Edit: Phạmnhi
Hà Gia Tư trêu chọc Kiều Hồng Diệp dẫn đến cô ta bị Tào Hành khi dễ, trong lòng lại vặn vẹo không thể không làm cho người khác gặp xui xẻo.
Vốn là cô cảm thấy đại tiểu thư nhà họ Hà mặc dù tùy hứng hồ đồ, nhưng bị dày vò thành ra như vậy cũng coi như đáng thương, vốn định tha cho cô ta một lần, nhưng chính cô ta lại từ chuốt lấy phiền phức.
Đã như vậy, tận diệt đi.
Đường Tử Hoa khiếp sợ nhìn hình, khiếp sợ nói không nên lời.
Chỉ thấy Kiều Hồng Diệp mới như vậy đã không ngừng chảy nước mắt, lại có chút điên cuồng: "Cảnh Vân Chiêu, rốt cuộc chị muốn như thế nào! Tại sao chị không thể bỏ qua cho tôi! Tại sao nhất định phải đối xử với tôi như vậy?"
"Bỏ qua cho cô? Ai bỏ qua cho tôi? Kiều Hồng Diệp, các ngươi có tự vấn lương tâm tới chưa từng cho các người cơ hội sao? Cô lan truyền nhiều lời đồn như vậy, học kỳ thứ nhất tôi bị tất cả mọi người cô mà trôi qua, người nào có cảm thấy tôi đáng thương? Hiện tại tôi không muốn nhịn, cô lại nói tôi không buông tha cho cô? Bản thân mình tự da mặt dày đến độ làm người ta giận sôi máu!"
Giọng Cảnh Vân Chiêu lành lạnh đánh thẳng tới, làm khí thế Kiều Hồng Diệp hơi yếu đã tan rã quân lính.
"Chút ít thủ đoạn của cô tôi ngán không muốn đối phó, cô đã chủ động đưa tới cửa, ta muốn cứ như vậy mà chấm dứt, quay đầu lại tôi sẽ đem hình cho cảnh sát, chỉ là thật đáng tiếc, cô còn chưa trưởng thành. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu chậm rãi nói một câu.
Tội của Kiều Hồng Diệp, theo lý thuyết thu nhận giáo dục cũng là việc nên làm, chỉ là Kiều Hồng Diệp thông minh như vậy tất nhiên nghĩ ra các biện pháp giải thích cho mình.
Mới nói, bản thân cô ta là một trong những người bị hại, cuối cùng dưới tình huống đó đa số mọi người sẽ giao trách nhiệm cho người giám hộ để giáo dục, lấy tính cách của Kiều Uý Dân, sẽ cho Kiều Hồng Diệp nghỉ học.
Nghỉ học xong Kiều Hồng Diệp sẽ trải qua ngày tháng như thế nào? Trước khi lấy chồng, cô ta sẽ như chính mình kiếp trước, bị giam cầm ở nhà họ Kiều , mỗi ngày làm không dứt việc nhà, biết đánh máy kiếm tiền, điểm khác nhau là Kiều Hồng Diệp sẽ không an phận chấp nhận, nàng sẽ nghĩ cách gả cho một đàn ông có tiền.
Giống như năm đó, Kiều Hồng Diệp làm thanh niên như Tưởng Hạ theo đuổi cô ta.
Mỗi một bước, nàng đều sẽ đi theo quỹ đạo của kiếp trước, từng điểm từng điểm trả lại cho Kiều Hồng Diệp.
Ánh mắt lúc này của Cảnh Vân Chiêu lạnh lẽo giống như không có tình cảm, mấy người Tô Sở nhìn thấy trong lòng hốt hoảng, không biết trước kia khi bọn họ chưa biết Cảnh Vân Chiêu trôi qua ngày tháng như thế nào, nhưng biết, nhất định rất khổ.
Cho nên mới phải để cho cô ở tuổi này, có cổ khí từ chối người ngàn dặm xa cách lạnh lùng như vậy.
Lần này Kiều Hồng Diệp thật sự luống cuống, làm thế nào? Nếu như có thể, nàng hận không thể giết chết Cảnh Vân Chiêu, nhưng không thể nào, nhiều người ở đây như vậy, nhưng những hình này phải làm thế nào? Ngộ nhỡ truyền đi, cuộc đời của cô ta coi như hoàn toàn chấm dứt!
Lời đồn với sự thực không phải một sự việc, nếu như chỉ là lời đồn, cô ta có thể giải thích, có thể nói lần này đều là Cảnh Vân Chiêu vu oan, nhưng nếu như là sự thật, như vậy nàng sẽ biến thành con chuột trong phố mà người người muốn đánh, ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có.
Cảnh Vân Chiêu cứ như vậy lẳng lặng nhìn sắc mặt Kiều Hồng Diệp hốt hoảng rồi hoảng sợ lại không có chỗ thích ứng được, gương mặt bình tĩnh.
"Chị, chị ơi. . . . . . Chị không thể giao cho cảnh sát, nếu như rơi vào tay cảnh sát, em sẽ bị ba đánh chết. . . . . ." Kiều Hồng Diệp vội vàng cầu xin.
Ba để cho cô ta lấy lòng Hà Gia Tư, nhưng cô ta lại âm thầm xuống tay với Hà Gia Tư, cho nên nếu hắn mà biết được thì rất thê thảm, ba sẽ đem nguyên nhân nhà mày đóng cửa gắn trên người cô ta!
Đường Tử Hoa đã không biết nói cái gì để hình dung tâm tình của mình lúc này.
Ngơ ngác ngồi ở một bên, trong đầu loạn thành một đoàn.
Vật này nếu như bị nhà họ Hà biết, Kiều Hồng Diệp sẽ không có kết quả tốt, nhưng nhà họ Hà rất dễ dàng có thể tra được ai cung cấp những chứng cớ này, đến lúc đó Cảnh Vân Chiêu cho mình thêm kẻ địch.