Cung Khuyết

Chương 52




Ở trước cửa Trường Tín cung của A Nam, có một người tuyết cao lớn đứng đó.

Đây là ta và A Nam cùng làm, dựa vào quả cầu tuyết kia mà tạo thành. Bởi vì nó được lăn một đường từ Lưỡng Nghi điện đến Trường Tín cung nên tạo thành một đại hán giữ cửa cao to, còn cao hơn ta một cái đầu. A Nam đội mũ cho nó, lấy hai quả hồng khô làm mắt. Lại dùng cà rốt giả dạng làm cái mũi, một hồi chỉnh chỉnh sửa sửa biến nó thành một người râu râu miệng rộng. Mãnh liệt liếc mắt một cái, cũng có chút uy phong.

Có một người tuyết lớn như vậy, làm cho A Nam vui vẻ hồi lâu. Nhất thời những hỗn loạn trong cung dường như cũng không ảnh hưởng đến nàng.

Tuyết, kỳ thật là kẻ thù của hoa cỏ, nhưng A Nam lại rất thích.

Nói hỗn loạn, thật ra cũng không phải đại sự gì. Chỉ là Phùng Yên Nhi lại hiên ngang ra quản sự, dẫn đầu cung nhân làm quần áo mùa đông cho tướng sĩ biên quan. Trong vòng vài ngày, thưởng thưởng phạt phạt, làm trong cung gà bay chó sủa. Bởi vì ta hạ lệnh đóng cửa Minh Loan điện, nàng ta cũng nhìn ra ý đồ của ta, làm khó Minh Loan điện vài lần.

Không có ai vì Lý Uyển Ninh nói chuyện, trong cung mọi người đều hiểu được, Lý Uyển Ninh lúc này đã phạm vào tử tội, ta chưa ban cho nàng bạch lăng (lụa trắng) đã phá lệ khoan dung.

Nhưng, có một điều, ta nghĩ trong cung mọi người đều cảm nhận được. Sau sự việc của Lý Uyển Ninh, trong cung càng thắt chặt tuần tra. Cửa hông nối thẳng hậu cung với bên ngoài bị ta ra lệnh phong tỏa. Về sau các nàng muốn liên hệ với người nhà, đều phải qua vài lần cửa lớn. Ta đem hết thảy đều đặt vào trong tầm mắt của mình.

Tin tức này vừa truyền ra, ngay cả mẫu hậu cũng lắc đầu, "Cho dù là phạm nhân, cũng phải cho người nhà đến thăm, đưa chén cơm rau dưa vào. Ngươi đang làm gì! Đề phòng các nàng như phòng cướp".

Ta chỉ biết cười khổ mà thôi. Từ khi A Nam bảo ta kiềm chế nóng giận, mỗi ngày ta đều cho người khác khuôn mặt tươi cười.

Chuyện của Lý Uyển Ninh, mẫu hậu cũng biết, đối với việc này, ta không hỏi ý kiến mẫu hậu, người cũng không nói. Nhưng ta nhìn ra được, người có chút không đồng tình đối với việc xử trí của A Nam trong chuyện này. "Trong hậu cung, đồng tình cùng hảo ý, không đổi được hữu tình", mẫu hậu nói, "Huống chi Lý tể tuy rằng hữu dụng, nhưng ngươi lại đối đãi như thế với Lý Uyển Ninh, sẽ chỉ làm cho hắn nơm nớp lo sợ. Ngươi không xử lý triệt để, đối với ngươi rất bất lợi".

Về điều này, ta cũng chỉ cười.

Ta muốn làm cho những ngoại thích này nơm nớp lo sợ, như vậy ta mới có thể nắm bọn họ trong tay.

Trong cung cấm, người luôn thờ ơ với ta, là A Nam.

Có lẽ nàng thật sự cảm nhận được ta đối với nàng khác biệt, hoặc là nói, nàng

dần dần có chút xem thấu ta, hiện tại nàng đối với tình cảnh của mình trong cung có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Huống chi, chính ta cũng biết, hành động nghiêm mật đóng hậu cung của ta, đối với A Nam mà nói, cũng chỉ là hình thức mà thôi. Căn bản ta không có khả năng chân chính quản A Nam, càng không thể quản được tâm của nàng.

