Cung Khuyết

Chương 48-1




Từ cung của mẫu hậu trở về thì đã giữa trưa, nhưng sương đọng trên tảng đá dọc đường đi vẫn chưa tan hết, không khí cũng có chút dễ chịu. Ta lơ đãng nhìn đường, trong lòng vì có tâm sự nên nhất thời cúi thấp đầu, chỉ nhìn chằm chằm dưới chân. Ngày hôm nay ta còn chưa xem còn không, nên đẩy nhanh bước chân trở về ngự thư phòng. Không biết yến tiệc bên A Nam thế nào rồi.

Như Ý vốn đang đi theo phía sau ta đột nhiên lên tiếng, "Hoàng Thượng, người nhìn chỗ hành lang gấp khúc bên kia".

Ta đi rất nhanh, chỉ kịp ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng, một bóng dáng màu đỏ từ hành lang gấp khúc bên kia đang chạy tới hướng vào lòng ta. Ta lui mấy bước ra sau, mới không để cho một khối màu đỏ chót kia đụng vào lòng.

"Hoàng Thượng!", nguyên một đoàn màu đỏ quỳ dưới chân ta.

Phùng Yên Nhi!

Ta phải thừa nhận, Phùng Yên Nhi rất là nổi bật. Giống như trước mắt, ta giương mắt nhìn lên, xung cây cối đều trụi lủi, ngay cả bóng dáng một đóa hoa cùng không có. Phóng tầm mắt khắp hậu cung này, cái bóng dáng màu hồng dưới chân ta là chói mắt nhất. Ngay cả ta cũng không thể không đem ánh mắt dừng ở trên người nàng ta.

Dưới bầu trời thu hiu quạnh, đìu hiu này, một thân kiều diễm ướt át đỏ tươi như vậy, đúng là cảnh đẹp thế gian.

Phùng Yên Nhi cũng đang ngẩng đầu nhìn ta, hàng lệ trong suốt, thực làm cho người ta thương tâm. Kỳ thật, khí sắc Phùng Yên Nhi khá tốt, hai cánh môi tô son đỏ mọng, chọc tâm tư người nhộn nhạo, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng sinh bệnh, so với đêm Thất Tịch trông có điểm gầy hơn một chút, nhưng lại rất hợp, càng làm tăng thêm khí chất của nàng ta, toát ra một loại phong tình không nói rõ được, ta lại liếc mắt nhìn một cái, ta sợ ta sẽ lại trầm mê.

"Thục phi khỏi bệnh rồi sao?", ta nhịn không được thuận miệng hỏi một câu.

"Căn bản thiếp không có bệnh", Phùng Yên Nhi một tay lau nước mắt, một tay nắm vạt áo của ta, trong mắt lại gợn nước, "Chính là trong lòng thiếp khổ sở, nên ở trong cung hai ngày. Nhưng thiếp vẫn không thể chịu được, nên hôm nay tới đây gặp Hoàng Thượng".

Ta ngưng thần nhìn nàng ta, nếu chỉ đơn thuần nhìn cách nàng ta nói chuyện, thì không giống như người đang giả bộ. Nhưng ta lại quá rõ, thời điểm nàng ta đưa ly rượu độc kia cho ta, nàng ta cũng đã diễn thập phần chân thật đó sao?

"Ngươi tới gặp ta có chuyện gì thì nói đi?", ta hỏi.

"Hoàng Thượng!", Phùng Yên Nhi ai oán kêu một tiếng, nghe như là ta khi dễ

nàng ta."Nô tì...", nàng ta vẫy vẫy tay ra phía sau, một đám cung nhân lập tức

bê một cái hộp lên.

"Thiếp đem tới thiến sa 缂 ti châu y phục giao cho Hoàng Thượng. Lúc trước thái hậu nói vật này xa hoa lãng phí, nhưng thiếp lại không nghe lời mẫu hậu, không biết Quý Khang lại ngoan độc như thế, cũng không thể tưởng tượng được dã tâm của hắn lại lớn như vậy", trên mặt của nàng ta rơi xuống hai giọt nước mắt, thảm thiết khóc lên, "Quý Khang chính là biểu ca của thiếp, ngày thường cũng không qua lại nhiều, hắn làm nên chuyện này, tuy nói thiếp phải có trách nhiệm, nhưng thiếp cũng không phải là cố ý. Bộ y phục này thiếp cũng không dám mặc lại, nay tính cả thiếp nữa, đều giao cho Hoàng Thượng, mặc cho Hoàng Thượng xử lý".

Trong lòng ta chợt động, gió thu chợt nổi, vài chiếc lá rụng bị cuốn lên.

