Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 161: Làm rất vui sướng




Edit: Phạmnhi

Nghe người khác nhắc tới, Cảnh Vân chiêu thế mới biết, thì ra Lê Thiếu Vân đã tới từ sớm, chẳng qua một mực chờ ở bên ngoài, cho đến khi nhìn thấy Kiều Uý Dân mới xuất hiện?

Tâm tình có chút kỳ quái, nhưng không thể không nói Lê Thiếu Vân thực sự rất nghĩa khí.

"Cái đó. . . . . . Một tiết sau là tiết của chú tôi, tôi tới dọn dẹp một chút. . . . . ." Lớp trưởng Tề Đại Dũng trong lúc mọi người giữ im lặng cẩn thận nhìn Cảnh Vân Chiêu, vì sợ chọc Cảnh Vân Chiêu tức giận, thấy cô không có phản ứng gì, lúc này mới đem đồ đạc còn lại trên bàn học nằm dưới đất dọn dẹp sạch sẽ, lại đem cái bàn rách phía sau không ai dùng đưa đến vị trí của Kiều Hồng Diệp.

Về phần Cảnh Vân Chiêu, mặc dù chiếm đoạt bàn học vốn là của Kiều Hồng Diệp, nhưng hắn cũng không dám động.

Mới vừa động tác của Cảnh Vân Chiêu quá tiêu sái động tác, cho đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi!

Chỉ là, mặc dù các bạn học sợ hãi, nhưng một lát sau, nghĩ lại, trong lòng cũng có phần sợ hãi thán phục và kính nể, chỉ cảm thấy một ngón tay của Cảnh Vân Chiêu giống như xuất hiện cảnh tượng trong phim truyền, dứt khoát, hả giận!

Mà Hà Gia Tư lại phiền não, là cô ta len lén báo tin với Kiều Uý Dân, muốn hung hăng khiển trách Kiều Hồng Diệp và Cảnh Vân Chiêu một phen, Kiều Uý Dân vì muốn lấy lòng nàng tự nhiên không dám lười biếng, rất nhanh liền đến trường học, chỉ là cô ta không ngờ người đàn ông này lại vô dụng như vậy, làm ầm ĩ nửa ngày chỉ tát cho kiều Hồng Diệp một cái mà thôi, lại không chiếm được nửa điểm tiện nghi của Cảnh Vân Chiêu, thậm chí còn bị Cảnh Vân Chiêu đánh thành bộ dáng kia!

Còn có người đàn ông đột nhiên xuất hiện đến cùng là có chuyện gì? Nhìn giống cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại có cảm giác giống như muốn ăn thịt người, mới vừa rồi cô ta cũng bị sốc và khiếp sợ.

Hơn nữa. . . . . .

Những trang phục kia cô ta có chút hiểu biết, trên người đàn ông kia mặc nhìn như đơn giản bình thường, có lẽ trên xuống dưới không có một cái nào là đồ rẻ tiền, nếu như nơi này không phải huyện Hoa Ninh, cô không thể không hoài nghi người đàn ông này là người của đại gia tộc nào đó.

Lúc này cảm nhận được ánh mắt các bạn học nhìn Cảnh Vân Chiêu vừa sợ vừa sùng bái, Hà Gia Tư cắn chặt hàm răng như muốn đứt đi.

Cô ta tới huyện Hoa Ninh lâu như vậy, cũng không thấy có người đối với cô ta tha thiết như vậy!

"Anh Tử Hoa, người đàn ông kia đối xử thật tốt với Cảnh Vân Chiêu. . . . . ." Hà Gia Tư nhỏ giọng nói.

Đường Tử Hoa nghiêng đầu nhìn cô ta một cái: "Không cần lo chuyện của Cảnh Vân Chiêu."

Mấy ngày nay Cảnh Vân Chiêu không có mỗi ngày bắt mạch cho cậu, bình thường cũng xa cách cậu hơn rất nhiều, trong lòng cậu rõ ràng, nhất định là bởi vì lời Hà Gia Tư nói lúc trước làm cô cảnh giác.

Trên người Cảnh Vân Chiêu có khí chất làm cho người ta rất thoải mái, ở chung về sau cậu càng muốn làm bạn với cô, nhưng bây giờ bị Hà Gia Tư náo loạn như vậy, Cảnh Vân Chiêu không trở mặt với cậu đã quá nể tình.

Hà Gia Tư bĩu môi, uất ức vô cùng.

Chỉ không biết uất ức này mới là bắt đầu.

Buổi tối mới vừa tan học, Hà Gia Tư nhận được một cuộc điện thoại, đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nam quen thuộc, lập tức làm Hà Gia Tư đỏ cả mặt!

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!" Tránh né đám người, Hà Gia Tư cả giận nói.

Bên kia điện thoại, là Tào Hành.

Tâm trạng Tào Hành lúc này rất tốt, Kiều Hồng Diệp so với trước kia nghe lời hơn rất nhiều, ngược lại thay hắn đưa ra một ý kiến hay, lúc này hắn nghe đến giọng tiểu thư nhà giàu, cười dâm đãng một phen: "Cô nói tôi muốn làm gì? Buổi trưa chúng ta không phải rất vui vẻ hay sao?"

Hà Gia Tư mắt đỏ bừng, muốn bùng nổ như sư tử con.

Nhưng sư tử móng vuốt không đủ sắc bén, rất nhanh liền thỏa hiệp, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh không phải muốn tiền sao? Tôi đưa tiền cho anh là được, mười vạn!"

"Mười vạn? Tôi có nghe qua về nhà họ Hà các người rồi, mười vạn đối với các ngươi mà nói tính là gì? Lần này ta muốn không có nhiều, một trăm vạn, trước đưa cho tôi một trăm vạn tiêu sài chơi, ngươi không làm theo lời tôi nói, cùng lắm tôi đem mấy thứ đồ cho người thanh mai trúc mã của ngươi nhìn một chút, ngươi xem nhà bọn họ còn muốn con giày rách như ngươi hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.