Cực Võ

Quyển 1 - Chương 70: Cuộc Sống Mới




Ba chiếc xe ngựa do Tiên Âm thuê dừng lại trước Nga Mi Sơn.

Lúc này Vô Song cùng Tiên Âm đều bước xuống dưới, điều kỳ lạ là không thấy Vô Hà Tử đâu.

Trước mặt hai người lúc này là một tiểu lộ nhỏ gồm không biết bao nhiêu bậc thang kéo dài lên đỉnh Nga Mi Sơn.

Tiên Âm khuôn mặt vẫn ẩn trong lớp mặt nạ, bên người nàng mang theo hai cây đàn cùng lúc, đối với Vô Song khẽ lên tiếng.

“Vô Song, Cô Cô liền giảng cho ngươi một chút địa đồ của Nga Mi Phái đi, đoạn đường ngày hôm qua chúng ta đi được gọi là Kiếm Các Thục Đạo, Kiếm Các Thục Đạo là con đường lớn duy nhất từ Nga Mi Sơn tiến xuống đại thành thị”.

“Trước mặt chúng ta chính là Nga Mi Sơn Đạo, đi hết những bậc cầu thang này, liền chân chính đến Nga Mi Phái”.

“Tiên Âm Động cùng Nga Mi Phái có quan hệ sâu xa với nhau, Tiên Âm Động chia làm Tiên Âm Các cùng Tiên Âm Bí Động, Tiên Âm Bí Động chính là ở trong Nga Mi Sơn”.

Nói đến đây, Tiên Âm ngập ngừng một chút, rồi nhìn Vô Song.

“Vô Song, trên đường đi Vô Hà Tử tiền bối chắc cũng đã nói với con?, lần này con quyết định thế nào”.

Vô Song ánh mắt chớp động nhìn Cô Cô, Cô Cô đối với hắn vẫn rất khác, vẫn có chút gì đó lạnh lùng có điều hắn thích cách xưng hô này của nàng, trong lời nói của Cô Cô thủy chung vẫn có một tia ấm áp, một tia quan tâm.

Việc Vô Hà Tử muốn Vô Song làm đương nhiên Tiên Âm cũng phải là người được biết, dù sao Tiên Âm cũng là Tiên Âm Động chưởng môn, nàng không biết mới là việc kỳ lạ, lúc này nàng liền muốn hỏi Vô Song quyết định của mình.

Vô Song cũng không rõ Vô Hà Tử cùng Tiên Âm đã nói những gì nhưng việc hắn đồng ý với Vô Hà Tử sẽ không thay đổi, hắn liền hướng về phía Tiên Âm nhẹ gật đầu.

“Cô cô, việc này con đồng ý”.

Tiên Âm nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt có chút hối lỗi nhìn Vô Song, nàng cảm thấy lần này hai người bọn họ thật sự có lỗi với Vô Song.

Đang yên đang lành sẽ không có cái nam hài nào chịu làm nữ hài đi, nếu Tiên Âm đặt vào trường hợp của Vô Song, nàng liền biết nàng chưa chắc đã dám nhận.

Tiếp theo vẫn để ba chiếc xe ngựa ở dưới núi, Tiên Âm nhẹ nhàng vòng ra sau, nàng bắt đầu vì Vô Song mà giúp hắn ‘trang bị ‘ một chút’.

Sau lưng Vô Song lúc này xuất hiện một hộp đàn cổ tương đối dài, lại có chút mùi thơm dịu nhè nhẹ, khiến cho tâm thần của hắn trở nên thoải mái đến lạ thường, cũng không biết hộp đàn này làm bằng chất liệu gì.

Quần áo hiện nay Vô Song đang mặc thật ra cũng khó mà nói là quần áo của nam hay nữ, dù sao hắn mới 7 tuổi, quần áo mặc sao cũng không quan trọng, việc quần áo có thể không khiến ai để ý lắm.

Việc tiếp theo... mới là kinh khủng.

Chỉ thấy Tiên Âm đưa bàn tay ra chiếc mặt Vô Song, giọng nói của nàng có chút ấm áp cũng có chút vui vẻ.

