Cung Chủ Vương Phi

Chương 22




Chương 22

Trở về quán trọ, Uyển Nghi lách mình qua cửa sổ để vào phòng. Ngọn nến trong phòng vẫn đang cháy mạnh, Thiên Tinh, Tiểu Vũ và cả bạch ưng đều đã lăn ra ngủ. Uyển Nghi hạ thấp ánh nến cho căn phòng tối bớt, tránh làm mấy người kia thức giấc. Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, lôi xấp giấy từ trong ngực áo ra, đem soi dưới ánh nến. Thứ mà Tiểu Vũ trộm về là danh sách các cao thủ đến tham dự trận quyết đấu sắp diễn ra gần đây, tên người viết chi chít, kín cả ba mặt giấy Tuyên thành. Uyển Nghi cảm thấy có điểm kì lạ. Theo như nàng biết thì muốn vào được Cấm Vực đều phải đi qua kinh thành của Triệu Nguyệt quốc, nhưng theo những ngày gần đây nàng thấy, kinh thành Triệu Nguyệt nhìn sơ qua vẫn rất bình thường, không giống như kiểu có nhiều cao thủ cùng đổ dồn về đây. Người tập võ có một loại khí tức đặc trưng, rất dễ để nhận ra. Như vậy, lẽ nào… Hai mắt Uyển Nghi trong bóng tối hơi lóe lên. Lẽ nào, ẩn giấu trong mỗi đế quốc, đều có một mật đạo bí mật dẫn vào trong Cấm Vực? Không chỉ ở Triệu Nguyệt, mà ngay cả Thần Nguyệt, Nam Nguyệt, Phượng Nguyệt đều có? Dù sao Mê Vụ Sơn trải rộng, bao lấy toàn bộ đại lục này và cả tứ đại đế quốc, nhưng tại sao trong ghi chép của Vô Cực cung lại không thấy nhắc đến? Mặc dù nàng biết Vô Cực cung không phải cơ sở tình báo ngầm lớn nhất trong giang hồ, nhưng dù sao thế lực của Vô Cực cung rất rộng, tại sao đến việc này lại không biết? Xem ra trong chuyện này còn điều gì đó rất bí ẩn, cần phải được làm rõ. Tiếp tục lật xem các trang khác, không có gì đặc biệt, nhưng khi đọc đến trang cuối cùng, đáy mắt nàng đột nhiên vụt qua một tia sáng. Phần thưởng cho người chiến thắng trận quyết đấu, là một bông Thất Thải Liên Hoa. Tầm mắt Uyển Nghi trở nên mơ hồ, Thất Thải Liên Hoa, nghe đồn là loại kì trân dị thảo, có thể chữa được bách bệnh, giải được bách độc, còn làm tăng năm trăm năm thành công lực. Nhưng đồn rằng đây là loại thảo dược trân quý, cả nghìn năm mới nở ra một bông, mà còn là ở tít tận trên đỉnh Bạch Linh Sơn cao ngất, mà người coi giữ Bạch Linh Sơn, là thiên hạ đệ nhất cao thủ Bạch tiên nhân, nghe đồn hắn là kẻ biến thái, dựng trận pháp ngăn không cho ngoại tặc đến gần ở chân núi, người muốn vượt qua trận pháp này, không phải cao thủ thì chỉ còn đường chết. Tâm trạng Uyển Nghi trùng hẳn xuống. Cũng đã năm năm rồi, nàng thật sự rất nhớ lão ma đầu biến thái nhưng đáng yêu đó, không biết bây giờ sư phụ nàng sống ra sao? Như chợt nhớ ra gì đó, Uyển Nghi bật ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ Thất Thải Liên Hoa ghi trên giấy. Dược vật này, không phải do sư phụ nàng trông giữ sao? Nàng biết hắn quý dược vật này còn hơn trân bảo, có vài lần nàng mon men trèo lên đỉnh núi muốn xem đều bị Bạch Phát xách cổ áo lôi về dùng roi đánh vào tay, như thế nào lại trở thành phần thưởng cho trận quyết đấu đây? Lẽ nào Bạch Linh Sơn đã xảy ra chuyện? Hay nói dễ tin hơn thì chính là sư phụ nàng đã xuống núi, còn mang theo Thất Thải Liên Hoa? Chuyện này, dù có thế nào thì Uyển Nghi nàng cũng hoàn toàn không thể tin được. Bạch tiên nhân nổi danh giang hồ từ khi tiến nhập Bạch Linh Sơn thì chưa một lần xuống núi, không thể có chuyện hắn rời nơi đó được. Mang tâm trạng nặng nề, Uyển Nghi thậm chí còn không phát hiện ra Thiên Phong từ lúc nào đã đứng ở trong phòng. Bạch ưng cũng đã tỉnh, đang đứng ở trong lồng đủng đỉnh rỉa lông. Thiên Phong chống hai tay xuống bàn, trên mặt vẫn hơi đỏ, hắn nhìn chằm chằm vào Uyển Nghi không chớp mắt, hồi lâu mới lên tiếng:

