Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 1 - Chương 9: Thích hợp để trộm cắp




Edit: Sokute_112k + Ái Tình Vạn Kiếp

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Mặc Khuynh Thành nhìn võ quán trước mặt: “Đây là nơi thú vị mà cậu muốn dẫn mình đến sao?”

“Đúng vậy, không phải hôm nay mình bị đánh hội đồng sao, nhất định phải học thêm chút võ để đánh trả.”

Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ bị Lê An An kéo vào võ quán.

“Sư tỷ, chị tới rồi.”

Cứ tưởng rằng Lê An An chỉ tuỳ tiện tìm một võ quán thôi, ai ngờ những người trong này đều quen biết cô ấy, còn gọi cô ấy là sư tỷ, xem ra cô ấy từng học võ ở đây.

“Mấy cậu cứ tự nhiên, tôi đi tìm tiểu Cảnh tử.”

Lê An An tuỳ ý phất phất tay, đi về phía người đang dạy võ đằng trước.

“Tiểu Cảnh Tử, lần này nhất định cậu phải giúp tôi.”

Lê An An buông tay Mặc Khuynh Thành ra, vẻ mặt uỷ khuất nhìn người con trai đang mặc võ phục.

“Quả lê, sao cậu lại nhớ tới thăm tôi?” Trong nháy mắt Cảnh Vân quay đầu lại nhìn Lê An An, tươi cười trên mặt lập tức tắt ngúm, mày kiếm nhíu lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Cảnh Tử, cậu đừng hỏi nhiều như vậy, nói mau, cậu có giúp tôi không?” Lê An An không muốn để Cảnh Vân biết chuyện mình bị đánh hội đồng, rất mất mặt!

“Giúp.” Cảnh Vân thừa biết tính tình của sư muội mình, lại hỏi nữa nói không chừng sẽ xù lông lên.

“Vậy mới đúng chứ.” Lê An An hăng hái đánh vào vai cậu, ra vẻ anh trai tốt: “Đúng rồi tiểu Cảnh Tử, đây là bạn tốt của tôi, Mặc Khuynh Thành.”

Cảnh Vân nhìn người bên cạnh Lê An An, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, sau đó khôi phục sự bình tĩnh: “Xin chào, tôi là sư huynh của Lê An An, Cảnh Vân.”

“Xin chào, Cảnh sư huynh.” Mặc Khuynh Thành không bỏ qua ánh sáng trong mắt Cảnh Vân, chỉ đơn giản là sự kinh diễm, khiến cô nảy sinh chút thiện cảm.

“Khuynh Thành, cậu không cần khách khí với cậu ta như thế.” Lê An An lập tức không đồng ý, gọi là Cảnh sư huynh? Trước giờ bản thân cô còn chưa gọi cậu ta là sư huynh lần nào.

“Quả lê thối, người ta gọi cái này là lễ phép, ai như cậu, cả ngày làm như một trang hán tử, lần đầu gặp mặt cũng không thèm gọi tôi là sư huynh.

Nói thì nói vậy, nhưng Mặc Khuynh Thành thấy rõ sự cưng chiều nơi đáy mắt cậu.

“Gọi sư huynh cái gì? Không phải chỉ nhập môn sớm hơn tôi thôi sao, rõ ràng là cùng tuổi, muốn tôi gọi? Kiếp sau đi!”

“Ha, lâu ngày không gặp, lắm chuyện xảy ra đây, cũng không biết vừa rồi là ai nhờ tôi giúp đỡ? Xem ra là tôi nghe lầm rồi.”

Cảnh Vân ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi hoặc nhìn về phía không trung, làm cho Lê An An vò đầu bứt tai.

“Cảnh Vân!”

Nguy rồi, tức giận rồi!

“Quả lê, tôi sai rồi.” Cảnh Vân hơi cúi xuống lấy lòng, hai tay nắm lại, đặt trước ngực.

"Hừ." Lê An An kiêu ngạo quay đầu.