“Đưa đây”.

Vô Song nào biết đưa cái gì cho Tiên Âm, hắn liền gãi đầu gãi tai.

“Cô Cô, đưa cái gì cơ?”.

Tiên Âm nhẹ gõ đầu hắn.

“Châm ngọc nha, Vô Hà Tử tiền bối nói trong người ngươi nhất định cất giấu mấy thứ này, ngoan ngoãn đưa ra hay để Cô Cô động thủ?”.

Vô Song thật sự không ngờ còn phải qua một bước này, có điều trên người hắn quả thật là có châm ngọc, dù sao hắn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, làm gì có chuyện không có thứ ‘vũ khí’ này.

Hắn cũng không thể nào giấu đi được, chỉ sợ Cô Cô sẽ thật sự tự động thủ.

Vẻ mặt đầy ai oán của Vô Song hiện ra, sau đó hắn vẫn biết điều lấy ra hai cây châm ngọc của mình.

Tiên Âm vui vẻ cầm lấy sau đó lại quan sát Vô Song một chút, rồi không để hắn kháng nghị, nàng trực tiếp cầm lấy tay hắn quay lại xe ngựa.

Vô Song trong lòng giật thót, sau đó hắn rốt cuộc biết Cô Cô muốn làm gì mình, hắn trực tiếp xoay đầu muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc Cô Cô của hắn hiện nay đã bước vào Tông Sư cảnh giới, bắt Vô Song thật sự là quá dễ dàng, Vô Song trực tiếp bị Cô Cô chế trụ, sau đó hắn lại bị... điểm huyệt.

Điều này làm Vô Song phi thường buồn bực.

Lúc này trên tay Tiên Âm là một hộp trang điểm, mấy thứ đồ ‘make up’ này hình như nữ nhân đời nào cũng có, bất kể là thế giới này hay thế giời trước đây của Vô Song.

Vô Song không thể cử động nhưng vẫn có thể nói, cả người hắn run lên.

“Cô cô, người không cần tuyệt tình như vậy a”.

Ẩn sau lớp mặt nạ của Tiên Âm cũng không biết nàng đang có biểu hiện gì, có điều khi nghe âm thanh run sợ của Vô Song, nàng phì cười.

“Ngoan nào, ngươi tốt nhất đừng kháng cự, kháng cự cũng vô dụng”.

Tiếp theo, Tiên Âm liền giúp Vô Song trang điểm, đối với Vô Song mà nói, đây tuyệt đối là cực hình trong cực hình.

Tất nhiên hắn căn bản phản kháng không nổi, đánh cũng đánh không lại, về phần dùng miệng lưỡi?, Vô Song thật sự chỉ sợ TIên Âm điểm nốt á huyệt của hắn, vậy liền không khác gì cá nằm trên thớt, cho Tiên Âm thỏa sức ‘sáng tạo”.

Nữ nhân trang điểm căn bản chưa bao giờ nhanh, Vô Song cảm thấy thời gian trôi đi như địa ngục vậy, khổ sở vô cùng.

Cuối cùng... khi Tiên Âm dừng tay lại, Vô Song mới có thể mở mắt ra, hắn chỉ thấy trong đôi mắt của Tiên Âm, có một tia sững sờ.

Tiên Âm cứ như vậy lặng người nhìn Vô Song, đến mức cũng quên mất mình đang tính làm gì.

Cũng may Tiên Âm định lực rất lớn, nàng tiếp tục làm việc của mình, tay ngọc nhẹ điểm, huyệt đạo của Vô Song lại được giải khai.



“Vô Song, ngươi bây giờ muốn tự mình cởi quần áo hay để Cô Cô giúp, Cô Cô ngày xưa giúp ngươi không ít lần, lâu lắm không làm cũng có chút nhớ “.

Vô Song mặt tái lại, lập tức xoay người muốn bỏ chạy, Quỷ Ảnh thân pháp vận đến tận cùng, thậm chí hắn tin tưởng hiện nay là lúc thân pháp của hắn thăng hoa nhất, đáng tiếc khi Vô Song vừa lao ra ngoài cửa sổ, đã bị một bàn tay bắt lại, Vô Hà Tử lão nhân này đang tủm tỉm nhìn hắn.

