Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 44




“Chung sống với người mù thì có gì tốt?” Cô gái kia có dáng người xinh đẹp, ăn mặc hở hang, đang nằm bò trên xe lăn, cánh tay từ sau lưng chậm rãi vuốt lên trên.

Dưới ánh đèn, bóng hai người ánh trên mặt đất, mập mờ, mờ hồ và khó tả.

Trịnh Cẩn Dư thấy trái tim mình đập điên cuồng, nhớ đến ngày vừa mới xuyên không đến, Triệu Minh Viễn và Tôn Cẩn Tình cũng cho cô xem một vở kịch nóng bỏng.

Không phải tối hôm nay cũng định cho cô mở mang tầm mắt nữa chứ?

Tuy Lục Tư Sâm trông có vẻ thận trọng cấm dục nhưng dù gì cũng là đàn ông.

Người ta chủ động nhào vào lòng như vậy, anh thật sự có thể từ chối sao?

Hơn nữa cô gái kia còn xinh đẹp, dáng người chuẩn thế kia, đàn ông nào nhìn mà chẳng chảy máu mũi.

Trịnh Cẩn Dư bỗng nhớ đến chuyện cũ lúc trước trên hot search, cô từng hỏi Lục Tư Sâm có xem video hay không, ý trong lời của anh có vẻ như là đã từng xem qua.

Không chừng đã thèm muốn cơ thể người ta từ lâu rồi.

Hôm nay Tôn Cẩn Tình chủ động qua đây, đúng lúc cho anh có cơ hội.

Nếu không thì sao đã lâu như vậy mà người đàn ông kia vẫn chẳng có chút phản ứng gì?

Trịnh Cẩn Dư cố gắng nắm chặt nắm tay, thở phì phò nghĩ lại, lát nữa mà dám làm chuyện người nhận không ra thì cô sẽ cho họ lên hot search luôn.

Đây là phòng ngủ của cô, dựa vào cái gì mà hai người kia dám làm ô uế nó?

Họ muốn diễn nhưng cô không muốn xem nha.

Nghĩ đến điều này, cô cũng chẳng muốn quan tâm thái độ của Lục Tư Sâm nữa, ra sức đẩy cửa, đi ra ngoài: “Tư Sâm, có ai đến sao?”

Cô lấy gậy từ bên cạnh ra, nếu Tôn Cẩn Tình dám làm gì thì cô sẽ ra tay đánh người.

Video của Tôn Cẩn Tình, Lục Tư Sâm thật sự chưa từng xem qua.

Nhưng đàn ông bên cạnh anh nhiều, phần lớn đều còn độc thân, tất nhiên rất có hứng thú với video kiểu này. Anh vốn chẳng cần xem, chỉ nghe người khác miêu tả đã sinh động như thật rồi.

Anh cũng không cần phải giải thích chuyện này với Trịnh Cẩn Dư.

Hơn nữa, lúc ấy hai người cũng chẳng có quan hệ gì.

Hôm nay Tôn Cẩn Tình bỗng chạy vào phòng ngủ, lại còn nhào vào người anh. Anh vốn định đẩy người kia ra nhưng cùng lúc đó lại thấy cửa phòng tắm hơi động nên anh lại không hành động gì cả.

Chuyện trong nhà còn vài ngày nữa sẽ được giải quyết, anh cũng không muốn thất bại trong gang tấc chỉ vì Tôn Cẩn Tình.

Cho nên anh vẫn giả vờ như chân không thể động ngồi im trên xe lăn.

Biết ngay Trịnh Cẩn Dư sẽ không nhịn được đi ra, quả nhiên không khiến anh thất vọng.

Lục Tư Sâm gật đầu: “Chị họ em đến.”

“Chị họ?” Trịnh Cẩn Dư đưa tay mò mẫm trong không khí đi ra, quét từ trên xuống dưới Lục Tư Sâm một lần.

Lúc này, Tôn Cẩn Tình vẫn dựa lên người Lục Tư Sâm không muốn buông tha, nhưng nghe lí do thoái thác của Lục Tư Sâm, rõ ràng là muốn từ chối rồi.

Cô ta không cam lòng, liên tục nháy mắt ra hiệu với Lục Tư Sâm: “Mắt Cẩn Dư không thấy gì, Lục thiếu anh cần gì phải sợ chứ?”

Trịnh Cẩn Dư cũng không quan tâm Lục Tư Sâm có thái độ gì, dù sao bây giờ cô cũng rất chán ghét Tôn Cẩn Tình.