Ta với A Nam, ngay từ đầu chính là hôn nhân chính trị, ít nhất thì phụ hoàng luôn cho rằng như vậy, A Nam cũng cho rằng như thế, người trong thiên hạ cũng đều nghĩ vậy. Lý Uyển Ninh rơi đài, làm cho A Nam thấy rõ phân lượng của nàng. Nàng không hề cầu tình vì Đặng Vân, tiếp nhận hảo ý của ta với nàng. Ta cảm thấy nàng đã chuẩn bị rất tốt, nghênh đón nhân vật mới của nàng.

Ta đem chuyện Kiến Chương Doanh lần này trở thành một cơ hội, ngầm chuẩn bị mấy ngày, lại âm thầm hạ vài mệnh lệnh. Tính tính thời gian, biết được thời gian đã đến.

Một ngày này, cuối cùng ta cũng có thời gian đến gặp A Nam.

A Nam kê một cái bàn dài ở dưới mái hiên, đối diện là cảnh tuyết trắng xóa, múa bút vẩy mực. Bởi vì trời lạnh, ta thấy cái mũi nhỏ của nàng đã đông lạnh có chút đỏ.

Thấy ta đến, A Nam buông bút trong tay xuống. "Hoàng Thượng, thiếp phát hiện cảnh tuyết thật không dễ họa", nàng cười hì hì nói. Có lẽ bởi vì cùng nhau làm người tuyết, nàng không giả vờ vừa thấy ta liền vấn an, hơi tùy tiện với ta một chút, nhưng lại có cảm giác rất thân thiết.

Ta lại gần, nhìn tờ giấy nàng đang vẽ, sau khi nhìn xong, không kiềm chế được cười một tiếng. Tuyết trắng, giấy cũng trắng. Căn bản A Nam cũng chưa vẽ được mấy nét, hình dáng cảnh vật cũng chưa hiện lên rõ ràng.

Mà dưới chân của nàng đã có vài tờ giấy vẽ hỏng.

"Trước kia thiếp đi theo lão sư học họa núi non, họa sông nước, họa cỏ cây, cảnh vật. Nhưng lại không họa tuyết!", A Nam oán giận. Khuôn mặt đỏ hồng vì lạnh, bộ dáng có chút uể oải.

Ta đi ra phía sau lưng nàng, vòng hai tay qua cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang cầm bút của nàng. Dẫn dắt nàng đặt từng nét bút.

"Họa tuyết, yếu điểm chính là màu trắng tinh khiết của nó", ta gác cằm lên bả vai của nàng, một bên ngửi mùi hoa lan thanh u thoang thoảng, rất dễ chịu trên người A Nam, một bên nói cho nàng biết. "Muốn họa cảnh tuyết thì phải họa cảnh trong tuyết, như vậy nó sẽ làm nổi bật tuyết trong đó. Tỷ như phía chân tường kia, có một loài cỏ nhỏ bé vẫn vươn mình đầy sức sồng", ta cầm tay nàng bát đầu vẽ, điều động ngòi bút trong tay, nhẹ nhàng điểm một cái, liền họa ra cảnh tượng đầy sức sồng trong trời đông tuyết phủ trắng xóa.

"Lại giống như bóng cây đại thụ che lấp đầu tường", ta vẫn nắm tay A Nam, chấm thêm mực, chỉ dùng ngòi bút cùng bút bụng lưu lại thủy ấn trên giấy, sau đó họa một góc tường, cố ý để bóng cây gần như che khuất nó. "Hình ảnh của bầu trời bị bao phủ bởi tần tầng lớp lớp mây, hành lang gấp khúc ẩn hiện xa xa phía bên kia...". Ta vừa nói, A Nam ở một bên sợ hãi than ra tiếng, một nét bút cuối cùng hoàn thiện bức tranh trong tiểu viện của nàng.