“Tiểu Cung chủ… Tiểu – Cung – chủ!”

Uyển Nghi giật mình tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, ngơ ngác nhìn lên, liền chạm phải ánh mắt săm soi của Thiên Phong. Lắc lắc đầu vài lần cho tỉnh, Uyển Nghi cúi đầu tiếp tục xem xét xấp giấy, mở miệng hỏi:

“Đã giải quyết xong rồi chứ?”

Thiên Phong gật đầu cái rụp, kéo ghế ngồi xuống, trề môi oán thán:

“Đã giải quyết xong. Ta nói này Tiểu Cung chủ ngài sao lại có thể biến thái đến mức độ này, trong cái đầu nhỏ của ngài rốt cuộc chứa cái gì vậy, đến một loại trận pháp biến thái như vậy cũng có thể nghĩ ra được!”

Uyển Nghi mỉm cười, chống cằm nói:

“Không phải ta cũng đang giúp mấy người phục thù sao? Còn nữa, ngươi hỏi trong đầu ta chứa cái gì, tất nhiên là não rồi, chứ còn chứa cái gì nữa?”

Thiên Phong cúi cúi đầu, nhìn nhìn một chút phía dưới, lại thở dài:

“Tiểu đệ đệ của ta, gặp phải một kẻ biến thái như Tiểu Cung chủ, ngươi đã chịu khổ không ít rồi!”

Uyển Nghi bật cười, ho mấy cái, nét mặt nghiêm túc lại, hỏi:

“Đám người bạch y còn lại, đã tra ra là người của ai chưa?”

Thiên Phong trầm mặc một lúc, mới nói:

“Chưa biết là người của ai, bọn họ đi theo Tiểu Cung chủ ngài từ lúc ở Tử Vân thành, hình như cũng không mang ý xấu, ta không cảm nhận được có sát khí!”

Uyển Nghi cau mày:

“Tử Vân thành?”

Thiên Phong gật đầu, lại nói tiếp, bất quá sắc mặt đã tối hẳn đi:

“Ta mới nhận được tin từ Mê Vực, một tuần trước có hai đệ tử của ta bị phục kích, bị thuộc hạ của Xích Hỏa đánh trọng thương rơi xuống sau vực, toàn bộ tâm mạch bị đoạn, hiện tại hai chủ hộ pháp đang ra sức chữa trị cho bọn họ!”

Nắm tay Uyển Nghi siết chặt lại đến trắng bệch, nàng nghiến răng thốt ra:

“Xích Hỏa?”

Thiên Phong sắc mặt ngưng trọng:

“Đệ tử Tà môn dùng chiêu thức tà đạo, đánh hỏng tâm mạch, còn khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng nề, trạng thái tinh thần cũng bị làm cho mê man vô thức!”