“Tôn Cẩn Tình, chị có biết xấu hổ hay không vậy hả? Chị vừa quyến rũ Triệu Minh Viễn xong bây giờ còn quay sang quyến rũ Lục Tư Sâm sao?”

“Chị cho rằng Lục Tư Sâm là ai?”

“Thèm muốn cả loại phụ nữ như chị sao?”

“Trịnh Cẩn Dư – -” Tôn Cẩn Tình thẹn quá thành giận, quát lên: “Mày dựa vào đâu mà dám nói tao như vậy?”

“Một người mù như mày dựa vào cái gì mà phách lối muốn chiếm lấy người đàn ông như Lục thiếu chứ?”

Dù sao bây giờ cô ta cũng phải bất chấp tất cả, nếu không lôi kéo được Lục Tư Sâm qua thì sau này lại càng không có cơ hội rồi.

Trịnh Cẩn Dư cười lạnh: “Vậy chị phải tự xem bản thân mình mấy cân mấy lượng, xem xem rốt cuộc Lục Tư Sâm có để ý đến chị hay không!”

Tôn Cẩn Tình không tin Lục Tư Sâm thích Trịnh Cẩn Dư.

Cô ta dùng ánh mắt nhu hòa và giọng nói phát ngấy nhìn Lục Tư Sâm nói: “Lục thiếu, hằng ngày anh phải đối mặt với một người mù như vậy chắc chắn đau khổ chết mất. Hôm nay Tình Tình em sẽ đưa anh chơi thứ tươi mới hơn, được chứ?”

Trịnh Cẩn Dư suýt chút nữa ói ra máu, lúc này cô chẳng buồn đi đối phó với Tôn Cẩn Tình, cầm gậy chỉ vào Lục Tư Sâm: “Anh nói xem, anh có thích cô ta hay không?”

Lục Tư Sâm cảm thấy bây giờ anh chỉ cần nói sai một chữ, đầu gậy của cô vợ sẽ rơi ngay vào đầu anh không chút do dự.

Anh liếc mắt nhìn Tôn Cẩn Tình, ánh mắt sắc bén, mặt hung dữ, phát ra lời nói vừa trầm vừa lạnh: “Biến, sau này mà tôi còn thấy mặt cô thì đừng trách tôi khiến cô sống không nổi ở thành phố Ly này!”

Tôn Cẩn Tình ngẩn ra, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

Thái độ này xem như làm hài lòng người khác, Trịnh Cẩn Dư gật đầu, cười lạnh nói: “Thế nào, Tôn Cẩn Tình, hết hy vọng chưa?”

“Chim sẻ thì mãi mãi là chim sẻ, đừng vọng tưởng bay lên cành cao.”

Cô nói xong một câu còn chưa đủ, lại nói thêm: “Chỉ dựa vào chị, một cô gái có video cảnh nóng mà nhân dân cả nước đều xem thì tốt nhất nên tem tém cái đuôi ứng xử lại. Có thằng đàn ông nào lại chấp nhận đội một cái nón xanh to đùng như vậy trên đầu chứ!”

Tôn Cẩn Tình bị nhục nhã một trận, thái độ Lục Tư Sâm lại rất kiên quyết nên cô ta chỉ có thể bỏ đi.

“Trịnh Cẩn Dư, mày đừng đắc ý quá sớm!” Tôn Cẩn Tình để lại một câu nói như vậy rồi bỏ đi.

Trịnh Cẩn Dư tức giận chạy đến bàn trang điểm cầm lấy chai nước hoa ra sức xịt vào không khí: “Bẩn chết đi được, thối chết đi được, cái thứ rác rưởi mà cũng dẫn vào phòng, thật quá đáng!”

Trịnh Cẩn Dư vừa xịt vừa mắng, càng nhìn Lục Tư Sâm càng thấy không vừa mắt, cô lại xịt liên tục lên người Lục Tư Sâm.

Anh có thể hiểu được sự tức giận của cô gái nhưng dẫn người khác vào phòng là thế nào?

Sao lại giống như là anh dẫn đến.

“Trịnh Cẩn Dư, rốt cuộc em có hiểu lý lẽ không vậy?”

Anh giữ chặt Trịnh Cẩn Dư không cho cô nhúc nhích: “Xịt xong chưa?”