Toàn bộ cảnh tuyết trắng trong sân đều nổi bật trên nền tranh thủy mặc. Tiểu nha đầu trong lòng cũng dần dần dựa hẳn thân thể nàng vào ngực ta. (Đoạn tả cảnh chém 100%, hix khó quá chẳng bix na9 tả cái gì )

Ta bỏ tay ra, A Nam buông xuống bút, nàng không né tránh, chỉ tùy ý để ta ôm chặt nàng. "Thật đẹp!", nàng nói.

Đương nhiên là đẹp rồi, tuy không thành thạo nhưng cái gì ta cũng biết một chút. Dùng để lừa người cũng đủ.

Ta chôn mặt vào cổ nàng, "Mấy ngày nay bận quá", ta nói, "Cũng không rảnh cùng nàng..."

"Đêm qua canh hầm thiếp đưa đến hương vị như thế nào? Thiếp dùng lò đất để nấu".

"Sao trễ như thế mà nàng không ngủ?", mặt của ta lặng lẽ cọ cọ vào gò má của A Nam, thư thư phục phục dựa vào nàng. Hai ngày nay, tới nửa đêm, ta đều cảm thấy đói liền phái Như Ý đến Trường Tín cung lấy thức ăn khuya. Làm cho A Nam cũng không thể ngủ sớm, bây giờ lại còn không phân rõ phải trái hỏi nàng vì sao không ngủ.

Ta cũng chỉ đang trêu chọc A Nam mà thôi, nàng tự nhiên hiểu được.

A Nam trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi, "Hoàng Thượng định khi nào thì xuất phát?"

Ta kinh ngạc, "Sao nàng biết?"

Lại là một khoảng trầm mặc thật lâu mới có tiếng trả lời, "Hoàng Thượng không nhớ sao? Thiếp là yêu nữ mà! Thiếp bấm đốt ngón tay tính ra được".

Ta cắn cắn vành tai của nàng, đè thấp thanh âm, "Đừng nói điều này trước mặt người khác, nếu thật sự có người hỏi, thì nàng chỉ cần ám chỉ nói ta có khả năng đi Hứa Châu". Hứa Châu rất gần Giang Châu nơi nhị ca đang ở. Nếu biết ta đi Hứa Châu, bọn họ sẽ cho rằng ta đang hướng về nhị ca. Vừa vặn lúc này chuyện của Cửu đệ đang ồn ào huyên náo, tin tức ta đi Hứa Châu nhất định sẽ làm cho người ta tin tưởng.

A Nam nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta một cái.

"Thiếp có cái này muốn đưa cho Hoàng Thượng", nàng nói, giãy khỏi lòng ta, chạy vào nội thất. Chỉ chốc lát sau, nàng cầm ra một cái bọc nhỏ đưa cho ta, cúi thấp đầu, "Cái này làm không được tốt lắm, Hoàng Thượng không được cười thiếp".

Bộ dáng nàng cúi đầu thẹn trông thật mới mẻ. Trước kia, khi cả ngày cùng ta cãi nhau, cũng không thấy nàng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta như vậy.

Ta có chút tò mò, đây là lần đầu A Nam tặng quà cho ta, nàng cảm thấy ta làm hoàng đế thì cái gì cũng có, nên không cần nàng quan tâm. Ta mở cái bọc nhỏ ra, nhìn thoáng qua, trái tim không khỏi đập nhanh mấy nhịp. Trong đó là một đôi bao tay bằng da. Mùa đông ở phương Bắc, khi cưỡi ngựa thì vừa vặn cần dùng đến nó.

Ta không khỏi ngẩng đầu thâm ý nhìn A Nam. A Nam không chỉ sớm biết rằng ta muốn xuất cung, hơn nữa còn đoán chắc rằng ta không đi Hứa Châu. Bân Châu ở Tây Bắc có một nhóm quân tinh nhuệ khác của Đại Triệu — Kỳ Sơn Doanh. Lúc này ta đúng là muốn đi Tây Bắc, ta muốn hành động nhanh và bất ngờ, để nắm chắc lấy Kỳ Sơn Doanh trong tay. A Nam hẳn nhiên tính đến điểm này! Quả nhiên, cục diện hiện tại nàng nắm rõ trong tay.

