*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
•Editor: Tiểu Hi•
🔺🔻🔺
Ăn uống no đủ, Nhiễm Tĩnh và Đường Tử Thiến trở về phòng.
Hai cô gái nằm trên giường, bắt đầu chế độ trò chuyện.
Trò chuyện một hồi, Nhiễm Tĩnh nghiêng người đối mặt với Đường Tử Thiến, tay đỡ đầu: "Tử Thiến, cô và Cố Hoành phát triển đến bước nào rồi?"
Cô ta đột nhiên chuyển đề tài đến vấn đề tình cảm, Đường Tử Thiến bất ngờ không kịp phòng bị, nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua Cố Hoành hôn cô, gò má hơi nóng lên.
"Đừng ngại về chút chuyện giữa nam nữ này, mau nói cho tôi biết đi, lát nữa tôi cũng nói chuyện của tôi cho cô biết." Nhiễm Tĩnh thúc giục nói.
"Cũng chưa tới bước kia." Cô và Cố Hoành mới bắt đầu không bao lâu, có thể tới bước kia?
Nhiễm Tĩnh híp đôi mắt lại: "Các người còn chưa làm?"
Đường Tử Thiến nhất thời không phản ứng lại, ngây thơ hỏi: "Làm cái gì?" Hỏi xong rồi hoàn toàn tỉnh ngộ, mở to hai mắt nói: "Chưa! Chúng tôi mới ở bên nhau không bao lâu, nào có nhanh như vậy..."
Nhiễm Tĩnh thấy cô kích động như vậy, cười: "Cố Hoành cũng sắp 30 rồi, nghe nói trước nay anh ấy chưa từng nói chuyện yêu đương, cô cũng đừng để anh ấy nghẹn lâu quá."
Đường Tử Thiến lớn như vậy, vẫn luôn ngoan ngoãn, cho dù ở trong cái giới này thấy được rất nhiều chuyện làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, nhưng cô cũng hiếm khi bàn luận về chúng.
"Không phải tôi để anh ấy... Ai nha, không nói chuyện này với cô. Còn cô, cô và Nghiêm tiên sinh khi nào kết hôn?" Đường Tử Thiến nói sang chuyện khác, cô nghe Cố Hoành nói hai người bọn họ dự định kết hôn.
"Tôi không biết a, tôi chính là vì chuyện này mà phiền não." Nhiễm Tĩnh xoay người nằm thẳng, nhìn lên trần nhà: "Tôi còn trẻ tuổi như vậy, trong giới giải trí cũng vừa mới có chút tên tuổi, nếu bây giờ kết hôn, có thể sẽ ảnh hưởng sự nghiệp của tôi."
Đường Tử Thiến im lặng, làm minh tinh chỗ không tốt nhất là không có riêng tư, còn có chính là sự nghiệp và tình yêu rất khó chu toàn. Đặc biệt là kết hôn, rất nhiều minh tinh sau khi kết hôn trở nên ảm đạm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Một số người sẽ tận hưởng hôn nhân, một số người sẽ không tiếp nhận được sự chênh lệch như vậy trở nên chán nản.
Giữa tình yêu và sự nghiệp bên nào nặng bên nào nhẹ, mỗi người có cái nhìn khác nhau. Đường Tử Thiến không biết Nhiễm Tĩnh nghĩ như thế nào, không biết nên nói làm sao.
Nhiễm Tĩnh và Đường Tử Thiến nói rất nhiều ý nghĩ của mình, nhưng mà rốt cuộc vẫn không có kết quả, đối mặt với lựa chọn quan trọng, luôn thật rối rắm.
Hơn 1:00 sáng, hai người đều rất mệt mỏi, Nhiễm Tĩnh rất nhanh đã ngủ mất, Đường Tử Thiến lại không buồn ngủ.
Fans Cố Hoành phần lớn là nữ, hơn nữa đa số đều xem Cố Hoành như tình nhân trong mộng, nếu fans biết anh có bạn gái, mà bạn gái là tiểu trợ lý bình thường không có gì lạ, rất có thể làm cho các cô thất vọng, vì vậy hủy fan.