Siết chặt nắm đấm, Uyển Nghi cười gằn, trong mắt lóe lên ánh sáng ngoan tuyệt:

“Xích Hỏa sao, cứ đợi đấy, sẽ có một ngày ta đem ngươi phân thành trăm mảnh!”

Ba người Uyển Nghi ở lại Cấm Vực thành một tuần đợi đến ngày diễn ra trận quyết đấu. Trước đó, Uyển Nghi đã để Tiểu Vũ đem xấp giấy kia trả về lại chỗ cũ để tránh gây ra xôn xao. Trong mấy ngày này các nàng cứ thong thả đợi ở trong khách điếm, rất ít khi ra ngoài. Ngày diễn ra trận đấu, khắp nơi trong thành người đổ về đông nghẹt. Uyển Nghi vừa ra khỏi khách điếm, đã thấy trên đường từng dòng xe ngựa chạy qua chạy lại. Có xe rất sang trọng, có xe lại rất bình thường. Xem ra, Thất Thải Liên Hoa đã thu hút không chỉ riêng những cao thủ trong giang hồ, mà còn các đệ tử thế gia nữa. Trên đường đầy người, những người trên thân dắt đầy đao kiếm ắt hẳn là cao thủ đến tham gia, còn những người khác có lẽ chỉ đến xem cuộc vui thôi. Uyển Nghi bước xuống đường, đem theo Thiên Tinh và Tiểu Vũ nhập vào dòng người đi đến quảng trường. Sàn đấu được đặt ở khu vực trung tâm của thành, được xây cao hơn mặt đất khoảng vài mét, có bậc thang để đi lên trên. Mặt sàn đấu được lát gạch vuông nhẵn thín, ở một góc còn dựng một giá cao để vũ khí như đao, kiếm, các cao thủ đến tham gia có thể chọn vũ khí ở đó hoặc đấu trực tiếp bằng vũ khí mình có. Bên phải sàn đấu là một lầu cao hai tầng dành cho hội đồng chủ trì cuộc đấu hoặc những người có thế lực trong Cấm Vực ngồi. Ba phía còn lại để trống dành cho những người dân đến xem đấu hoặc là chỗ cho các đấu thủ đứng đợi lên đài. Thiên Tinh hăm hở kéo tay Uyển Nghi và Tiểu Vũ len lách qua đám đông chen lên phía trước, chọn một chỗ đứng thuận tiện cho việc quan sát trận đấu nhất. Không ít người cảm thấy khó chịu vì việc này nhưng khi thấy ba người các nàng là mấy cái tiểu nữ tử thì liền không so đo nhiều nữa. Khoảng chừng một khắc sau, Uyển Nghi thấy một vị đại hán trung niên mặc áo vải bố bước lên đài cao. Hắn giơ cao hai tay, hướng ba phía xung quanh làm điệu yêu cầu yên lặng. Đợi toàn trường không còn một tiếng động nào, vị đại hán mới húng hắng một chút, cất cao giọng, thanh âm trầm thấp, hùng hậu, nghe qua không khác với thanh âm của Thiên Phong là mấy. Uyển Nghi nhàm chán ngoáy ngoáy lỗ tai, lại tiện thể ngáp một cái. Mấy kẻ rỗi việc này, quyết đấu gì thì mau làm nhanh lên, mất công đứng đây nói huyên thuyên gì nữa vậy? Trong lúc buồn bực vì phải chờ đợi, ánh mắt nàng không chút để ý lia qua một lượt mấy kẻ ngồi trên đài cao kia. Ngoại trừ một hai vị đại hán trung niên và một lão nhân tóc bạc ra, những người còn lại đều là công tử của các thế gia đại tộc, trang phục trên người đều là gấm vóc thượng hạng, dáng vẻ bệ vệ sang trọng, đứng phía sau đều có một người nô bộc theo hầu. Trong số này, có hai người mà nàng cảm thấy có chút hứng thú nhất. Một người dáng vẻ nho nhã thư sinh, y phục màu lam bạc, một đầu tóc đen cột lên gọn gàng, trên tay cầm chiết phiến, thỉnh thoảng lại khẽ phe phẩy, thấp thoáng bên môi nụ cười nhàn nhạt. Đứng sau lưng hắn là một tên mặt mày lạnh lùng như băng, mặc một thân hắc y đen tuyền, hai tay chắp sau lưng, bên hông dắt bảo kiếm, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi, Uyển Nghi hoàn toàn có thể xác định, đây là một tên mặt đá đầu gỗ, không hơn. Người còn lại, một thân bạch y phiêu dật xuất trần, tóc đen buộc lửng sau đầu, vài sợi vắt qua vai, nhìn qua có chút rối nhưng lại không làm mất đi thần thái của hắn. Da trắng như một khối bạch ngọc, cái cằm góc cạnh cùng bạc môi khêu gợi, chỉ riêng những cái này thôi cũng đủ hình dung được người này lớn lên mĩ mạo như thế nào rồi. Nửa phần mặt phía trên của hắn bị che bởi một chiếc mặt nạ màu bạc, ôm trọn lấy sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt phượng hẹp dài nhưng sắc bén như dao. Người nào bị ánh nhìn của hắn tia trúng, lập tức liền có cảm giác như bị ngâm trong một hồ băng lớn, lạnh thấu xương. Hắn ngồi đó, lạnh lùng cao ngạo, quanh thân tản ra khí tức khiến người khác phải sợ hãi cúi đầu, bạc môi mím chặt, hai mắt lạnh lùng nhìn phía dưới đài, tựa như một vị tiên nhân uy quyền nhìn xuống những kẻ phàm tục. Uyển Nghi biết rằng kẻ này không phải đơn giản, trên hết là vì từ người này, nàng cảm nhận được cái thần thái mà chỉ có những người mạnh thực sự mới có thể phát hiện ra, cái loại thần thái của cường giả chân chính trong giang hồ. Ngoài ra, ngồi trên đài kia cũng có một vài cái nữ nhân y phục hoa lệ, mặt mũi trang điểm cầu kì, nhìn qua đã biết đều là tiểu thư con nhà quyền quý đến đẻ xem vui. Uyển Nghi dứt mắt khỏi lầu cao, tránh nhìn đến điệu bộ õng ẹo khiến người ta phát ớn của mấy cái nữ nhân đó, trong lòng rộ lên một chút khinh thường. Người không có võ công mà vào được Cấm Vực này, xem ra cũng không phải gia cảnh bình thường.