"Sư muội tốt của tôi, tôi sai rồi, cậu đừng giận tôi nha."

"A, ai là sư muội của cậu?"

"Là cậu, tôi chỉ có một sư muội là cậu."

"Khuynh Thành, cậu có biết cậu ta đang nói ai không?" Không phải là giả ngu sao? Chẳng lẽ cô không biết?

"Không biết." Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Lê An An, tỏ vẻ vừa rồi xảy ra cái gì cô đều không biết.

"Bạn học Mặc, cậu không thể như vậy, cậu không thấy tôi đã đủ đáng thương lắm rồi sao!" Cảnh Vân không nghĩ tới nhìn Mặc Khuynh Thành dịu dàng vậy mà cũng trợn mắt nói dối!

"Này, An An, cậu có nghe được ai đang nói chuyện không?"

"Không có, vừa rồi có người nói chuyện à?" Lê An An đặc biệt vui vẻ vì Mặc Khuynh Thành cũng thông đồng làm bậy, nhất là Cảnh Vân đang nghẹn khuất.

"Đại tỷ, tôi sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho kẻ ngu ngốc này đi." Cảnh Vân khoa trương khóc to, còn lấy tay áo dụi khóe mắt không có một giọt nước mắt nào.

"Phụt."

"Cười chết mình rồi, ai ui, đau bụng quá." Lê An An tựa vào người Mặc Khuynh Thành, không chút che giấu mà cất tiếng cười to.

"Được lắm, cái con nhóc chết tiệt kia, xem tôi trừng trị cậu như thế nào!"

"Cậu tới đây đi, không bắt được tôi đâu!" Lê An An trốn sau lưng Mặc Khuynh Thành làm mặt quỷ.

"Có bản lĩnh thì cậu đừng trốn sau lưng bạn học Mặc!"

"Có bản lĩnh thì đừng đứng ở trước mặt Khuynh Thành!"



Thời gian trôi qua, chốc lát đã đến đêm khuya.

Mặc Khuynh Thành từ chối ý định tiễn cô của Lê An An, đi bộ trên đường.

"Bíp bíp."

Mặc Khuynh Thành nhìn theo âm thanh, thấy chiếc Porsche quen thuộc, phản xạ có điều kiện chạy tới.

"Cốc cốc cốc."

Cửa sổ xe được hạ xuống, lộ ra gò má quen thuộc.

"Anh cả, sao anh lại ở đây?"

"Em chưa về nhà." Giọng nói của Mặc Dận có chứa sức quyến rũ đặc biệt.

"Vậy anh gọi điện thoại cho em là được rồi, không cần phải đi tìm." Mặc Khuynh Thành nhanh chóng ngồi xuống ghế lái phụ.

"Di động tắt máy." Mặc Dận vừa thuần thục quay đầu xe vừa nói.

Mặc Khuynh Thành nghe xong mới lấy điện thoại ra, thè lưỡi. "Ngại quá, di động hết pin rồi."

“Ừ." Chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi.

"Đúng rồi, anh cả, chúng ta khoan về nhà được không?" Mặc Khuynh Thành cũng không muốn về bây giờ.

"Cục cưng, em muốn đến nơi nào?"

"Đại ca, anh cảm thấy, ánh trăng đêm nay thế nào?" Mặc Khuynh Thành cũng không nói địa chỉ, hỏi một vấn đề không liên quan.

"Không tệ." Ngay cả một ngôi sao cũng không có.

"Em cũng thấy không tệ, thích hợp để trộm cắp!" Mặc Khuynh Thành nghịch ngợm nói ra lời không nghịch ngợm tí nào.

"Bảo bối muốn đi trộm cắp?"

"Việc này cần anh cả hỗ trợ."

Mặc Dận hơi nghiêng đầu, nhìn đôi mắt đen sáng ngời của Mặc Khuynh Thành, trầm ngâm một lát, sáng tỏ ngồi thẳng dậy.

"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.