Cung Chủ Vương Phi

Chương 9: Nha hoàn Vương phủ




Hoàng cung, Ngự thư phòng…

Sau án thư dài, một nam tử thân mặc long bào đang ngồi phê tấu chương. Tấu chương thì cầm ở trên tay, nhưng ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đâu có nhìn đến. Vị này, chính là Hoàng đế Thần Nguyệt, Nam Cung Dạ Thần. Hắn, 10 tuổi đăng cơ, nắm giữ ngai vàng mười năm, Thần Nguyệt từ một tiểu quốc đã trở thành một trong tứ đại đế quốc. Hoàng đế của tam quốc còn lại, nghe đến tên hắn cũng phải nể vài phần. Vị hoàng đế này cái gì cũng hoàn mĩ, duy chỉ có một cái tật: hắn quá mức sủng ái vị đệ đệ cùng mẫu phi của mình. Ngay đến phi tần hậu cung cũng chưa từng được hưởng qua sự sủng ái như vậy của hắn! Về điều này, người trên toàn đại lục, không ai không biết! Nương theo tầm mắt của hắn bây giờ, chúng ta sẽ rất dễ dàng nhìn thấy một thân ảnh nam tử đỏ rực đang ngồi một bên. Người nam nhân này, mã ngoài hắn thực yêu nghiệt, nhưng hoàn toàn có thể nhận ra, một cỗ hơi thở lạnh lùng u ám bao vây xung quanh hắn. Triệt Vương gia Nam Cung Dạ Kỳ, Thất hoàng tử cùng mẫu phi với Hoàng đế Nam Cung Dạ Thần, vị Vương gia duy nhất được Tiên hoàng ưu ái, cắt đất phong vương khi mới mười tuổi. Lúc này đây, hắn ngồi an tĩnh trên ghế dựa, bình thản nhấc chung trà đưa lên miệng uống. Một bên, Hoàng đế liên tục liếc hắn, liếc qua liếc lại mấy lượt, vẫn do dự không dám mở lời. Nam Cung Dạ Kỳ đặt chung trà “cạch” một cái lên bàn, khiến Hoàng đế giật nảy mình, hắn nhướng mắt nhìn Nam Cung Dạ Thần, thản nhiên hỏi:

“ Hoàng thượng có việc cần nói sao?”

Nam Cung Dạ Thần xấu hổ thu lại tầm mắt, ho khan mấy tiếng, cười ôn hòa hỏi:

“ Nghe nói đêm hôm qua phủ của đệ bị đột nhập? Đã bắt được chưa?”

Nam Cung Dạ Kỳ thờ ơ đáp:

“ Thả đi rồi!”

Nam Cung Dạ Thần ngạc nhiên:

“ Sao lại thả, không phải hộ vệ trong phủ của đệ rất lợi hại sao? Đến một tên trộm cũng bắt không xong?”

Nam Cung Dạ Kỳ nhướng mày:

“ Người đó là đệ tử tâm pháp Bạch tiên nhân, trên người hắn đang luyện là Huyền Thiên Tâm pháp, hoàng huynh nghĩ đám hộ vệ đuổi kịp sao? Còn không phải bị đánh cho tơi bời đi!”

Nam Cung Dạ Thần bất ngờ thốt lên:

“ Huyền Thiên Tâm pháp? Kẻ đó luyện Huyền Thiên Tâm pháp sao? Làm sao đệ biết?”

Nam Cung Dạ Kỳ chấm một ít nước trà, vẽ lên mặt bàn ấn kí hoa đào, rồi nói:

“ Ấn kí, lúc người đó vận công, trên trán nổi lên ấn kí hoa đào! Xem ra hắn đột nhiên đột nhập Vương phủ chính là tìm tin tức Cấm Vực, vì theo góc độ mà đệ nhìn thấy, người này chưa đạt tới cảnh giới cao nhất!”

Nam Cung Dạ Thần cau mày:

“ Vậy hắn có lấy được tin tức Cấm Vực không?”

Nam Cung Dạ Kỳ lắc đầu:

“ Không, chính vì vậy, hắn có thể sẽ quay lại lần nữa!”

Nam Cung Dạ Thần không nói gì, chỉ đơn giản nhắc nhở:

“ Dù sao hoàng đệ cũng nên cẩn thận, không nên khinh thường!”