“Chạy trốn vô dụng nha”.

Vô Hà Tử lúc này sau lưng có một bọc hành lý, lão nhân này trực tiếp tóm Vô Song mang lên xe ngựa, bất chấp Vô Song phản kháng.

“Phản đối, phản đối, trong giao kèo không có cái này, phản đối phản đối, ta không làm nữa”.

“Cô cô tha mạng... a.... cứu mạng a.... ai ở ngoài kia cứu mang a... bớ người ta...”.

Cũng chính vì hắn kêu gào quá lớn, TIên Âm đành tủm tỉm mỉm cười, sau đó điểm ‘á huyệt’ của hắn.

Vô Song lúc này mới biết, vị Cô Cô nghiêm trang thường ngày cũng có một mặt này, thực sự cực kỳ tà ác.

Vô Song cũng không dám nhìn dung mạo của mình hiện nay, vẻ mặt của hắn sầu khổ vô cùng nhìn hai vị ‘tiền bối’ của mình đang trầm trồ khen ngợi hắn.

“Vô Song a, cũng không cần làm mặt đưa đám đó, chúng ta đã giao kèo rồi nha, ngươi không được lật lọng nha”.

Vô Hà Tử lúc này nhìn khuôn mặt xám xịt của Vô Song, liền cười mắng.

Vô Song trực tiếp khẽ lườm Vô Hà Tử, sau đó cắn răng.

“Ta kiến nghị, ta không làm nữa, lần này đánh chết ta cũng không làm, trong việc sư phụ nói làm gì có mấy cái này”.

Vô Song hiện nay trên người chính là một bộ đồ trắng mỏng, thoạt nhìn rất giống... váy dài.

Vô Song cũng không biết cái loại quần áo này rốt cuộc gọi là gì, có điều hắn thật sự tin tưởng đây là đồ của bé gái, cũng may bên trong hắn vẫn còn một cái áo lót màu trắng mỏng, còn có thể hoạt động dễ dàng một chút.

Vô Hà Tử cùng Tiên Âm nhìn sau, sau đó Vô Hà Tử bật cười, ánh mắt khẽ đảo về phía TIên Âm.

Tiên Âm biết Vô Hà Tử có việc muốn thương lượng cùng Vô Song, cũng không ở lại, nàng chậm rãi đi ngoài, không rõ có phải ảo giác hay không, Vô Song có thể thấy ánh mắt của Cô Cô ngập tràn vui vẻ.

Đối với Tiên Âm mà nói, nàng đúng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, vẫn còn cảm thấy phi thường thích thú.

Lúc này Vô Hà Tử cùng Vô Song một lần nữa ngồi với nhau trong xe.

Vô Song vẻ mặt ai oán vô cùng nhìn đối phương, sau đó lại tiếp tục lấy hai tay che ngực.

“Sư phụ, không có việc gì phải bàn nữa, ta không làm, việc này quá sức với ta, ta trực tiếp rút lui”.

Đáng tiếc Vô Hà Tử lại như không quan tâm, vẻ mặt phi thường hứng thú nhìn Vô Song.

“Chậc chậc... ta hoài nghi nếu ngươi thật sự là nữ nhân tương lai liền có thể vào cung làm chính phi của Hoàng Thượng cũng không biết chừng”.

Vô Song lập tức lại đá một cái về phía Vô Hà Tử.

“Chậm, cũng không cần nói mấy lời buồn nôn đó, vụ này ta không làm nữa, có chết cũng không... “.

Vô Song vừa nói dứt lời đã thấy trên tay Vô Hà Tử có một quyển sách bìa màu đen, Vô Hà Tử lúc này mỉm cười nhìn Vô Song.

“Tiểu tử, đây là thiên hạ kỳ thuật đại danh đỉnh đỉnh Súc Cốt Công, ngươi ngoan ngoãn một chút không kháng cự, quyển sách này liền về ngươi, thế nào?”.