Trên đài đã bắt đầu có người tỉ võ. Một nam tử thân mình cường tráng, hai vạt áo không đủ che đi đống cơ ngực cuồn cuộn cùng đám lông ngực hút mắt của hắn. Người này vừa bước lên đài, bốn phía xung quanh đã rộ lên từng trận hú hét phấn khích. Trên tay hắn cầm hai đại đao lớn, ánh đao sáng loáng dưới tia nắng mặt trời, vẻ mặt người này dữ tợn dị thường, bên má trái có một vết sẹo dài, kéo thẳng từ gò má xuống tận cằm. Mái tóc hắn bù xù, quai hàm nghiến vào nhau ken két, trong đôi mắt hơi dại hực lên ngọn lửa. Đứng đối diện hắn là một nam tử vóc người cao ráo, ngũ quan khá được, trên tay không cầm gì hơn ngoài một cây chiết phiến. Vẻ mặt hắn cười cười cợt nhả, trong ánh mắt cũng là vẻ đùa cợt. Không nói một lời, tiếng trống hiệu vừa vang lên, nam tử cao to đã vung đao xông lên, ánh đao sáng loáng. Vị công tử nho nhã kia không có vẻ gì là muốn tránh, hắn đứng im một chỗ, khóe môi câu lên nụ cười đắc thắng. Tiểu Vũ bặm môi, hai mắt mở to háo hức nhìn lên đài. Thiên Tinh bên này nhắng nhít kéo quần kéo áo nàng, không ngớt miệng:

“Tiểu Cung chủ, Tiểu Cung chủ, người xem, người xem,…”

Uyển Nghi nhàm chán ngáp dài, hạ một câu:

“Uầy, chán quá! Phen này đại hán kia thua rồi!”