Nam Cung Dạ Kỳ có vẻ không để tâm cho lắm lời của Hoàng đế bên kia, hắn ngồi một chỗ, dùng nước trà vẽ linh tinh ra bàn. Đột nhiên, như vừa nghĩ ra điều gì đấy, Triệt vương của chúng ta dùng ánh mắt đầy âm mưu, tà tà nhìn về phía Hoàng đế, mở miệng nói:

“ Hoàng thượng, về việc Kình vương đang đêm đột nhập phủ của bản vương, còn ở trong viện của thị thiếp ngang nhiên làm loạn, ngài định giải quyết thế nào a? Nếu Hoàng thượng không cho bản vương một cái “công đạo”, chuyện này bản vương sẽ không bỏ qua đâu! Hoàng huynh, ngài “nhất định” phải cho thần đệ một cái “công đạo” mới được nha!”

Thanh âm của hắn trầm thấp, từ tính, chỗ nào cần nhấn mạnh đều nhấn mạnh, ngữ điệu rành rọt, rõ ràng, lại thản nhiên như đang nói một chuyện bâng quơ, vậy mà khiến cho Nam Cung Dạ Thần toát mồ hôi lạnh, run rẩy từng đợt. Cơ miệng Nam Cung hoàng đế giật giật liên tục, cố gắng đáp:

“ Nhất…nhất định rồi, Triệt vương… cứ an tâm về nghỉ ngơi đi!”

Nam Cung Dạ Kỳ đứng dậy, phủi phủi áo, khom người thi lễ:

“ Vậy thần đệ xin cáo lui!”

Hắn đi rồi, Hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm. Thất đệ, thật quá đáng sợ!

Hậu viện Triệt Vương phủ, là nơi chuyên dùng làm nơi ở của nha hoàn, nô bộc trong phủ. Lúc này, từ sau đám trúc, vọng đến thanh âm của một nha hoàn:

“ Người mới đến, ngươi đã nhìn thấy Vương gia chưa?”

Có tiếng của một nha hoàn khác đáp lại:

“ Chưa!”

“ Vậy sao? Thật tiếc nha, ngươi mới đến nên không biết đó thôi, Vương gia nhà chúng ta chính là một hảo mĩ nam nhân đó! Không những lạnh lùng, còn rất đẹp luôn!”

“…”

“ Hắn đẹp thì sao chứ? Đẹp cũng không thể đem ra làm cơm ăn được!”

“ Ai, đừng nói như vậy chứ! Vương gia dù sao cũng là đệ nhất mĩ nam Bách thành, ngươi nói như vậy, nếu để bị nha hoàn nhất đẳng nghe thấy, sẽ cho là ngươi hạ thấp thần tượng của bọn họ, sẽ đánh ngươi đấy!”

Người nha hoàn còn lại có vẻ không để tâm mấy đến lời nhắc nhở này, chỉ thấy nàng ta xắn cao tay áo, hếch mặt lên trời, hùng hổ nói:

“ Thì đã sao chứ? Bổn cô nương ta đây chính là không sợ! Có giỏi thì cứ đến, ta chấp hết!”

Nha hoàn kia nhìn bộ dạng như chuẩn bị đi đánh nhau của nàng, không nhịn được bật cười, hỏi:

“ Ngươi thì giỏi rồi! À, mà tên ngươi là gì vậy? Tên của ta là Liên Ngữ, hay gọi là Tiểu Ngữ.”

Nha hoàn kia nghe hỏi thì quay đầu lại, lúc này nàng đứng ngược ánh sáng, khiến nụ cười trên môi thêm phần xinh đẹp :

“ Lâm Uyển Nghi, Tiểu Nghi!”

Tiểu Ngữ bị nụ cười cùng ánh mắt của nàng thu hút, bất giác nhìn đến ngẩn người. Gương mặt của Uyển Nghi lúc này đã bị nàng dịch dung đi, nhìn kĩ cũng chỉ thấy đây là một tiểu cô nương thanh tú, đơn thuần, nhưng nụ cười cùng đôi mắt của nàng, lại vẫn có thể khiến cho người đối diện ngây ngẩn. Còn về chuyện vì sao nàng lại ở trong Vương phủ với thân phận nha hoàn, chẳng qua là mới cách đây mấy hôm, nàng đã nhờ Hoa nương đem mình "bán" vào Vương phủ, bây giờ nàng chính là một nha hoàn chuyên giặt quần áo ở hậu viện. Một thân phận cực kì bình thường, nên hoàn toàn không có ai để ý.

Tiểu Ngữ ngốc nghếch nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nàng, hai mắt long lanh long lanh không chớp lấy một cái. Uyển Nghi khó hiểu nhìn nàng, lay lay vai nàng ta :

“ Ê này, Tiểu Ngữ, ngươi có bị làm sao không vậy?”