Vô Hà Tử không hổ là ngũ đế cường giả, đến cả Súc Cốt Công cũng lấy ra được, có điều đây tuyệt đối là gãi đúng chỗ ngứa của Vô Song.

Sau này nếu hắn dùng hai thân phận đi lại trên giang hồ vậy ngoại trừ Chính Khí Quyết ra đúng là cần thêm một môn Súc Cốt Công, có Súc Cốt Công, hắn liền tương đối tự tin về vẻ ngoài của mình.

Bất quá Vô Song tuyệt đối không.... tuyệt đối không khoan nhượng.

Hắn lập tức lắc đầu.

“Hừ, không làm. Cùng lắm để ta ăn mặc như bình thường, sau đó bái một cái là được, cớ gì còn phải ăn mặc như vậy?, căn bản đây là hiếp người quá đáng. Tuyệt không đồng ý”.

Vô Hà Tử sắc mặt vẫn như thường, trong tay như làm ảo thuật, lại có thểm một bản sách cổ trong tay, lần này bìa sách màu xanh.

“Hắc hắc, tiểu tử rất cứng nha, bất quá khà khà, đây cũng là một loại kỳ thuật, thứ này tìm không dễ nha, đại danh đỉnh đỉnh Biến Diện của Thanh Thành Phái, ngươi nghe chưa?”.

Vô Song nghe đến ‘Biến Diện’ liền có chút hứng thú, nếu hắn nhớ không nhầm Dư Thương Hải đúng là có cái trò này, Dư Thương Hải ở trong Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, cho dù là Thanh Thánh Phái của Dư Thương Hải cũng yếu vô cùng.

Thứ duy nhất làm Vô Song để ý đến Dư Thương Hải cùng Thanh Thành Phái có lẽ cũng chỉ là.

‘Mông hướng về sau bình sa lạn nhạc thức’.

Tất nhiên lúc này nghe đến ‘Biến Diện’ lại làm Vô Song để ý đến Thanh Thành Phái nhiều hơn một chút.

Biến Diện ( Bian Lian) là một loại nghệ thuật thay đổi mặt nạ cực nhanh trong văn hóa Trung Hoa cổ đại, thường dùng để biểu diễn tuồng chèo trên sân khấu, thứ này từng làm Vô Song ở kiếp trước tương đối có hứng thú, vì nó nhìn... cực kỳ ngầu.

Đương nhiên Vô Song nghe không hiểu tuồng chèo, cũng không đam mê loại bộ môn này.

Suy nghĩ một chút, Vô Song liền lắc đầu.

“không có hứng thú”.

Vô Hà Tử như biết trước Vô Song sẽ trả lời như vậy, thản nhiên trả lời hắn.

“Nghĩ kỹ chưa tiểu tử?, nói cho ngươi biết Biến Diện thuật này không chỉ như tên của nó, Thanh Thành Phái tổ sư là một cái nhân vật không tầm thường, nhà của hắn 3 đời ở trong cung đình làm tuồng sư bên người hoàng đế, sau này nhà Minh bị diệt triều đại đổ thay mới dẫn đến nghệ thuật tuồng chèo suy thoái, không mấy ai quan tâm”.

“Biến Diện chính là tinh túy của gia đình hắn ba đời đúc kết, tất nhiên Biến Diện không giúp ngươi có thể tăng cường thực lực khi chiến đấu bất quá trong nghệ thuật Biến Diện còn có một phần giới thiêu về thứ gọi là ‘bụng nói’. Tuyệt đối có thể khiến người khác không nghe ra giọng chân chính của ngươi, lại có thể giúp ngươi thay đổi nhiều tông giọng khác nhau nha, thật sự không hứng thú?”.

Lời Vô Hà Tử nói cũng có vài phần hợp lý, dù sao mỗi loại mặt nạ trong nghệ thuật Biến Diện đều là một con người khác nhau, một loại sắc thái khác nhau, mỗi diễn viên ở kiếp trước ít nhất cũng có thể thay đổi âm thanh của chính mình, dù ít hay nhiều.