Thiên Tinh tròn mắt:

“Uầy, Tiểu Cung chủ sao ngài lại chắc chắn vậy?”

Uyển Nghi lại ngáp cái nữa:

“Uầy, cứ xem đi là biết!”

Thiên Tinh cũng trề môi:

“Uầy!”

Trên đài cao, hai bóng người vờn nhau qua lại, vị công tử kia chỉ tránh mà không ra chiêu, trong khi đại hán to lớn liên tiếp vung quyền nhưng chỉ đánh vào không khí. Một lúc lâu sau, không ngoài dự đoán của nàng, đại hán kia đã mệt lử. Lúc này, thế cục thay đổi, nam tử nho nhã kia liên tiếp ra chiêu, quyền pháp sắc bén, nhanh gọn, lần nào cũng nhằm chỗ hiểm đánh tới, vị đại hán kia hồi đầu mất sức nhiều, hiện tại vô cùng chật vật né tránh. Rốt cuộc, vẫn trúng một quyền của công tử thư sinh kia, gục xuống không gượng dậy nổi. Thiên Tinh hai mắt mở to ngạc nhiên nhìn nàng:

“Uầy, Tiểu Cung chủ sao đoán đúng thế?”

Uyển Nghi kiêu ngạo ngẩng đầu:

“Uầy!”

Tiểu Vũ mặc kệ hai nàng đối đáp, vẫn một bộ dạng ngưỡng mộ quan sát trận đấu. Đánh qua đánh lại chừng hơn trăm trận, phân nửa số tuyển thủ đã bị loại ra ngoài, lúc này trong võ đài chỉ còn chưa đến hai mươi đấu thủ. Lúc này, người chủ trì xướng to một cái tên:

“Đấu thủ tiếp theo, Ninh Quận vương từ Viên Lạc thành Nam Nguyệt quốc, đấu với Hiên vương từ Bách thành Thần Nguyệt quốc!”

Uyển Nghi hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên, thấy hai nam tử đang từ từ bước lên võ đài. Hiên vương? Ninh Quận vương? Hai vị vương gia này nàng đã từng nghe danh khi còn ở trong Mê Vực, nay mới được nhìn thấy. Không ngờ người trong hoàng tộc cũng mơ đến Thất Thải Liên Hoa mà đến đây tham đấu, để xem, đây sẽ là một trận đấu đáng để coi đấy!

Hiên vương của Thần Nguyệt là một nam tử nhìn qua chỉ 16, 17 tuổi, thân mình không cao lắm nhưng khá rắn chắc, hắn mặc một bộ cẩm y thêu hoa văn bạch hổ, tóc búi lên cài xuyên một cây trâm ngọc, gương mặt có vài phần non nớt nhưng cũng có vài phần cương nghị, nhất là ánh mắt, một đôi mắt phượng ánh lên tia nhìn vài phần kiên định, nhưng nơi đáy mắt kia, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể phát hiện ra chút ma dại ở nơi đó. Nhìn gương mặt này bất giác khiến Uyển Nghi liên tưởng đến kẻ kia yêu nghiệt nam nhân. Vội vàng lắc lắc đầu, Uyển Nghi ở trong lòng thầm oán. Nhìn huynh tưởng đệ nhìn đệ tưởng huynh, xem ra cái đầu của nàng bị úng nước rồi!