Tiểu Ngữ vẫn nhìn nàng chăm chú, ngây ngô cười:

“ Tiểu Nghi, đôi mắt của ngươi thật đẹp nha!”

Uyển Nghi rốt cuộc cũng hiểu ra, nàng bật cười, bẹo má Tiểu Ngữ, nói:

“ Tiểu Ngữ ngươi cũng đẹp không kém đâu!”

Hai người vừa nói chuyện vừa giặt quần áo. Uyển Nghi chợt nhắc đến gia đình của Tiểu Ngữ, không hiểu sao, gương mặt nàng ta chợt trầm xuống, nét buồn thoáng qua nơi đáy mắt. Uyển Nghi thấy lạ liền hỏi:

“ Tiểu Ngữ, có chuyện gì sao?”

Tiểu Ngữ buồn buồn nói:

“ Ngươi biết nạn lũ lụt ở Tô Châu không?”

Uyển Nghi mơ hồ gật đầu. Tô Châu là vùng đất có địa hình trũng, gần như năm nào mưa to, nơi đó đều xảy ra lũ lụt. Dân chúng sống ở đó bị lũ lụt làm thiệt hại không ít, triều đình mỗi lần như vậy đều chỉ có thể đưa lương thực cùng đồ tiếp tế đến. Nhưng đó cũng không phải là cách có thể áp dụng lâu dài. Quốc khố cũng không phải vô hạn, cũng sẽ đến lúc cạn kiệt thôi. Nếu thật có một ngày như vậy, dân chúng Tô Châu chỉ sợ sẽ không còn mấy người. Nếu có thể nghĩ ra cách, ngăn chặn triệt để được lũ trước khi nó tràn xuống, đó mới là đối sách. Chỉ tiếc ở cổ đại vẫn còn lạc hậu, không nghĩ ra cách cũng phải. Chỉ là không ngờ tới, ở Tô Châu, còn có gia đình Tiểu Ngữ…

Tiểu Ngữ vừa giặt đồ vừa thở dài:

“ Chỉ còn vài tháng nữa là đến mùa lũ rồi, không biết nương và mọi người sẽ sống ra sao đây, ta rất lo cho họ. Ta sống ở Vương phủ không cần phải lo lắng chuyện gì, nhưng mọi người ở Tô Châu, qua mùa lũ này không biết sẽ thế nào đây…”

Khóe mắt Tiểu Ngữ đã hơi ướt lệ. Uyển Nghi thở dài, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:

“ Đừng lo, ngươi trước hết phải sống cho bản thân mình đã, bản thân ngươi tốt rồi mới có thể lo cho gia đình chứ. Còn chuyện lũ lụt ở Tô Châu, ta tin rằng Hoàng đế dù không có cách thì không phải vẫn còn Triệt vương và bá quan văn võ sao? Nếu đến chuyện này mà cũng không có cách giải quyết, thì bọn họ chính là một đám đầu heo!”

Tiểu Ngữ bị lời nói của nàng dọa sợ, vội vàng đưa tay lên bịt miệng nàng lại:

“ Tiểu Nghi, không được nói như vậy đâu, sẽ mắc phải tội khi quân phạm thượng đấy!”

Uyển Nghi lúc này mới ý thức được, nàng đang sống trong lốt một nha hoàn, nói năng như vậy, thật đúng là không phải lẽ. Nghĩ vậy, nàng xấu hổ cười cười, gạt bàn tay của Tiểu Ngữ đang chặn ở miệng nàng ra:

“ Ấy chết, ta lỡ lời!”

Tiểu Ngữ cũng chỉ nhìn nàng cười. Hai người tiếp tục giặt quần áo.

Thư phòng, Triệt Vương phủ…

Huyết y nam tử lười biếng ngồi sau án thư, hai chân vắt chéo đặt trên bàn, ánh mắt tà mị nhìn thân ảnh màu đen đang đứng giữa phòng, mở miệng hỏi:

“ Mất dấu rồi sao?”

Thân ảnh kia không đáp, chỉ gật đầu. Huyết y nam tử tà tà cong khóe môi, khẽ phất tay:

“ Được rồi, lui đi!”

Lời vừa dứt, thân ảnh màu đen giữa phòng đã biến mất. Nam Cung Dạ Kỳ đứng dậy, cầm lấy chung trà trên bàn, đưa lên miệng uống một hơi, hắn đặt lại ly trà xuống, mắt hoa đào nhìn về phía cuốn cổ thư có đề hai chữ “ Cấm Vực” đặt ngay ngắn trong hộp gỗ , cười một cách tà mị, môi mỏng khẽ nhếch lên:

“ Huyền Thiên Tâm pháp, ta có nên cùng vị sư muội này chơi đùa một chút không nhỉ?”