Cố Hoành vừa ra mắt thì đã chịu sự chú ý cực lớn, vẫn luôn rất thuận lợi, tuy anh không để ý những chuyện này lắm, nhưng mà bản thân không để bụng là một chuyện, bị "Vứt bỏ" lại là một chuyện khác.
Bởi vì thích anh, cho nên Đường Tử Thiến không hy vọng anh buồn.
*****
Những ngày tiếp theo, tinh thần và thể xác của Cố Hoành lại vùi đầu vào việc quay phim.
Cảnh quay với Kế Hạo Nhiên không lâu trước đây phải quay lại, thời gian chỉ có thể chen chúc, nếu không không theo kịp tiến độ.
Cố Hoành bận, Đường Tử Thiến cũng bận theo, mặc dù rất nhiều chuyện Cố Hoành đều tự tay làm lấy, nhưng công việc của trợ lý vốn dĩ là việc vặt không ngừng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thân thể của mẹ Lý Húc bởi vì thời tiết xấu lại sinh bệnh, Cố Hoành kêu anh ta về nhà chăm sóc. Đinh Văn thường xuyên tới đoàn phim, nhưng cũng không thể ở thường.
Trong công việc không có gì, Đường Tử Thiến đau lòng Cố Hoành nghỉ ngơi không tốt. Làm diễn viên thật không dễ dàng, mọi người chỉ nhìn thấy một mặt xinh đẹp gọn gàng, mà không biết để quay một bộ phim hay, bọn họ phải trả giá bao nhiêu.
Cố Hoành là diễn viên chính, suất diễn rất nhiều, đóng phim trong lúc rảnh rỗi, anh còn phải xem kịch bản. Thật ra trí nhớ của anh rất tốt, lời thoại dễ dàng nhớ kỹ, nhưng diễn như thế nào, nói như thế nào, những điều này đều phải cẩn thận suy nghĩ.
Ngay cả thời gian yêu đương cũng ít đến đáng thương, mỗi ngày cũng chỉ có lúc sáng tối ở khách sạn ôm một cái, hôn một cái.
Hôm nay, ban ngày Cố Hoành đều đang quay phim, trong thời tiết rét lạnh, cứ thế quay đến mồ hôi đầy người, quần áo bên trong đều thấm ướt.
"Cắt! Qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo." Lúc đạo diễn nói chuyện, trong miệng hà ra bạch khí(*): "Cố Hoành, cậu nghỉ ngơi một chút."
(*) Bạch khí: giống như câu "Trời lạnh đến nỗi thở ra khói".
Đường Tử Thiến đã chạy đến trước mặt Cố Hoành, sau khi đưa nước trong tay cho anh thì lau mồ hôi cho anh: "Có phải quần áo ướt mồ hôi rồi không?" Đường Tử Thiến quan tâm hỏi.
"Ừ." Cố Hoành uống nước, trả lời.
Một trận gió lạnh thổi tới, Đường Tử Thiến không khỏi rùng mình, thấy Cố Hoành chỉ mặc mấy lớp trang phục cổ trang hơi mỏng, chân mày nhíu lại: "Anh mau đến lều trại tránh gió một chút đi, nếu không lúc lạnh lúc nóng dễ sinh bệnh, tốt nhất là lau khô mồ hôi trên người một cái."
Cố Hoành rất hưởng thụ sự quan tâm của Đường Tử Thiến, anh cúi đầu cười mỉm nhìn cô, nói: "Được, cái gì cũng nghe em."
Nụ cười của anh quá rõ ràng, Đường Tử Thiến bất an nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: "Anh cẩn thận một chút, cũng không biết có phóng viên chụp lén hay không."
"Cẩn thận cái gì? Hơn nữa lại không phải chưa từng bị chụp lén, không sợ."
Anh luôn như thế, một chút cũng không lo lắng tai tiếng. Vì lý do an toàn, Đường Tử Thiến kéo anh vào lều trại dùng để cho diễn viên nghỉ ngơi.
Bên trong có mấy nhân viên công tác, thấy Cố Hoành và Đường Tử Thiến đi vào, nói nói mấy câu thì đều tìm lấy cớ đi ra ngoài.