Ninh Quận vương của Nam Nguyệt quốc là một nam tử cao lớn uy vũ, hắn nhỉnh hơn vị Hiên vương kia cả một cái đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt. Nhìn chung ngũ quan của hắn cũng coi là tuấn tú mĩ nam, nhưng phải tội một đôi mắt xếch đặt không đúng chỗ, nên nhìn gương mặt của hắn có vẻ gì đó rất giảo hoạt như hồ ly. Trên người hắn vận là cẩm y đặc biệt của Lam Ỷ phường, phường may nổi tiếng nhất tứ đại đế quốc, mỗi một bộ y phục bán ra đều với giá trên trời nhưng lại được rất nhiều các tiểu thư công tử của các đại gia tộc lớn yêu thích tranh giành. Trong thiên hạ còn truyền rằng, chỉ cần khoác trên người y phục của Lam Ỷ phường, thì mới trở thành kẻ có quyền lực, có danh vọng và địa vị trong mắt người khác. Tất nhiên, Lam Ỷ phường này, cũng là một trong những cơ sở lớn thuộc Vô Cực cung, lão đại ở đó, lẽ dĩ nhiên chính là Lâm Uyển Nghi nàng rồi.

Hai kẻ nam nhân đứng trên đài cao, đều cùng một dạng im lặng nhìn chằm chằm đối phương, dò xét thực lực lẫn nhau. Một hồi lâu sau, tiếng trống hiệu vang lên, Ninh Quận vương bên này khẽ nhếch môi, cười xem thường. Hiên vương bất quá cũng chỉ là một tiểu tử non nớt, sao có thể bằng hắn một vị tướng quân chiến đấu mười năm nơi sa trường khốc liệt chứ. Nghĩ rồi, nụ cười trên môi Ninh Quận vương lại sâu hơn vài phần. Uyển Nghi ngán ngẩm nghĩ thầm, không biết cái lão hồ ly này lại đang tính kế gì đây. Không hiểu sao nàng đối với Ninh Quận vương không có một chút thiện cảm, có lẽ là do vẻ ngoài của hắn khiến nàng thấy ớn sườn chăng? Lúc này, trên võ đài, một tiếng “Ầm” chấn động vang lên. Uyển Nghi nhanh chóng hướng mắt nhìn. Từ khi nào, trên võ đài đã bị bao phủ bởi một lớp bụi mù, thấp thoáng bên trong bóng hai người đang lao vào quần nhau. Khó khăn lắm bụi mới tan đi, lúc này Uyển Nghi đã có thể nhìn toàn cảnh cuộc đấu diễn ra. Hiên vương tuy nhìn nhỏ tuổi, nhưng những chiêu thức của hắn không chỉ nhanh gọn mà còn rất chính xác. Quyền pháp của tiểu tử này không chỉ khiến Ninh Quận vương ngạc nhiên mà còn khiến Uyển Nghi cũng ngạc nhiên kèm theo sửng sốt. Bởi lẽ, những chiêu thức mà Hiên vương sử dụng, là quyền pháp thứ ba mươi sáu trong bộ quyền pháp của Bạch Phát tiên nhân sư phụ nàng viết ra. Hai mắt Uyển Nghi trợn lên vì sửng sốt. Tại sao quyền pháp tuyệt mật của sư phụ nàng mà người khác lại biết? Chuyện khó tin như vậy, tại sao lại xảy ra? Bất quá, những chiêu thức mà Hiên vương sử dụng, đều là những chiêu thức đơn giản nhất trong hệ liệt một trăm linh tám chiêu thức của sư phụ, nhưng chỉ riêng việc hắn biết được những chiêu thức này thôi cũng đã đủ khiến nàng sửng sốt không thôi rồi. Tâm trạng Uyển Nghi căng như dây đàn, nàng chăm chú dõi theo từng cách ra chiêu cũng như tránh đòn của Hiên vương, lại phát hiện ra dường như vị Hiên vương này còn đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó trong cơ thể ngăn không cho nó phát tán. Chưa bao giờ nàng cảm thấy hồi hộp như vậy, theo dõi một trận đấu mà tâm thần còn rối loạn hơn cả người đang tham gia đấu. Đánh qua đánh lại chừng hơn trăm chiêu, cả hai vị vương gia đều mệt lử. Ninh Quận vương thở hồng hộc, nhếch môi cười nhìn Hiên vương, cợt nhả:

“Không tệ!”