Trịnh Cẩn Dư lại xịt lên trên đầu anh hai lần nữa, nước hoa cô tiện tay lấy, cũng không thấy cụ thể là gì, giờ phút này mới ngửi ra được, thì ra đó là một loại nước hoa mới nghiên cứu gần đây của Đậu Khấu.

Loại nước hoa này nhẹ nhàng nhưng lưu hương rất lâu, nghe nói ba tháng cũng không bay mùi.

Hơn nữa tắm rửa hay dùng cách gì đều không có tác dụng.

Nước hoa dù mùi nhẹ đến đâu thì cách xịt tự do như Trịnh Cẩn Dư vừa rồi cũng sẽ không hề nhẹ.

Giờ phút này đầu óc Lục Tư Sâm run lên, hắt xì hơi liên tục.

Hắt xì – –

“Em xịt cho thơm nức như vậy làm sao mà bay hết mùi được, buổi tối có định ngủ hay không vậy?”

Trịnh Cẩn Dư vẫn còn tức giận, cáu gắt nói: “Có phải anh nghĩ tôi nên trốn trong phòng tắm đừng bước ra hay không?”

“Anh nói đi, có phải tôi đã quấy rầy chuyện tốt của anh hay không?”

Lục Tư Sâm không biết làm sao chỉ nói: “Em nói chuyện có lý chút được không vậy?”

Trịnh Cẩn Dư chống nạnh nhìn anh: “Sao tôi nói chuyện lại không có lý hả?”

“Một người đàn ông có vợ như anh, người ta lao vào người mà không né tránh đi, lại còn ngồi đó mà hưởng thụ?”

Lục Tư Sâm nhìn cô bằng ánh mắt không vui: “Cô ta tự nhiên qua đây, tôi đi đứng bất tiện, trốn kiểu gì được?”

Trịnh Cẩn Dư nói thầm, đi đứng bất tiện cũng không phải là thật.

“Em nói gì đấy?” Lục Tư Sâm nhíu mày.

Trịnh Cẩn Dư mạnh miệng nói: “Vậy sao anh không đẩy ra?”

Lục Tư Sâm: “Không phải tôi thấy em đi ra đó sao?”

Trịnh Cẩn Dư: “Dù anh nói gì cũng có lý hết. Tôi sẽ ghim việc này trong lòng, đồ đàn ông hai lòng…”

“Em nói ai hai lòng?” Cô gái càng nói càng quá đáng, Lục Tư Sâm cầm lấy cổ tay cô, ra sức kéo người vào lòng mình.

“Trịnh Cẩn Dư, hôm nay em cố tình chọc giận tôi phải không?”

Hai người bỗng nhiên tiếp xúc gần như vậy khiến Trịnh Cẩn Dư có cảm giác ngạt thở, cô dùng lực đẩy Lục Tư Sâm ra: “Anh buông tôi ra, ai thèm cố ý chọc giận anh chứ.”

Lục Tư Sâm hít một hơi thật sâu, không cảm tính như Trịnh Cẩn Dư: “Tự em suy nghĩ lại xem tại sao tự nhiên Tôn Cẩn Tình lại qua đây?”

“Tại sao?” Trịnh Cẩn Dư mở to mắt chớp chớp, lông mi dài như một cây quạt nhỏ.

Xẹt qua trái tim khiến người kia run lên.

Lục Tư Sâm phân tích cho cô thấy: “Chắc chắn là nhà họ Tôn bị ép cho nóng nảy nên bắt đầu dùng mỹ nhân kế.”

Anh thấy Trịnh Cẩn Dư sửng sốt tiếp tục nói: “Bây giờ chắc chắn Dương Lan Hoa như con chuột chạy qua phố, trốn chui nhủi khắp nơi. Tôn Đại Sơn tham ô công quỹ cũng nơm nớp lo sợ, bên ngoài lại còn giấu một người tình nhỏ. Họ đã loạn đến mức này, tất nhiêu chiêu gì mà chẳng dùng.”

Cô gái ngồi trên người anh, có lẽ cảm thấy không thoải mái nên bỗng đưa tay lên ôm cổ anh.

Lục Tư Sâm nhấp môi tiếp tục nói: “Họ bắt nạt em không nhìn thấy, đến tìm tôi là muốn tôi đứng về phía họ, ngầm chiếm đoạt tài sản nhà họ Trịnh.”

“Mỹ nhân kế là nhỏ, tài sản sau lưng mới là mục đích thật sự.”

