Đan Thiên Tề cũng không phải ngốc, lúc mọi chuyện chấm dứt, tỉnh táo lại rồi anh liền cảm thấy mọi chuyện không thích hợp. Vì sao tiết mục cầu hôn lại tiến hành dưới đại sảnh công ty? Đồ Kiều Kiều không phải người của T-K, người đàn ông tên A Kiệt kia lại càng không, vậy sao lại phải nhất nhất cầu hôn dưới đại sảnh công ty anh?
Anh từng nói ra nghi vấn của mình cho Phạm Sĩ Hách nghe, Phạm Sĩ Hách bỏ lại một câu rất mơ hồ!“Thiên Tề, tôi cũng thân bất do kỷ a!”
Câu nói kia làm Đan Thiên Tề có chút đăm chiêu, mà bây giờ, anh đang ở trấn Hoa Đào, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông kia mặc áo phông màu đen, quần bò bạc màu dường như biến thành màu trắng, chân mang dép chân không, miệng ngậm điếu thuốc, lắc lư đứng trước mặt anh.
Đan Thiên Tề nheo mắt, chỉ cần người đàn ông này chỉnh lại tóc một chút, thay đổi cách ăn mặc thì rất giống một người……
“Hi!” Người đàn ông rất rộng rãi chào hỏi anh, khai ra tên của mình.“Phương Nhĩ Kiệt.”
Phương Nhĩ…… Kiệt?
“Anh……” Đúng! Chính là tên đàn ông theo đuổi vợ của anh, sao hắn ta lại ở đây?
“Tôi là bác sĩ trấn này.” Phương Nhĩ Kiệt thân mật cười với anh, sau đó vỗ nhẹ vai anh.
“Tôi rất thông cảm với anh.” Nói xong câu đó, hắn ta liền chân mang dép chân không đi trở về phòng khám.
Thông cảm với anh……
Những lời này làm Đan Thiên Tề nhíu mày.
“À, anh gặp A Kiệt rồi sao!” Đồ Kiều Kiều từ phía sau ôm lấy cánh tay Đan Thiên Tề, ngẩng đầu cười duyên với anh, vẻ mặt tự nhiên.
Đan Thiên Tề nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô cười đắc ý, nhất thời sáng tỏ toàn bộ.“Em gài bẫy anh?” Hơn nữa nếu không ngoài ý muốn, cấp trên của anh cũng có phần.
“Đúng vậy!” Đồ Kiều Kiều hào phóng thừa nhận.“Không như vậy, tên cố chấp như anh làm sao có thể rơi vào tay em?” Cô phải phí rất nhiều tâm tư nha!
“Em……” Cô gái này, a…… Đan Thiên Tề rất muốn bóp chết cô. Loại cảm giác bị gài bẫy này một chút cũng không tốt!
“Anh giận rồi sao? Muốn ly hôn với em sao?” Đồ Kiều Kiều chớp mắt đẹp, lôi kéo tay anh đặt lên cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt rất là vô tội.“Anh muốn em một mình một người nuôi con sao?”
Đan Thiên Tề trừng cô, cô gái này nghĩ anh nằm trong tay cô sao?
Đúng vậy, cô chính là nắm anh trong tay!
Đồ Kiều Kiều nhón mũi chân, vươn tay ôm lấy cổ anh. Anh rõ ràng tức giận, nhưng bàn tay vẫn tự động ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô vào lòng.
“Đừng giận nha! Người ta chỉ vì yêu anh nên mới gài bẫy anh như vậy! Bằng không anh vừa đứng đắn vừa ngoan cố biết khi nào mới có thể hiểu ra, em tính nhẫn nại chờ anh, nhưng đứa con trong bụng thì không.” Cô làm nũng với anh, nói một câu liền hôn anh một cái.
Lửa giận trong lòng theo từng lời nói của cô cùng nụ hôn lấy lòng kia mà dần dần phai đi, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh, câu này hoàn toàn làm tâm của anh nở hoa.
Khuôn mặt tuấn tú cố gắng duy trì biểu tình lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại xẹt qua hào quang.
Đồ Kiều Kiều thấy được, nhịn không được cười trộm trong lòng, người đàn ông trong ngoài bất đồng này!
Giọng nói của cô càng mềm, thân thể kề sát anh.“Được rồi được rồi, không giận nữa! Bởi vì người ta rất yêu anh nha!” Biết anh thích nghe, cô sẽ nói cho anh nghe.
Đan Thiên Tề hừ nhẹ, khóe môi lại nhịn không được gợi lên.
Cô hôn miệng anh, nhẹ nhàng nói một câu.“Yêu anh lắm!”
Anh cúi đầu lẩm bẩm, hôn lại cô.
Cô nghe anh nói: “Chỉ có lúc này…… Quên đi…… Ai bảo anh yêu em?”
Cô cười càng ngọt, tay nhỏ bé ôm anh thật chặt.
Người đàn ông đứng đắn trong ngoài bất đồng này, là thu hoạch ngoài ý của cô!
- Toàn Văn Hoàn -