Hiên vương chỉ nhìn hắn chằm chằm, không có phản ứng cũng như lên tiếng.

“Nhưng ta xem sau khi trúng phải một đòn này, ngươi còn có thể trụ nổi nữa không!”

Ánh mắt Ninh Quận vương lóe lên tàn độc, hắn xoay cổ tay, úp hai bàn tay vào với nhau, tụ khí dồn lại ở cả hai bàn tay, dưới chân hắn, từng lớp lớp bụi chuyển động theo khí tức đang tỏa ra. Luồng khí lưu chuyển quanh hai tay hắn phát ra ánh cam đậm màu, hai mắt Ninh Quận vương long lên, hắn thét lớn một tiếng, mở hai bàn tay ra, đẩy mạnh nội lực lao đi. Chưởng công cuồn cuộn lao đi, cuốn theo bụi cát và gió, như một cơn lốc quét về phía Hiên vương. Chỉ thấy hắn không chút do dự, ngón tay nhanh chóng đảo trong không khí, vẽ lên một vòng tròn lớn, tiếp đó là những dấu hiệu và hình thù kì quái. Chưởng phong cuốn gió lao về phía này, Hiên vương vẫn bình tĩnh vẽ tiếp những hình thù kì quái vào không khí. Uyển Nghi đến lúc này thì không thể nhịn được nữa rồi, nàng kinh ngạc hô lên:

“Ngâm Khí trận!”

Thanh âm của nàng không phải nhỏ, nhưng nó nhanh chóng bị tiếng nổ lớn át đi. Chưởng phong bị trận pháp ngăn lại, gây ra nhiễu loạn tầng sóng xung quanh võ đài, từng trận tiếng nổ khủng khiếp vang lên. Ninh Quận vương dùng nội lực bị đánh ngược lại, hắn yếu sức gục xuống, hai ba lần cố gượng dậy đều ngã xuống, rốt cuộc có hai người đi lên khiêng hắn xuống khỏi võ đài. Trên đài cao chỉ còn lại Hiên vương, hắn đứng thẳng lưng, không quay đầu lại, Uyển Nghi nhìn nghiêng chỉ thấy dáng lưng thẳng tắp của hắn. Bỗng nhiên, trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, Hiên vương phun ra một búng máu, khuỵu xuống, ho không dứt. Uyển Nghi thở dài, xem ra là áp chế nội lực không đủ mạnh, nên mới bị tổn thương lục phủ ngũ tạng. Đương lúc nàng muốn đi lên trên võ đài, thì từ phía đối diện, có hai người nam nhân che mặt đi lên, đỡ Hiên vương xuống dưới. Trong lúc vô tình xoay người, ánh mắt Uyển Nghi vô ý bắt gặp, chữ khắc trên miếng ngọc bội bên hông của một người nam tử, một chữ “Tử” màu đỏ máu.

“Tử”, dấu hiệu đặc trưng duy nhất cho một đệ tử của Tà môn.

Thiên Tinh không nhận ra nét mặt ngưng trọng của Uyển Nghi, nàng thắc mắc:

“Cung chủ bé, tại sao… tại sao vị Hiên vương kia… hắn… hắn lại biết được trận pháp tuyệt mật của chúng ta?”

Uyển Nghi cười lạnh, trong mắt lóe lên ngoan tuyệt:

“Muốn biết tại sao, không phải trực tiếp đi hỏi là được sao?”

Nói xong, nàng tách khỏi đám đông, nhanh chóng phi thân đuổi theo bóng ba người kia rời đi. Thiên Tinh đánh động cho Tiểu Vũ, hai người cũng vội vã chạy theo sau nàng. Phía trên lầu cao kia, bóng người áo trắng đeo mặt nạ bạc cũng nháy mắt biến đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.