Lúc này cô gái rất yên tĩnh, Lục Tư Sâm đưa tay véo khuôn mặt như ngọc của cô, cười nhạo nói: “Trước đây thông minh lắm mà, sao bây giờ lại ngốc như vậy chứ?”

“Anh nói ai ngốc đấy?” Trịnh Cẩn Dư như con mèo nhỏ xù lông: “Ai biết anh có biết rõ hay không cơ chứ.”

Lục Tư Sâm thật sự muốn bóp chết cô: “Em cố ý chứ gì?”

Trịnh Cẩn Dư nhéo đầu mũi nhỏ, nói: “Vậy anh nói xem, anh có giúp người ngoài bắt nạt tôi không?”

Lục Tư Sâm không vui nói: “Ai là vợ tôi tôi vẫn phân biệt được rất rõ.”

Trịnh Cẩn Dư lại hỏi: “Vậy tài sản nhà họ Trịnh thì sao?”

Lục Tư Sâm lại càng không nhỏ nhen như vậy: “Em nghĩ rằng tôi thèm muốn sao?”

Ông lớn Lục đúng là không thèm muốn thật, Trịnh Cẩn Dư không có gì để nói.

Ý đồ của Tôn Cẩn Tình cô không cần nghĩ cũng có thể đoán được, nhưng không biết tại sao mình lại tức giận.

Trịnh Cẩn Dư cũng đang suy nghĩ xem tại sao hành động của mình khác hẳn bình thường.

Tại sao tự nhiên lại mất lý trí vậy chứ?

Một hình ảnh lóe lên sau đầu cô, đó chính là hình ảnh Lục Tư Sâm ngồi trên xe, Tôn Cẩn Tình  nằm bò lên xe lăn, cánh tay quấn lấy từ phía sau.

Cô vừa nghĩ đến hình ảnh ấy liền cảm thấy tức giận.

Cơn giận vừa nguôi ngoai lại bị châm lửa bùng lên, cô hừ một tiếng với Lục Tư Sâm, xoay người bò lên trên giường, tóc cũng không thèm lau.

Cô kéo chăn che kín đầu, trong lòng tức giận suy nghĩ, sắp ngạt chết mình rồi.

Cơn giận của cô gái này đến quá nhanh, nghe xong anh nói vài câu không tan đi mà còn bùng nổ mạnh hơn.

Lục Tư Sâm nghiêm mặt nhìn cô gái nằm vật trên giường, im lặng vài giây, xoay người đi vào phòng tắm.

Ầm – –

Cửa phòng tắm bị đóng lại, Trịnh Cẩn Dư nhìn lướt qua phòng tắm, kéo gối ôm cố hết sức ném ra ngoài.

“Đàn ông tồi!”

Khoảng hơn nửa tiếng sau Trịnh Cẩn Dư mới nghe thấy tiếng cửa phòng tắm có động tĩnh, cô lén tắt trò chơi trong di động, lỗ tai lắng nghe động tĩnh từ phía phòng tắm.

Mùi nước hoa đầy phòng, Lục Tư Sâm suýt nữa muốn ói hết ra.

Anh tắm xong rồi mà vẫn còn ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc kia.

Cô gái dùng chăn che kín đầu, không sợ kín quá nổi rôm sảy sao?

Lục Tư Sâm di chuyển xe lăn qua, kéo một góc chăn ra, cúi đầu ghé sát mặt cô, hỏi: “Vẫn còn tức giận sao?”

Trịnh Cẩn Dư đẩy tay anh ra, thở hồng hộc nói: “Ai cần anh lo!”

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái đỏ hồng vì tức giận, má đỏ hồng hơi phồng phồng khá đáng yêu.

Lục Tư Sâm chăm chú nhìn vài giây, nhếch khóe môi: “Không cần tôi kiểm toán giúp nữa hả?”

“Không cần!” Trịnh Cẩn Dư nói một cách bất cần.

Lục Tư Sâm gật đầu: “Được thôi, vậy tôi đi nghỉ ngơi.”

Trịnh Cẩn Dư lại đưa tay túm lấy xe lăn: “Đừng đi.”

Chí khí của cô cũng chỉ được một giây, có sự giúp đỡ của Lục Tư Sâm, cô là đồ ngốc mới không cần.

Lục Tư Sâm nhếch môi mỏng nở nụ cười, lấy máy sấy cắm vào ổ điện trên tường, một tay cầm máy sấy nói: “Dậy đi, sấy khô tóc trước đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.