Vô Song ánh mắt nhìn xoáy vào Vô Hà Tử, hắn thật sự hoài nghĩ lão nhân này đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn nhảy hố, dĩ nhiên Súc Cốt Công hay Biến Diện Thuật đều là thứ Vô Song tương đối cần cho sau này.

Vô Song rốt cuộc cắn răng thở ra một hơi.

“Sư phụ, người đào hố ta bao lâu rồi?, đây tuyệt đối là âm mưu của ngươi”.

Vô Hà Tử nào có thừa nhận, chỉ thấy lão nhân này nhè nhẹ vuốt râu, tỏ ra phong phạm cao thâm vô cùng.

“Hừ nói phải có bằng chứng nha, hai quyển kỳ thuật này là lão phu vô tình có được, không phải chuẩn bị trước gì nha, đừng có hắt nước bẩn lên người lão phu. Được rồi tiểu Vô Song cũng đừng cố chấp nữa, gật đầu đi nha, chỉ cần ngươi gật đầu liền có hai quyển kỳ thuật nha”.

Vô Song nghiến răng nhìn Vô Hà Tử, hắn phát hiện ra khuôn mặt lão nhân này rất đáng ăn đòn.

“Không là không, sư phụ ngươi làm gì ta cũng không đồng ý”.

Lần này Vô Hà Tử thở dài một cái, vẻ mặt tương đối đau đớn như bị ai đó cắt một miếng thịt vậy, sau đó trong tay xuất ra một quyển sách màu vàng.

Trái với những lần trước, Vô Hà Tử không có trực tiếp nói ra công dụng.

“Tiểu tử, lão phu còn có át chủ bài nha, không tin át chủ bài này không quy phục được tên cứng đầu như ngươi. Có điều nếu ngươi đã nhận át chủ bài này liền phải dùng thân phận nữ nhân ở trên Nga Mi Sơn, tất nhiên chỉ hôm nay phải mặc như vậy, sau này liền không cần”.

Vô Song trực tiếp không cần nhìn, tuyệt đối không bị lời nói của Vô Hà Tử đả động.

Có điều Vô Hà Tử lúc này tiến lại gần Vô Song, nói thầm vào tai hắn.

Lúc đầu Vô Song còn không quan tâm bất quá rất nhanh liền biến sắc, lại nhìn quyển sách trong tay Vô Hà Tử, trong mắt có một tia kinh dị.

“Thật?”.

Vô Hà Tử gật đầu.

“Thật, đương nhiên là thật”.

“Sư phụ sẽ không hố ta chứ?”.

Vô Song hoài nghi nhìn đối phương.

Vô Hà Tử một lần nữa mạnh mẽ gật đầu.

“Yên tâm không hố ngươi”.

Vô Song lúc này im lặng một chút, chín bản thân hắn đấu trang thật lâu, ánh mắt nhìn vào quyển sách màu vàng kia rồi lại nhìn chính mình, nhìn đi nhìn lại một hồi, cuối cùng cắn răng gật đầu.

“Thành giao”.

Vô Hà Tử bật cười.

“Thành giao”.

Vô Hà Tử cười không khép miệng lại được, rồi chậm rãi tiếp tục gọi Cô Cô vào.

Cầm lấy ba quyển sách, Vô Song thở dài một hơi, sau đó đành lĩnh mệnh.

Trang điểm cũng đã trang điểm rồi, thay quần áo cũng thay rồi.

Lúc này Cô Cô của hắn đang đội lên đầu Vô Song một bộ tóc giả màu đen.

Theo lời Cô Cô nói, màu tóc trắng của Vô Song quá bắt mắt, quá dễ chú ý.

Điều này Vô Song đương nhiên đồng ý, chỉ có điều... đây là bộ tóc giả nữ nhân a...

Vô Song khóc hết nước mắt, ngày hôm nay hắn thật quá uất ức.

Tiếp theo là gì?, đội tóc giả xong liền là kết tóc, rồi càm châm ngọc.

Cuối cùng, sau nửa ngày trời, một cô bé bước ra khỏi chiếc xe ngựa lớn...

.........

Sau đó... cuộc sống đặc sắc của Vô Song trên Nga Mi Sơn bắt đầu.

.........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.