Chuyện của Cố Hoành và Đường Tử Thiến, trong lòng mọi người đều hiểu rõ chỉ là không nói ra. Ngày thường Cố Hoành làm việc chăm chỉ, Đường Tử Thiến cũng rất ngoan ngoãn rất nhiệt tình, sau khi ở bên nhau hai người bọn họ cũng không thay đổi, sẽ không ở phim trường tình chàng ý thiếp. Mọi người đều vì bọn họ sốt ruột, cho nên thì sao, ngày thường đều sẽ tích cực tạo không gian riêng cho bọn họ.
Mới đầu Đường Tử Thiến ngại ngùng, bây giờ đã thành thói quen.
Đường Tử Thiến lấy một cái khăn sạch từ trong túi ra, đưa cho Cố Hoành để anh tự lau mồ hôi trên người một chút. Cố Hoành nhận lấy, tùy tiện lau cổ một cái, sau đó trả khăn lông lại.
Đường Tử Thiến: "Lau trên người, nếu không trang phục thấm ướt sẽ rất khó chịu."
Cố Hoành mặc mấy lớp trang phục cổ trang, thích hợp, không dễ vận động.
Đường Tử Thiến cởi đai lưng của anh, để trang phục nới lỏng một chút, sau đó lấy khăn lông đưa vào trang phục của anh. Lúc này cô mới phát hiện, trung y của anh đều ướt: "Như vậy không được, sẽ sinh bệnh, đổi cái khác nhé."
"10 phút sau sẽ phải bắt đầu quay phim." Cố Hoành cười nhắc nhở.
Sắc mặt Đường Tử Thiến không vui, suy tư chốc lát, thì kéo anh ngồi xuống ghế: "Dùng khăn lông thấm một hồi, hút mồ hôi." Cô vừa nói vừa nhét khăn lông vào sau lưng anh.
Cố Hoành bị hành động của cô làm bối rối: "Ai dạy em."
"Em thấy người ta sinh con đều thích làm như vậy."
"Sinh con..." Cố Hoành dở khóc dở cười.
"Đúng vậy, giống nhau đều là dùng trên người trẻ con, hiện tại em muốn dùng trên người anh, anh có ý kiến à?" Đường Tử Thiến có chút đắc ý nho nhỏ, nói.
Cố Hoành bất đắc dĩ cười nói: "Không ý kiến."
Đường Tử Thiến rất hài lòng.
"Thật giống một bà quản gia."
Đường Tử Thiến nóng mặt: "Em là trợ lý của anh, chăm sóc anh là bổn phận công việc của em." Vẫn là khác biệt với bà quản gia.
Cố Hoành nhìn cô cười, không nói lời nào.
Đường Tử Thiến bị anh nhìn đến mặt mày nóng hơn, hết sức ngại ngùng: "Anh đừng nhìn em."
Cô đứng ở bên cạnh Cố Hoành, Cố Hoành kéo tay cô qua, vuốt ve mu bàn tay của cô: " Quay xong bộ phim này, tạm thời không diễn tiếp."
"Vì sao?"
"Không có thời gian."
"Anh muốn làm gì?"
Cố Hoành dừng lại động tác vuốt ve, siết chặt tay cô, nhẹ nhàng lôi kéo, cô "Ơ" một tiếng, ngã vào trong lòng anh, ngồi trên đùi anh.
"Anh làm gì thế?" Đường Tử Thiến hoảng sợ, có tật giật mình nhìn thoáng qua bên ngoài, may mà không có ai chú ý nơi này.
"Anh đang dùng hành động nói cho em biết anh muốn làm gì."
Đường Tử Thiến chớp chớp mắt, không rõ nguyên do.
"Anh muốn yêu đương, ở đâu còn có thời gian đóng phim." Anh ôm eo Đường Tử Thiến, tư thế bây giờ của hai người rất thân mật.
"Em là trợ lý của anh, hầu như mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, cho dù anh đóng phim cũng có thời gian mà."
"Không đủ. Em không biết mỗi ngày có thể nhìn thấy em lại không thể muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, có bao nhiêu dày vò."
Lúc anh nói lời này rất nghiêm túc, sắc mặt lại không có một chút thay đổi. Tim Đường Tử Thiến đập nhanh, lời tâm tình như vậy khiến cô rung động.
