Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 48: Anh muốn hôn em




Editor: Hari

Lâm Kiều nằm vật trêи giường, dùng chăn chùm kín đầu, giống như mèo con, giọng nói mềm như bông rầu rĩ: "Đây là đâu?"

Cô vừa chạm chân xuống đất, liền lập tức chui vào trong chăn, cảnh vật xung quanh cũng chưa kịp nhìn rõ.

"Phòng của anh." Lục Chính Đông dùng khăn bông thấm nước ấm, vắt khô, rồi khom lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ đống chăn: "Lau mặt."

"Không cần......" Lâm Kiều ủy khuất hừ hừ hai tiếng, "Giờ người em không muốn nhìn thấy nhất chính là anh."

"Ngoan." Anh hơi cúi người, giọng nói trầm thấp từ tính lặp lại một lần.

Giọng nói ấy từ phía ngoài chăn truyền đến trong tai cô, giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua, có chút ngứa. Lỗ tai Lâm Kiều giật giật, cô bấm bấm ngón chân, có chút xấu hổ chậm rì rì vươn một bàn tay ra: "...... Để em tự làm."

Tay Lục Chính Đông giữ lấy tay cô, hơi dùng lực, đã kéo được người từ trong chăn ra.

Lâm Kiều giống vịt con bị người xách cổ, tay chân ngoáy loạn xạ, lại vừa từ trong bóng tối thoát ra, ánh sáng chói mắt làm cho Lâm Kiều theo phản xạ nhắm mắt lại.

Sau đó, một chiếc khăn lông ấm phủ lên mặt cô.

Lục Chính Đông cong ngón tay đỡ dưới cằm Lâm Kiều. Một bàn tay khác nhẹ nhàng cẩn thận lau mặt cho cô, dịu dàng như lau một trân bảo vô giá.

Sự tức giận của Lâm Kiều bị hành động sủng nịnh của anh đánh tan hơn phân nửa, mặt cô chôn trong khăn lông, có chút rầu rĩ không vui: "Anh làm gì đấy?......"

Lục Chính Đông lại đứng dậy rót một cốc nước ấm, cầm cốc nhẹ nhàng đưa tới miệng cô: "Uống ngụm nước trước đã."

Lâm Kiều nhăn lông mày, lầu bầu nói thầm: "Em đâu phải không có tay đâu."

Nhưng đúng là cô đang rất khát nước, vì thế ngoan ngoãn ngẩng đầu, ừng ực ừng ực uống.

Một cốc nước vèo phát đã thấy đáy.

Cô không thể không đối mặt với anh.

Đôi mắt cô ẩm ướt, xung quanh hốc mắt còn hơi hơi phiếm hồng, bởi vì vừa mới khóc, chóp mũi cũng phấn nộn, nhìn thấy mà thương.

Trong đôi mắt ám trầm của anh dao động một tia nguy hiểm, cô cảm giác giờ phút này cô như con mồi của chúa tể rừng xanh, đôi mắt vừa quyến rũ vừa nguy hiểm kia không hề chớp mà nhìn chằm chằm cô, dường như muốn lấp đầy tất cả những kẽ hở trong hai năm nay.

Lâm Kiều cảm giác hai tai mình đang chậm rãi phiếm hồng. Cô chu môi, bất mãn ý kiến: "Anh đang làm gì vậy?"

Yết hầu Lục Chính Đông trượt trượt, anh hơi hơi cúi đầu với cô, chân thành nói: "Xin lỗi."

Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại bán đứng hành động vừa rồi, anh bình tĩnh nói ra một câu vừa hạ lưu vừa khiêu khích: "Anh muốn hôn em."

Lâm Kiều lúc này màu đỏ theo vành tai chậm rãi lan đến hai má. Cô nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng dùng tay che miệng anh lại.

Cô run rẩy lông mi, hung dữ nói: "Không cho nói nữa!"

Vừa dứt lời, cô cảm thấy có một thứ ướt át mềm mại nhẹ chạm vào lòng bàn tay cô.

Thật giống như bị mèo cào, xúc cảm nóng bỏng từ lòng bàn tay lan ra, cô như bị điện giật rụt tay lại, kinh ngạc, vội vàng chống nạnh, bày ra tư thái: "Em còn chưa cho phép anh... đâu!"

Lục Chính Đông cười nhẹ: "Không cho phép làm gì?"

"Thì..." Lâm Kiều hất cằm, siết chặt nắm tay nhỏ, bay nhanh qua bụp một cái vào miệng anh.

Cô bướng bỉnh, trêи mặt nóng rát, lại giang tay lao vào trong ngực anh, chôn đầu vào giống như chú chim cun cút.

"Chính là như vậy, chỉ có thể là em làm."

Giọng nói của cô thật kỳ quái...... giống như có mật, ngọt ngào, thật không giống mình chút nào, muốn hung lên cũng không hung nổi.

Người phía trêи đỉnh đầu, nửa ngày, vẫn không lên tiếng.

Anh ấy đang làm gì vậy, không phải là bị mình hôn ngu người rồi đấy chứ......

Cô lặng lẽ ngước mắt, trộm liếc nhìn anh.

Lục Chính híp mắt, hơi hơi lộ ra chút tin tức nguy hiểm. Hai cánh tay rũ ở bên người gân xanh nổi lên, dường như đang ẩn nhẫn điều gì.

Giọng nói trầm thấp cất lên: "Lâm Kiều."

"Sao thế?" Lâm Kiều ôm chặt lấy anh, đáng yêu ngẩng đầu.

Lục Chính Đông cảm giác máu toàn thân đều đang điên cuồng kêu gào vọt lên đầu, anh duỗi tay nắm lấy cằm cô, ẩn nhẫn khắc chế, yết hầu trượt trượt: "Em đừng cọ loạn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.