Hắn xoay người đi ra cửa. Đứng trong góc phòng, Ảnh khẽ rùng mình. Hắn có thể cảm nhận được, mùi vị âm mưu đang lan tỏa đâu đây…

Vài ngày sau, Uyển Nghi đang cùng Tiểu Ngữ chăm chú giặt đồ ở hậu viện, thì cửa viện bị người đẩy ra, một nha hoàn hớt hải chạy vào. Uyển Nghi không biết người này, nhưng Tiểu Ngữ đã lên tiếng:

“ Mai tỉ tỉ, có chuyện gì mà vội vàng vậy?”

Ra là nha hoàn Tiểu Mai ở tiền viện. Uyển Nghi thầm nghĩ trong lòng, nhưng sau một khắc nàng liền cảm thấy khó hiểu. Nha hoàn tiền viện thì chạy tới hậu viện của các nàng mà làm cái quái gì? Tiểu Mai đứng chống gối, rất không có hình tượng mà thở hồng hộc, khiến Uyển Nghi không nhịn được mà nghi ngờ, có phải hay không nàng ta vừa bị phạt phải chạy quanh Vương phủ ba vòng? Tiểu Mai hít thở mấy cái liên tục, lúc này mới ngẩng lên, nhìn các nàng nói:

“ A Nghi, A Ngữ, quản gia Vương cho gọi các ngươi đến tiền viện đấy!”

Chỉ có vậy thôi sao? Hai người Uyển Nghi nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương. Xem bộ dạng gấp đến thở không ra hơi của Tiểu Mai, các nàng còn nghĩ nàng ta gấp như vậy vì có chuyện quan trọng cần giao phó cơ đấy. Uyển Nghi chán nản liếc mắt nhìn Tiểu Mai, rửa sạch tay rồi cùng Tiểu Ngữ đi đến tiền viện. Quản gia Vương nhìn hai nàng một lúc rồi gật đầu nói:

“ Từ bây giờ hai người là nhất đẳng nha hoàn, không cần ở hậu viện nữa, đến hầu hạ ở Đông viện đi.”

Uyển Nghi hơi giật mình, hồi lâu, nàng mới hỏi:

“ Quản gia, vậy là bọn ta sẽ đến Đông viện sao?”

Quản gia gật đầu, mỉm cười hỏi:

“ Đúng rồi, có vấn đề gì sao?”

Uyển Nghi nghiêng đầu qua một bên, cười nhạt, kéo dài từng chữ trong lời nói ra:

“ À không, ta chỉ là đang nghĩ, tự dưng có sự thay đổi này, Vương gia có phải hay không có vấn đề… ưm…ưm…”

Không để nàng nói hết câu, Tiểu Ngữ đã vội che cái miệng của nàng lại. Dựa theo hiểu biết của Tiểu Ngữ về Uyển Nghi, nàng dám cam đoan rằng, vế sau mà Uyển Nghi nàng chuẩn bị nói, tuyệt đối không phải lời lẽ hay ho gì! Nàng hướng quản gia tươi cười gật đầu:

“ Vậy, quản gia, hôm sau bọn nô tì sẽ chuyển đến Đông viện. Xin phép đi trước!”

Nói xong, nàng cứ vậy lôi tuột Uyển Nghi về hậu viện. Đợi các nàng đi khuất rồi, quản gia liền xoay người, hướng Đông viện mà đi.

“ Sao, nàng có từ chối không?” Trong phòng, huyết y nam tử nằm dài trên tháp, lười biếng hỏi.

“ Nàng không có từ chối, chẳng qua là bộ dạng có vẻ rất không tình nguyện,…” Trên thực tế là chưa kịp mở miệng từ chối đã bị người lôi đi rồi!

“ Vậy sao?” Huyết y nam tử lại tà tà nhìn về phía quản gia.

“ Hình như, nàng còn nghiến răng thì phải…” Quản gia rất bất đắc dĩ nói.

Trong đời ông chưa từng gặp qua tiểu nha đầu nào như vậy cả!

“ Ha ha…” Huyết y nam tử bật cười thích thú, trong tiếng cười mơ hồ còn có chút sủng nịch “Nàng thật đúng là đặc biệt!”

Xem ra, cuộc sống nhàm chán của hắn sẽ có sự thay đổi lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.