"Không phải bây giờ anh đang ôm sao?" Cô nhỏ giọng phản bác.
"Nhưng mà em luôn muốn chạy trốn."
"Em nào có!" Đường Tử Thiến ngụy biện, thân thể căng chặt và ánh mắt thường nhìn bên ngoài của cô đã bán đứng cô: "Được rồi, bây giờ không phải ôm à? Em là sợ người khác nhìn thấy sẽ bàn tán, nếu truyền ra, ảnh hưởng không tốt với anh."
Cố Hoành nhéo mũi cô một cái, bất mãn nói: "Có đôi khi thật ghét sự tận chức tận trách của em, ngoài công việc, em không phải trợ lý của anh, là bạn gái của anh. Nhớ kỹ, nghe thấy không?"
"Nhớ rồi." Đường Tử Thiến xoa xoa cái mũi bị nhéo: "Đều bị anh nhéo biến dạng."
"Biến dạng vẫn đẹp."
"Được anh khen đẹp luôn cảm thấy ngại không dám nhận."
Cố Hoành nhướng mày: "Khi còn nhỏ em vậy mà rất tự tin rất chảnh chọe."
"Khi còn nhỏ không hiểu chuyện."
"Rất hiểu chuyện, cũng đặt hàng trước một người ưu tú như anh."
"Lại cười nhạo em khi còn nhỏ." Mấy ngày nay, Đường Tử Thiến đã nghe được rất nhiều câu chuyện khi còn nhỏ của mình từ trong miệng Cố Hoành, đổi một từ khác chuẩn xác hơn là — Chuyện xấu hổ.
"Không phải cười nhạo."
"Rõ ràng như vậy."
"Em đáng yêu thế này, sao anh lại cười nhạo em."
"Còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa em." Nói thì nói như vậy, nhưng nụ cười trên khóe miệng Đường Tử Thiến muốn giấu cũng giấu không được. Ai sẽ nghĩ đến Cố Hoành ít khi nói cười cũng có lúc nói những lời nói buồn nôn này? Khi có người khác ở đây, anh đều rất đứng đắn, nhưng mỗi khi bốn bề vắng lặng, anh liền biến thành như vậy.
Chẳng qua, mặc kệ anh là người trước hay là người sau, cô đều rất thích.
Hai người nói chuyện một hồi, thì thời gian nghỉ ngơi kết thúc.
Cảnh quay này phải treo dây cáp, tuy không cao, các biện pháp an toàn cũng rất đúng chỗ, nhưng sau khi Đường Tử Thiến thử qua một lần thì biết hoàn toàn không có trông đơn giản nhẹ nhàng. Đặc biệt là Cố Hoành, lúc treo dây cáp còn phải đánh chiêu thức, phải đánh tự nhiên tuyệt đẹp, hơi sai một chút thì phải làm lại. Treo ở phía trên lâu quá, vô cùng khó chịu.
Cảnh quay lần này không dễ, bởi vì ba người đánh nhau lộn xộn, người nhiều, dễ dàng phạm lỗi, NG không dưới 20 lần.
Đường Tử Thiến ở bên dưới nhìn đến lo lắng, mỗi lần quay thì cầu nguyện đừng phạm lỗi.
Cũng may chỉ chốc lát đã vượt qua, mọi người đều thả lỏng.
Các diễn viên từ từ được đưa xuống, Đường Tử Thiến vui mừng chạy tới, nhưng lúc Cố Hoành được đưa xuống cách mặt đất 3 4 mét, thì dây cáp đột nhiên buông lỏng, thân thể Cố Hoành chợt rơi xuống.
__________
Editor:
Chương sau: Nghỉ ngơi, hẹn hò.
Hi thiệt đãng trí. Hôm qua Hi edit xong rồi, định để tối đi làm về đăng lên cho mọi người đọc, mà về nhà tắm rửa ăn cơm xong đi ngủ luôn. HiHi. Đến sáng ra mới nhớ là quên đăng truyện, nên Hi phải đợi tới giờ này đi làm về mới đăng truyện cho mọi người đọc được. Có lỗi với mọi người quá 🤦♀️
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.