Xác thực Phùng Yên Nhi rất biết làm người. Nhưng thấy nàng ta làm như vậy lại có chút buồn cười. Tại sao ngay lúc ta trở về cung thì không đưa lên, lúc này lại làm như thế, nàng ta lại có ý tứ gì đây? Chẳng qua là vì nàng ta đã biết, hôm nay phụ thân nàng ta có công với ta, cảm thấy có thể xoay người mà thôi. Mặt ngoài thì tự ức, kì thực là cầu tiến, sợ ta đã quên nàng ta.

Ta kéo lại vạt áo của mình, ý bảo nàng ta không cần cầm nắm nữa. Trên mặt nàng ta lập tức hiện ra bộ dáng hoảng sợ.

"Việc này cũng đã qua lâu rồi, Thục phi không cần nhắc lại nữa", ta cười cười, bất tri bất giác, cũng đã không hề xưng hô với nàng là Yên nhi, "Nhưng thật ra chuyện trong cung, Thục phi còn phải quan tâm giúp đỡ trẫm. Nếu Thục phi đã nghỉ ngơi hai ngày, thân thể cũng khỏe rồi, thì nên đi vấn an mẫu hậu, mẫu hậu sợ là có chút tâm sự muốn tìm Thục phi phân ưu".

Trên mặt Phùng Yên Nhi lập tức lộ ra thần sắc tò mò, quả nhiên đối với những chuyện phát sinh trong cung, nàng ta luôn thập phần nhiệt tình. Nếu nàng ta biết, ta muốn xóa bỏ hậu cung, không biết sẽ có phản ứng gì. Ta đối với việc này cảm thấy rất hứng thú.

Vạt áo của ta rốt cục cũng rời khỏi tay Phùng Yên Nhi. Ta lại hướng nữ nhân này nở nụ cười, sau đó bước đi nhanh. Sợ trì hoãn, lại bị nàng ta giữ lại.

"Đêm nay, Hoàng Thượng vẫn ở cung của Hiền phi muội muội qua đêm sao?", Phùng Yên Nhi dương thanh ở phía sau ta hỏi, "Thiếp có một cái lô đồng mật mới có thể đưa đến nơi của Hiền phi để tối nay Hoàng Thượng sưởi ấm".

Ta không trả lời, ngược lại bước đi càng nhanh hơn.

Trong ngự thư phòng, tấu chương công văn chất đầy như núi, Kiến Chương doanh được thành lập từ Binh bộ nên hầu hết công văn do nơi này quản lý. Bất quá, hiện nay Binh bộ vẫn chưa có thượng thư, nên những tài liệu này không có người sửa sang lại, tất cả đều lộn xộn. Ta chỉ nhìn thoáng qua, liền có chút đau đầu. Kêu Như Ý đi lấy một chậu nước lạnh, để cho ta rửa mặt tỉnh táo lên tinh thần. Lại chuẩn bị một đêm không ngủ, ta sợ đầu ta không minh mẫn, tỉnh táo.

Không nghĩ tới Như Ý lại cầm một cái bình nhỏ đến cho ta, "Vừa rồi Tiễn chiêu nghi tự mình đưa tới, nói là muốn cho Hoàng Thượng nâng cao tinh thần".

Ta tiếp nhận cái bình nhỏ, vừa nghe liền nở nụ cười, "Tinh dầu Bạc Hà và hoa cải, ban đầu khi trẫm hành quân đánh giặc, thứ này không bao giờ rời khỏi người, mấy năm nay đều đã quên. Tiễn chiêu nghi đâu?"

"Tiễn chiêu nghi đã đi rồi, nói không muốn quấy rầy Hoàng Thượng xử lý công vụ. Còn nói mới trở về từ yến hội chỗ Sở Hiền phi, bây giờ qua cung của Lâm mỹ nhân".

Thì ra yến hội trong cung của A Nam đã xong rồi. Không biết A Nam đã đàn áp những kẻ không an phận kia như thế nào. Hiện tại ta không cầu cái gì khác, chỉ muốn các nàng thành thật yên phận ở trong cung cho ta, đừng có làm loạn là tốt rồi.

Nhưng đây cũng chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của ta mà thôi. Một ngày này, trời còn chưa tới chạng vạng, khi ta còn đang vùi đầu vào xử lý công văn, trong cung đã xảy ra chuyện.

Lý tể có một người cháu gái kêu Lý Uyển Ninh, là tu nghi. Nàng ta được nạp trước khi ta đăng cơ, hơn nữa là do chính ta hướng Lý tể cầu thân. Cũng không phải vì mỹ mạo của nàng ta, kì thực ở thời điểm đó, ta hy vọng những lão thần như Lý tể có thể duy trì ta ở trước mặt phụ hoàng. Nữ nhi hay cháu gái ruột của Lý tể đều không thích hợp vì tuổi tác, nên liền chọn một cô nương từ trong tộc cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.