàng: "Nếu đã mệt mỏi, thì trở về nghỉ ngơi đi, chờ con dưỡng tốt thân thể, ta chỗ này con đến khi nào mà không được."Ngày hôm qua Thẩm Nguyên Ngọc quỳ một hồi, phong hàn đến bây giờ còn chưa có đỡ, nên cũng không khách khí với mẫu thân: "Vậy con nghỉ ngơi rồi lại đến thăm ngài!" Xong đứng lên nói: "Để Cổ ma ma đưa con đi!”Cổ ma ma cũng là một người khôn khéo, lập tức biết Tam tiểu thư đây là có chuyện muốn hỏi mình.

Cùng Thẩm Nguyên Ngọc ra khỏi nội trạch, đi vào trong viện, Thẩm Nguyên Ngọc đuổi nha hoàn rồi hỏi bà: "Trước kia Bạch di nương mỗi ngày đều thỉnh an mẫu thân như vậy sao?"Cổ ma ma gật gật đầu: "Từ khi thái thái bệnh không dậy nổi, liền miễn cho các di nương sáng chiều phụng dưỡng.

Những di nương khác sợ lây bệnh, cũng không có ai nguyện ý tới đây!" Nói đến đây, Cổ ma ma không khỏi thở dài một hơi, Chu thị ở nhà này thật sự là bước đi khó khăn." Chỉ có Bạch di nương, chẳng những mỗi ngày sớm muộn gì cũng vấn an, hơn nữa hành đại lễ với thái thái bất kể gió mưa, chưa từng thiếu qua một ngày.


Hiện tại trong phủ từ trên xuống dưới, đều khen Bạch di nương hiểu quy củ, biết cấp bậc lễ nghĩa, ngay cả lão thái thái cũng khen nàng ta rất nhiều lần!"Ánh mắt Thẩm Nguyên Ngọc lạnh lẽo, "Ngươi cảm thấy bà ta làm như vậy, là thật sự tôn kính mẫu thân sao?"Trong mắt Cổ ma ma hiện lên vẻ khinh bỉ: "Làm sao có thể? Nàng ta chẳng qua là lấy thái thái làm bè để giành lấy danh tiếng tốt cho nàng ta.

Bất quá chính là thấy phu nhân là tính tình tốt mà thôi!"Thẩm Nguyên Ngọc nghĩ đến việc bà ta dùng mẫu thân làm một món công cụ sai khiến, không khỏi bùng lên lửa giận.Nàng lại thản nhiên nói với Cổ ma ma: "Trong lòng Bạch di nương cũng không để mẫu thân vào mắt, lại có thể ngày này qua ngày khác không ngừng thỉnh an một người mà mình không để vào mắt, hành đại lễ với người này, chỉ riêng phần cứng cỏi này đã vô cùng đáng sợ, chúng ta về sau ngàn vạn lần không thể xem nhẹ bà ta."Cổ ma ma sợ hãi cả kinh nói: "Tam tiểu thư nói phải!" Bà thực sự còn chưa có suy nghĩ về chuyện này từ góc độ này.Trầm Nguyên Ngọc nói, "Nếu ta đã trở lại, ta sẽ không để Thẩm Hương các các nàng cưỡi lên đầu chúng ta nữa."Trên mặt Cổ ma ma cũng lộ ra vẻ mặt phấn khởi.

Thẩm Nguyên Ngọc lại hỏi: "Ta nhớ rõ lúc ta đi, mẫu thân còn mang theo các ngươi ở Trường Nhạc đường, sao giờ lại chen chúc ở trong Yến Nhiên Cư nhỏ như vậy, mẫu thân mang theo muội muội làm sao ở được?"Trên mặt Cổ ma ma lại hiện lên vẻ phẫn nộ: "Tam tiểu thư người có điều không biết.

Sau khi người đi không lâu, lão thái thái lấy cớ xem bệnh cho thái thái, mời một vị ni cô trong miếu đến, ni cô kia thần bí lẩm nhẩm nhìn một vòng, vừa nhảy vừa hát, cuối cùng tính ra là Trường Nhạc đường nằm ở vùng thổ nhưỡng Kiến Khang, chính là nơi đại cát đại quý, nhưng người bình thường ở nơi này, không áp chế được địa khí nơi này, ngược lại sẽ bị vận thế nơi này cắn nuốt, cho nên thái thái mới có thể mắc bệnh quái này, thấy thế nào cũng nhìn không được!""Sau đó lão thái thái nghe lời của ni cô kia, liền tự mình lên tiếng, bảo thái thái chuyển đến Yến Nhiên cư!"Thẩm Nguyên Ngọc nghe đến đó, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Cái gì mà phong thủy vận thế chó má, nếu đã nói rõ ràng như vậy, vì sao mẫu thân chuyển đến Yến Nhiên cư gần một năm, bệnh tình một chút cũng không chuyển biến tốt đẹp.


Đây rõ ràng chính là bẫy do Cố thị bày ra.