"Làm tốt lắm!", ta mỉm cười thử đeo một chút. Rất vừa vặn, nhưng đường may còn có chút không thành thạo. A Nam là công chúa, chuyện nữ công gia chánh không quen thuộc lắm cũng đương nhiên, thật ra ta cũng đã quen .

"Da là người khác giúp thiếp làm sạch, nhưng tất cả đều do thiếp tự mình khâu", A Nam còn khoe thành tích với ta. Nhưng sau khi nói xong, dường như chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Ta nhịn không được à một miệng, tốt xấu gì thì đây cũng là tâm ý của A Nam, ta tự nhiên cũng rất trân trọng. Ta bỏ vào trong bọc vải gói lại kỹ lưỡng, cẩn thận bỏ vào trong lòng.

"Hoàng Thượng trên đường cẩn thận", A Nam dặn dò ta.

Ta ôm lấy A Nam, trong ngực căng thẳng, "Đêm nay ta sẽ xuất phát, đi lại

khoảng mười ngày, ta đi nhanh về nhanh". Ta chọn xuất phát vào ban đêm vì muốn tránh có người dõi giả.

Lần này, ta phải rời xa A Nam vài ngày, trong lòng cũng có chút luyến tiếc.

Nhưng ta còn phải chuẩn bị hành lý, không thể ở lại nơi này của A Nam lâu được. Ta buông lỏng A Nam ra, tùy tay cuộn lại tờ giấy vừa rồi hai người chúng ta cùng họa.

"Tranh này ta sẽ đem theo", ta nói, không đợi A Nam đồng ý, liền giao cho Như Ý, "Ta mang theo nó tựa như mang theo nàng".

A Nam chu miệng lên, nhưng vẫn còn thấp đầu thẹn thùng.

Lợi dụng khoảng thời gian xuất cung này, ta muốn cho Lý tể một cơ hội để tận trung với ta một lần nữa, không để Phùng Ký biết trước được ý đồ của ta, thuận lý thành chương một lần nữa nắm lại một phần chính quyền trong tay. Quan trọng hơn nữa, ta cùng A Nam trong lúc đó, cũng cần một chút thời gian để tự ổn định lại, trước đó chúng ta chỉ ràng buộc nhau bởi chính trị liên kết, chỉ có quan hệ lợi dụng hai bên cùng có lợi, nay ta không muốn như vậy nữa muốn tiến thêm một bước với nàng nên ta muốn cho hai chúng ta một chút không gian riêng để điều chỉnh.

Ta đúng là cố ý. Có kinh nghiệm hai lần thất bại trên người Phùng Yên Nhi cùng Lý Uyển Ninh, cuối cùng cũng làm cho ta hiểu được điểm này. Khi ta đem tình yêu thành lập cùng mưu quyền, lại kỳ vọng nữ nhân đối ta chỉ có tình cảm không xen lẫn gì khác, tất cả đều không phải thật tình. Đây là bi ai của đế vương, nhưng cũng chỉ có thể học tập, chịu đựng để thích ứng với nó. Nói đến điểm này, A Nam xử lý tốt hơn nhiều so với ta.

Mười ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mỗi ngày vội vàng hành quân, chỉ dừng lại một chút để nghỉ ngơi. Gió lớn, tuyết rơi trắng xóa một vùng, ánh lửa trại lập lòe trong lều, ta lấy ra bức họa ta và A Nam cùng họa trong tiểu viện của nàng, trong đó ngập tràn tuyết trắng với những hình ảnh quen thuộc, cuối cùng ta có thể nhìn thấy một gốc cây xanh thẫm, lưu luyến nhẹ nhàng, mùi hương hoa lan tỏa ra khắp nơi.

Hết thảy đều giống như dự đoán của ta, tam quân tướng sĩ ở Kỳ Sơn Doanh bất ngờ vui sướng khi thấy hoàng đế quang lâm, tuyên thệ thề sống chết cống hiến, trung thành với ta. Ta nhận được thám báo, Đặng Vân đi thuyền đã đến Thông Châu, mà một người khác ta phái người đi truyền tin cũng đã lên đường xuất phát. Cục diện đáng buồn ở Lạc Kinh cuối cùng cũng nảy mầm xuân sớm hơn so với thời tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.