Cảnh Vân Chiêu ra ngoài không gian, lại giả bộ làm dáng vẻ lo lắng, vội vàng đi ra ngoài hung hăng gõ cửa phòng vệ sinh.
"Hồng Diệp! Em mau ra đi... Chị không nhịn được..." Cảnh Vân Chiêu cố ý nói.
Bên trong Hồng Diệp nghe xong, càng không muốn mở cửa: "Chị, hôm nay hình như em ăn trúng cái gì rồi, bụng thật sự rất khó chịu, chị đi tìm chỗ khác giải quyết đi..."
Chỗ khác? Kiều gia không phải là gia đình phú quý như người ta, trong nhà cũng chỉ có một phòng vệ sinh, Kiều Hồng Diệp bỏ thuốc vào trong thuốc bao nhiêu chẳng lẽ cô ta không biết? Nếu là thật sự lúc đó đang đau bụng chạy xuống lầu, chỉ sợ đi không được bao xa sẽ giải quyết ngay trong quần đi!
Lúc này bụng của Cảnh Vân Chiêu không có việc gì, tự nhiên cũng sẽ không ngốc đến làm chuyện như vậy, chẳng qua là ở bên ngoài nói: "Vậy… chị chờ em một chút cũng được..."
Cô có thể khẳng định, chỉ cần cô nói như vậy, Kiều Hồng Diệp nhất định sẽ luôn chiếm cứ buồng vệ sinh không chịu đi ra!
Quả nhiên, Cảnh Vân Chiêu trở về phòng, trong buồng vệ sinh vẫn như cũ không có động tĩnh.
Gần qua mười phút, Cảnh Vân Chiêu lại một lần nữa gõ cửa, từ ngữ cũng trở nên càng ngày càngkhẩn cầu, bên trong phòng vệ sinh, trong lòng Kiều Hồng Diệp có chút khó hiểu, theo lý thuyết thời gian dài như vậy, Cảnh Vân Chiêu sớm nên không chịu nổi mới đúng, nhưng vì sao cũng vẫn không thoải mái như trước?
Chẳng qua mặc kệ như thế nào, lúc này Cảnh Vân Chiêu khẳng định khó chịu đến cực hạn rồi, nếu cô có thể chịu đựng tốt như thế, vậy thì cứ chịu đựng thêm đi!
Người trong nhà cũng không biết Kiều Hồng Diệp và Cảnh Vân Chiêu đến cùng đang giở trò quỷ gì, nhất là buổi tối thời điểm Kiều Úy Dân uống nhiều rượu, càng là gấp đến độ muốn đi, nhưng Kiều Hồng Diệp vẫn không chịu đi ra, Kiều Úy Dân luôn yêu thương đứa con gái ruột, lúc này cũng có chút không chịu đựng nổi rồi.
"Con nhỏ chết tiệt kia con ở trong đó đẻ trứng hả! Nhanh bước ra ngoài cho cha!" cả người Kiều Úy Dân toàn mùi rượu, cách một cánh cửa, Kiều Hồng Diệp cũng có thể cảm giác được lửa giận của ông.
Trong nhà, Kiều Hồng Diệp từ trước đến nay vẫn là một hình tượng bé ngoan, nhưng ngáng chân Cảnh Vân Chiêu coi như cũng được, nhưng để cô ta trắng trợn làm ra một ít chuyện ngỗ nghịch là không thể nào, dù sao trong mắt cô ta thanh danh vẫn vô cùng quan trọng.
Kiều Úy Dân rống như vậy, Kiều Hồng Diệp gần như trong nháy mắt mở cửa.
Kiều Úy Dân cũng một tay kéo cô ta sang một bên, sức lực của Kiều Hồng Diệp nhỏ, lập tức đụng phải bức tường ngã nhào trên đất, cả người té không nhẹ.
"Hồng Diệp em sao vậy, sao đứng cũng không vững?" Cảnh Vân Chiêu đứng trước cửa phòng ngủ của mình, cười nhạo nói.
Lúc này Cảnh Vân Chiêu, thong dong bình tĩnh, không chút nào giống như là dáng vẻ cầu khẩn cô ta, nhìn qua giống như căn bản không bị chén cháo kia ảnh hưởng tới, khiến cho Kiều Hồng Diệp ngẩn người, vô thức liền hỏi: "Sao chị không có chuyện?"
"Vừa rồi bụng chị có chút không thoải mái, có điều bây giờ tốt rồi, ngược lại là em, trong phòng vệ sinh ngốc lâu như vậy, không phải là có nguyên nhân đặc biệt gì đi?" Cảnh Vân Chiêu cười lạnh nói.
Kiều Hồng Diệp nghe xong, một hơi bị nghẹn trong ngực không thở được.
Lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, mạnh mẽ chạy thẳng tới phòng của mình, chỉ là cách khoảng vài bước, lại suýt nữa lần nữa ngã sấp xuống, có điều cũng khó trách, trong phòng vệ sinh ngây người mấy giờ, đi đứng còn có thể lưu loát mới là lạ chứ!
Cảnh Vân Chiêu nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lùng, đây chỉ là náo nho nhỏ mà thôi, vĩnh viễn cũng không đủ!
Ban đêm, vẫn yên tĩnh như trước.
Phòng ngủ chính ngẫu nhiên truyền đến âm thanh ho khan của Diệp Cầm. Cùng với tiếng lẩm bẩm của Kiều Úy Dân, Kiều Hồng Diệp thần kỳ lại không có bất kỳ động tác.
Lúc này bệnh của Diệp Cầm không nằm trong phạm vi của cô, bởi vậy Cảnh Vân Chiêu cũng không nghĩ tới sẽ chữa bệnh cho bà, buổi tối và ngày hôm sau đều luôn ở trong không gian, đọc lại nội dung đơn thuốc được nhận từ trong linh ngọc.