Đuổi đại thái thái từ chính phòng đi, lại liều mạng đề cử Bạch di nương, cho Chu thị ra rìa, đại phòng càng loạn, nhị phòng bọn họ mới có thể nhân cơ hội, trợ giúp nhị lão gia cướp lấy vị trí tông tử.Hoặc là trong đó cũng có Bạch di nương giúp đỡ?Cổ ma ma nhìn thoáng qua Thẩm Nguyên Ngọc, thăm dò nói: "Không bằng Tam tiểu thư đi cầu xin Đại lão gia, để cho thái thái chuyển về Trường Nhạc đường đi, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả bà tử có chút thể diện trong phòng chúng ta hiện tại cũng bắt đầu không để Yến Nhiên cư vào mắt."Thẩm Nguyên Ngọc cau mày nói: "Lúc trước phụ thân không quản chuyện này sao?" Với trí thông minh tuyệt đỉnh của Thẩm Quân, không có khả năng nhìn không ra quỷ kế của Cố thị.Cổ ma ma có chút bất đắc dĩ nói: "Lúc ấy lão gia cũng từng đến Yến Nhiên cư, khuyên thái thái chuyển về chính phòng.

Thái thái nói một câu Ở chỗ này cũng không có gì không tốt, làm đại lão gia tức giận đến phất tay áo rời đi.

Từ đó không có đặt chân đến Yến Nhiên cư một bước.

Kỳ thật, thái thái cũng không phải là không muốn trở về chính phòng ở, mà là sợ lão gia vướng vào thanh danh ngỗ nghịch kế mẫu!"Thẩm Nguyên Ngọc không còn gì để nói, nàng cảm thấy tình cảm của mẫu thân đối với phụ thân quá hèn mọn.

Phụ thân nếu để cho bà trở lại chính phòng, dùng thủ đoạn của phụ thân khẳng định có hậu chiêu, làm cho Cố thị nói không nên lời.Nàng suy nghĩ đề nghị của Cổ ma ma, nếu đi cầu phụ thân, việc này hẳn là có thể thuận lợi giải quyết.

Tuy nhiên, nàng không muốn như vậy, nàng nói với Cổ ma ma: "Nếu tổ mẫu lên tiếng bảo các ngươi chuyển đến Yến Nhiên cư, chúng ta sẽ khiến bà ta lại phải lên tiếng bảo chúng ta chuyển về.


Chúng ta đi phải đi đường đường chính chính, trở về cũng phải trở về đường đường chính chính!""Ý tứ của Tam tiểu thư là gì?"Thẩm Nguyên Ngọc khoát tay nói: "Ta có chủ ý, trở về ta lại cẩn thận cân nhắc một phen, đến lúc đó ta sẽ phái Loan nương tới mời ngài."Cổ ma ma gật gật đầu, đưa nàng đến cửa viện, lúc trở về mới phản ứng lại, buổi sáng hôm nay, tâm tình của mình hoàn toàn đi theo tiểu cô nương mười bốn tuổi Tam tiểu thư này.Tam tiểu thư ở thôn trang một năm, tựa như biến thành một người khác, chẳng những hiểu chuyện, còn thông minh hơn rất nhiều, xem ra đã thật sự trưởng thành, bà cũng yên tâm hơn nhiều!Trở lại Trường Nhạc đường, Thẩm Nguyên Ngọc vừa mới được Loan nương hầu hạ thay đổi xiêm y, đằng trước đã có một gã sai vặt tới truyền lời: "Lão gia gọi ngài qua thư phòng một chuyến!"Thẩm Nguyên Ngọc đành phải thay đổi một bộ quần áo gặp khách, nghiêm túc trang điểm một phen, ở trong gương soi tới soi lui, thẳng đến khi không soi ra bất kỳ tật xấu gì, lúc này mới vịn tay Loan nương đi thư phòng đại lão gia.

Ngày hôm qua thuộc về tình huống đặc thù -- Đại lão gia cũng không phải là người bắt bẻ, ông cực kỳ coi trọng dáng vẻ ăn mặc của mình, yêu cầu đối với nữ nhi cũng là nghiêm khắc như vậy.Đến thư phòng đại lão gia, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Quân thắt thắt lưng cao cao, trường bào nhẹ nhàng, ngồi ở chỗ đó tựa như tiên nhân ở núi Cô Dạ [1], cái loại tiên khí phiêu nhiên xuất trần này, làm cho người ta liếc mắt một cái đều sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.

Khó trách một năm ông không vào phòng mẫu thân, mẫu thân đối với ông vẫn không có một chút oán hận![1]: Ở núi Cô Dạ xa xôi có thần nhân trú ngụ, da trắng như băng tuyết, tha thướt yểu điệu như trinh nữ, không ăn ngũ cốc, hít gió uống sương, cưỡi mây ngự rồng, rong chơi ngoài bốn biển."Phụ thân, người tìm con?"Thẩm Quân thấy Tranh Nguyên Ngọc ngọc bội leng keng, ăn mặc khéo léo, quả nhiên thần sắc trên mặt ôn hòa.

Đi thẳng vào vấn đề nói: "Không phải ta tìm con, mà là Chu quản sự.

Chu quản sự, nói tin tức ngươi đã nghe được đi."Thẩm Nguyên Ngọc mới vừa rồi bị phong tư tuyệt thế của phụ thân hấp dẫn, căn bản không nhìn thấy Chu quản sự quy củ đứng bên cạnh phụ thân.

Nhớ tới từng bảo Chu quản sự hỏi thăm chi tiết của vị công tử cao lãnh cứu mình một mạng kia, phụ thân gọi mình đến đây, hơn phân nửa là chuyện này có đầu mối rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.